Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 180: Chương 180: Gian nan lựa chọn






Niệm Kiều không biết trả lời câu hỏi của hắn như thế nào, cứng người lại, ngây ngốc nhìn hắn, không biết làm sao.

Cố Hành Sâm một tay tháo ra ống truyền dịch trên tay ra, ngay sau đó vén chăn lên muốn xuống giường, nhưng bởi vì mắt không nhìn thấy, nên thiếu chút nữa từ trên giường té xuống.

"Cố Hành Sâm ——" Niệm Kiều kêu lên một tiếng, đứng dậy vịn hắn.

Cố Hành Sâm toàn thân cứng ngắc, đôi tay gắt gao chế trụ cánh tay mảnh khảnh của Niệm Kiều, tựa hồ muốn bẻ gảy nó.

Niệm Kiều chịu đựng đau nhức trên cánh tay truyền tới, nói với hắn: "Cố Hành Sâm, bác sĩ chỉ nói là anh tạm thời không nhìn thấy thôi, chờ cục máu đọng trong não anh tiêu tán, anh lại có thể nhìn thấy."

"Mất bao lâu?"

Hắn vẫn duy trì tư thế kia, nhưng tay của hắn, lại càng ngày càng vô lực, tựa như có lẽ đã đón nhận sự thật mình tạm thời không nhìn thấy này.

"Có thể, muộn một chút. . . . . ."

Cố Hành Sâm chợt bĩu môi, quay mặt lại hướng về phía Niệm Kiều, mặc dù biết hắn không thể nhìn thấy, hơn nữa ánh mắt của hắn cũng bị băng che lại, nhưng Niệm Kiều vẫn cảm thấy hoảng hốt, vội vàng dời đi tầm mắt.

"Cũng có thể, là cả đời, phải không?"

Hắn nói xong, cả người liền suy sụp ngồi xuống, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ bất an.

Niệm Kiều cầm tay của hắn, giọng nói cũng có chút khàn khàn, "Cố Hành Sâm, anh phải tin tưởng bản thân, bác sĩ cũng không có nói về anh sẽ không thể nhìn thấy nữa, anh không nên nản chí có được hay không?"

Cố Hành Sâm mím môi không nói, nhíu chặt mi tâm lại biểu hiện rõ hắn đang luống cuống.

Tin tức thứ nhất tỉnh lại sau khi bị trọng thương ——

Lại là hắn tạm thời mù rồi !

"Cố Hành Sâm, bất kể về sau anh có thể nhìn thấy hay không, em đều sẽ không rời bỏ anh, em sẽ mãi mãi bên cạnh anh."

Sợ hắn suy nghĩ lung tung, Niệm Kiều lập tức đối với hắn cam kết.

Cố Hành Sâm khổ sở nâng khóe môi, không biết nên nói những gì.

"Trên người anh đang bị thương, không nên lộn xộn được không?" Niệm Kiều đau lòng nhìn hắn, hắn vừa thô lỗ rút ống truyền dịch ra, hiện tại trên mu bàn tay còn có giọt máu đấy.

Cố Hành Sâm như cũ không nói lời nào, chỉ nghe lời nẵm xuống giường.

Niệm Kiều gọi hộ sĩ tới đem ống truyền dịch vừa rút ra cắm trở lại, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn.

Nhưng cô bất luận nói cái gì, Cố Hành Sâm đều không nói chuyện.

"Cố Hành Sâm, anh nói chuyện với em có được hay không?"

"Cố Hành Sâm, anh đừng như vậy, em sẽ sợ. . . . . ."

"Cố Hành Sâm, anh còn có em cùng Cảnh Niên, anh thật sự không quan tâm đến chúng em nữa sao?"

Người trên giường, thời điểm nghe được câu này rốt cuộc đã có một chút phản ứng, nhấc một cánh tay lên, Niệm Kiều lập tức cầm lấy.

"Đừng khóc, anh không sao."

Nghe được hắn an ủi, Niệm Kiều lại khóc càng lớn tiếng hơn, "Cố Hành Sâm, em rất sợ, em thật sự rất sợ. . . . . ."

Hắn không hiểu, thời điểm mình đứng ở cửa phòng mổ tâm tình của mình là như thế nào.

