Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 134: Chương 134: Dịu dàng (2)






Người kia, đang cầm một cây kim, chuẩn bị đâm vào tay Niệm Kiều.

Cố Hành Sâm bước nhanh tới, một thanh bắt được tay của người kia cổ tay lui về phía sau lật, trong không khí truyền đến một tiếng làm người hãi hùng khiếp vía xương âm thanh đứt gãy ‘ rắc rắc ——’

Ngay sau đó, là nữ nhân tiếng thét chói tai, mang theo thật sâu đau đớn: "A ——"

"Là cô?" ánh mắt Cố Hành Sâm sắc lạnh nhìn Nhậm Thiên Nhã, tay lại dùng thêm chút lực.

Nhậm Thiên Nhã nhìn thấy dáng vẻ này không nhịn được cảm thấy tan nát cõi lòng, hét lên một tiếng: "A ——"

Cố Hành Sâm tầm mắt chuyển nhìn vào tay của cô, cười lạnh đem cô ta đẩy tới sát tường, ‘ phanh ——’ một âm thanh vang lên.

Nhậm Thiên Nhã cảm giác xương cốt toàn thân đều rã rời, không thể biết đau đớn ở đâu nữa.

Cô ta ngã bệt xuống đất.

Nhậm Thiên Nhã vừa định đứng lên, một nòng súng lạnh như băng nhắm thẳng vào mi tâm của cô, Cố Hành Sâm nhàn nhạt nói: "Cô muốn chết như vậy sao?"

Bộ dạng hắn không toát ra vẻ tức giận, một chút tức giận cũng không có,nhìn cô từ trên cao xuống, vẻ mặt lãnh đạm, giọng nói vô.

Khí lạnh bao quanh Nhậm Thiên Nhã, cô ta không ngừng run rẩy.

Sau đó, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, Nam Cung Trần vội vã vọt vào.

Vừa nhìn thấy tình huống như thế, Nam Cung Trần lập tức tiến lên chắn trước mặt của Nhậm Thiên Nhã, đem súng trong tay Cố Hành Sâm nhắm ngay mình, "A Sâm, tỉnh táo một chút."

Cố Hành Sâm cười lạnh, xem thường nhìn người phía sau hắn, "Tỉnh táo? Đợi âm mưu của cô ta hoàn thành rồi khiến tôi nổi điên sao?"

Nam Cung Trần bị lời nói của hắn chặn ngang họng, quay đầu nhìn lại đôi tay đang nắm lấy cổ tay mình, khuôn mặt Nhậm Thiên Nhã trắng bệch, thật thấp thở dài.

"Tiểu Nhã, tại sao em không chịu buông tay?"

Nhậm Thiên Nhã hít một hơi, chịu đựng đau nhức trên người, dùng lời giống vậy hỏi Nam Cung Trần: "Anh thì sao? Tại sao anh không có buông tha cho tôi?"

Nam Cung Trần không nói nhiều chỉ dùng những lời trong lòng của mình trả lời cô, "Bởi vì anh quá yêu em."

Nghe đáp án này, Nhậm Thiên Nhã nở nụ cười, lớn tiếng cười, "Bởi vì anh quá yêu tôi? Đồng ý, Nam Cung Trần, anh quá yêu tôi cho nên luôn không buông tha tôi, tôi cũng là quá yêu Cố Hành Sâm, cho nên không thể buông tha!"

Lông mày Cố Hành Sâm nhíu chặt lại, người phụ nữ và người đàn ông này thật không thể có thuốc nào chữa nổi !

Đột nhiên, hắn lên nòng súng, nổ súng, đạn không tiếng động bắn vào vai Nhậm Thiên Nhã!

Chiếc súng trong tay hắn có lắp bộ phận giảm thanh cho nên khi bắn không phát ra bất kỳ tiếng động nào, người khác cũng không thể nghe thấy tiếng động gì, chỉ khi hắn bắn mới biết vì có lực tác động trở lại của lực hãm.

"A ——" Nhậm Thiên Nhã thét lên chói tai vang dội cả phòng bệnh, nhìn vai không ngừng chày máu, cả người cô choáng váng!

Nam Cung Trần cũng sửng sốt, hắn không nghĩ tới Cố Hành Sâm sẽ bắn thật, hơn nữa lại hành động dứt khoát như vậy!

Đây là lần đầu tiên hắn xuống tay với một người phụ nữ!

"Tiểu Nhã, em không sao chớ?" Nam Cung Trần ngồi xổm người xuống ôm lấy Nhậm Thiên Nhã, nhìn sắc mặt cô trắng bệch, đôi tay ôm vai cô cũng dính đầy máu.

Nhậm Thiên Nhã lắc đầu, đôi môi không có chút huyết sắc nào run run nói, "Đau, Trần, thật là đau!"

Giọng nói thê lương của cô vang lên, đâm vào lòng của Nam Cung Trần làm cho hắn vô cùng đau đớn.

"Ừ" một giọng nói vang lên.

Trong phòng bệnh, đột nhiên truyền đến một âm thanh khác, khiến ba người cùng quay lại nhìn.

Cố Hành Sâm quay đầu lại thấy Niệm Kiều đã tỉnh, trái tim căng thẳng, con ngươi không hề chớp mắt nhìn cô, không thể quay đi.

Niệm Kiều tỉnh lại, nhìn ba người trong phòng bệnh, cả mắt đều là khốn hoặc.

Sau đó, cô nhìn thấy súng trong tay Cố Hành Sâm, cô nhìn thấy vết thương trên vai Nhậm Thiên Nhã cùng bàn tay đầy máu của cô ta!

Niệm Kiều trợn to hai mắt, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, chuyện gì xảy ra?

Cố Hành Sâm cầm súng, Nhậm Thiên Nhã bị thương, chẳng lẽ —— là Cố Hành Sâm đả thương Nhậm Thiên Nhã?

"Các người…." cô muốn mở miệng hỏi, nhưng khi mở miệnglại không biết nên hỏi gì.

Hơn nữa, cô cảm giác rất lạ, hình như đây không phải là căn phòng tối hôm qua cô ngủ.

Quay đầu nhìn một chút, hoàn toàn chính xác là không phải!

Đập vào mắt đều là màu trắng, căn bản là không thể là phòng của cô! Còn nữa, nếu như là gian phòng của cô, Nhậm Thiên Nhã cùng Nam Cung Trần làm sao có thể đi vào? !

Cô kinh ngạc nhìn những người trong phòng, lần thứ hai mở miệng, hỏi: "Tôi tại sao lại ở chỗ này?"

Cố Hành Sâm mím chặt môi, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, một chữ cũng không nói.

Nam Cung Trần xoay tầm mắt, không nhìn cô, nhưng sắc mặt cũng không tốt chút nào.

Ban đầu Nhậm Thiên Nhã trố mắt ra, đột nhiên phát cười ha hả, nhịn đau đứng lên, cười nói: "Cố Niệm Kiều, cô không cảm thấy thân thể có thay đổi gì sao? Cô không cảm thấy mất đi cái gì sao?"

"Tiểu Nhã! Chớ nói!" Nam Cung Trần cáu kỉnh ngăn cản cô nói tiếp, Nhậm Thiên Nhã cũng không để ý.

"Tại sao không nói? Tại sao không nói? Cố Hành Sâm tự tay giết chết con của mình, em nghĩ, tin tức như thế, cô ấy nghe được sẽ hết sức vui vẻ!"

"Cái gì?" giọng nói của Niệm Kiều nhẹ như gió, chỉ thấy cô cúi đầu nhìn bụng của mình, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn Cố Hành Sâm, ánh mắt trống rỗng, kinh ngạc nhìn hỏi: "Cố Hành Sâm cô ta đang nói cái gì vậy?"

Vẻ mặt Cố Hành Sâm trở nên cực kỳ thống khổ, tiến lên muốn cầm tay của cô, lại bị cô hất ra, sau đó ——

Niệm Kiều ngồi dậy, mắt mở thật to, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt, khóe miệng lại quật cường giơ lên, lộ ra một nụ cười khó coi, "Cố Hành Sâm, anh nói cho em biết, con của chúng ta vẫn còn ở đây phải hay không? Anh sẽ không tàn nhẫn như vậy phải không?"

Cố Hành Sâm không nói lời nào, chỉ nhìn sâu vào mắt cô.

Đừng ép anh nói, xin đừng ép anh

Trong lòng hắn đang gào thét nhưng Niệm Kiều lại không thể nghe thấy.

Cô vừa khóc, vừa cười, bộ dáng thật khó coi.

Nhưng bộ dạng đó của cô lại làm người khác vô cùng đau lòng.

Cố Hành Sâm cầm chặt súng lục, đột nhiên quay tới hướng về phía Nhậm Thiên Nhã, lạnh lùng nói: "Cô muốn chết sao ?"

Nhậm Thiên Nhã thất kinh, bản năng bắt lấy cánh tay của Nam Cung Trần tìm lấy sự che chở.

Chỉ thấy Nam Cung Trần đứng dậy đi tới đặt khẩu súng của Cố Hành Sâm khẩu vào thái dương mình, kiên định nói: "A Sâm, nếu như anh muốn lấy mạng của Tiểu Nhã, tôi nguyện ý lấy mạng đền mạng!"

"Trần" Nhậm Thiên Nhã không thể tin ngẩng đầu nhìn Nam Cung Trần, thật thấp gọi tên của hắn.

Nam Cung Trần hướng cô cười cười, nói: "Tiểu Nhã, đây là lần cuối cùng anh giúp em, về sau có chuyện gì em hãy tự mình giải quyết cho tốt."

Tim Nhậm Thiên Nhã cứng lại, ngay sau đó như có một thứ gì đó vô hình đã biến mất, cô muốn lưu lại, cũng không cách nào giữ được.

"Anh biết rõ em đang lợi dụng anh, tại sao lại đối xử tốt với em như vậy"

Cô vừa hỏi, nước mắt vừa rớt xuống, không cách nào kìm nén.

Nam Cung Trần lộ ra một nụ cười, cười rất tươi, "Tiểu Nhã, anh yêu em đã mười nam, cám ơn em cuối cùng đã giúp anh có thể chết tâm, đến đây, chúng ta —— không quen nhau!"

Hắn lần đầu tiên nói nặng như vậy với Nhậm Thiên Nhã, cũng là lần cuối cùng!

Nếu như Cố Hành Sâm thật muốn mạng của hắn, vậy hắn cũng không thể nói gì, tối thiểu, hắn đã có thể cứu người phụ nữ hắn yêu nhất đời này.

Nếu như Cố Hành Sâm nguyện ý bỏ qua cho bọn họ, như vậy từ đó về sau, hắn cũng sẽ không xen vào chuyện Nhậm Thiên Nhã nữa.

Để cho cô tự sinh tự diệt, dù Cố Hành Sâm lần nữa muốn mạng của côtrước mắt hắn, hắn cũng sẽ không ra tay cứu cô nữa.

Mười năm yêu say đắm, đến cuối cùng cũng phải đặt một dấu chấm hết cho quãng thời gian đau khổ này.

Nhậm Thiên Nhã ôm ngực của mình, giống như rốt cuộc đã hiểu được thứ gì vừa biến mất trong tim của mình, là ấm áp, là một tia ấm áp cuối cùng!

Rốt cuộc, cõi đời này, tất cả ấm áp của cô đã bị chính cô hủy diệt!

Trong đầu hiện ra rất nhiều hình ảnh nhưng toàn bộ đều là về Nam Cung Trần , không có một hình ảnh nào là về Cố Hành Sâm .

Tại sao? Tại sao đều là Nam Cung Trần? Tại sao?

Cô liều mạng gõ vào đầu mình, sau đó những hình ảnh kia liền bể nát, cô muốn ghép lại nhưng dùng cách nào cũng không thể ghép được.

Ngay sau đó, cô đứng dậy, điên cuồng chạy ra ngoài.

Nam Cung Trần kinh hãi, đuổi theo.

Cố Hành Sâm nhàn nhạt thu hồi tay của mình, gương mặt lạnh lùng, Nam Cung Trần, anh cuối cùng cũng không thể thoát khỏi tình cảm của mình.

Sau đó, hắn xoay người, thấy Niệm Kiều đang dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn mình.

Nhìn thấy hắn đi tới gần mình, Niệm Kiều tức giận, tiến lên nắm lấy quần áo của hắn, liều mạng lay động, "Cố Hành Sâm, nói cho em biết, con ở đâu? Con của chúng ta đâu? Anh nói choem biết! Nói chuyện với anh đó!"

Cố Hành Sâm chỉ là mặc cho cô lay mình, hắn cảm thấy cả thế giới này đều xoay tròn, hắn không muốn cô buông tay.

Cô đau, hắn sẽ đau với cô, tuyệt không lùi bước!

"Cố Hành Sâm, em van cầu anh, không cần nữa gạt em nữa, con vẫn còn ở đây đúng không, tối hôm qua em bị sốt nên anh mới đem em tới bệnh viện phải không? Cố Hành Sâm, em cầu xin anh, đừng… tàn nhẫn với em như vậy, em có chỗ nào không tốt, anh nói, em đổi có được hay không? Em đổi"

Nói xong lời cuối cùng, Niệm Kiều đã khóc đến sắp thở không nổi , quỳ gối trên giường, vẫn cầu xin hắn, cầu xin hắn.

Cố Hành Sâm đưa tay ôm lấy cô, mặc cho cô đánh mình chửi mình, cũng không thốt một tiếng.

"Cố Hành Sâm, cho emlý do, nói cho em biết, tại sao không! Tại sao!" Niệm Kiều khóc to, hốc mắt đỏ lên, cả người đều run rẩy.

Cô muốn điên rồi! Cô thật muốn điên rồi!

Tại sao lại bỏ đi đứa con của co? Tại sao tối hôm qua hắn dịu dàng với cô như vậy sau đó lại lấy đi đứa con của cô? Hắn dịu dàng như vậy sau đó lại đâm cho cô một dao sao?

Cố Hành Sâm, Anh thật quá độc ác, anh thật quá độc ác

Cố Hành Sâm cố gắng kìm nén tâm trạng nói: "Không có lý do gì."

Niệm Kiều sửng sốt, lặp lại những lời hắn nói, tiếp, cô thê lương hét lên——

"A —— a —— a ——"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.