Hắn cũng không hiểu, cô bây giờ có bao nhiêu sợ hãi nếu hắn bị thật sự bị mù mà đang tự trách bản thân mình.

"Đừng sợ, anh không phải vẫn tốt sao? Ngoan, đừng khóc, anh sẽ đau lòng."

Hắn cười cười, theo cánh tay của cô lục lọi đi lên lau nước mắt cho cô.

Niệm Kiều che môi của mình, phòng ngừa mình gào khóc.

Hắn mi tâm ảo não, cô nhìn thấy rất rõ ràng.

Hắn đang ảo não tại sao mình lại bị mù, hắn đang chán nản bản thân, ở thời điểm cô khóc, nhưng hắn lại không thể an ủi cô.

Cảm thấy Không khí càng ngày càng loãng, Niệm Kiều cảm giác mình còn ở trong phòng sẽ hít thở không thông, liền đứng lên, vội vàng nói một câu: "Em đi ra ngoài một chút."

Sau đó, cô liền xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh.

Cố Hành Sâm tay còn đặt tại giữa không trung, trong không khí còn lưu lại mùi vị nước mắt của cô.

Hắn thu hồi tay của mình, siết chặt thành quyền, rồi sau đó, hung hăng đập một quyền vào trên giường bệnh.

Niệm Kiều không có chạy xa được, cô chỉ là sợ mình sẽ ở trong phòng bệnh khóc lớn, cho nên mới ra ngoài bình phục tâm tình của mình.

Chỉ là, cô không nghĩ tới, ở bên ngoài phòng bệnh lại mặt gặp được Mạc Thuần.

Thấy Mạc Thuần trong nháy mắt kia, cô hoảng hốt giống như mình nhìn thấy Nhậm Thiên Nhã.

Còn nhớ rõ Cố Bá Ngôn ban đầu bị tức đến nỗi phải nằm viện, thời điểm cô từ phòng bệnh Cố Bá Ngôn đi ra, liền nhìn thấy Nhậm Thiên Nhã ở ngoài phòng bệnh chờ cô.

Mà bây giờ, cũng có người đang ở ngoài phòng bệnh chờ cô, chỉ là, người này, là Mạc Thuần mà thôi.

Cô lau đi nước mắt trên mặt mình, trấn định mà đi đến trước mặt Mạc Thuần, nhìn cô, "Tìm tôi sao?"

Mạc Thuần châm biếm một tiếng, thấy cô không có chút hốt hoảng nào, nhất thời châm chọc lên tiếng: "Nếu đoán được tôi là tới tìm cô, vậy cô liền đoán một chút, tôi tới tìm cô là vì cái gì?"

Niệm Kiều thần sắc không thay đổi, đảo mắt nhìn về phía khác, "Vì Cố Hành Sâm."

"A ——" Mạc Thuần tiếng cười châm chọc, nhìn Niệm Kiều từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: "Cô cái gì cũng đã rõ ràng, như vậy lời nói khó nghe tôi cũng không cần nói, cô hãy rời khỏi Sâm đi!".

"Tôi không đi." Niệm Kiều nhìn sang, trong nháy mắt, Mạc Thuần cảm thấy một cỗ áp lực trước nay chưa có.

Từ lần trước hai người giao chiến, Mạc Thuần cũng biết, người phụ nữ này, nội tâm cũng không đơn giản! Ít nhất, không hề đơn giản giống như bề ngoài!

Nhưng là cô ngược lại không nghĩ tới, vào giờ phút này, ánh mắt của cô ta cũng sẽ tràn đầy lực sát thương!

Nhất thời cảm giác khí thế của mình cũng yếu đi rất nhiều, cô lạnh mặt xuống, gằn từng chữ một: "Cô còn muốn tiếp tục lưu lại bên cạnh Sâm để hại anh ấy sao?"

Niệm Kiều trong lòng đau xót, mặc dù biết Mạc Thuần không có ý tốt, nhưng lời cô nói, cũng rất đúng.

Là bởi vì cô, cho nên Cố Hành Sâm mới có điểm yếu, cũng là bởi vì cô, Tần Mộ Bạch hiện tại mới có thể biến thành cái bộ dáng này.

Nhưng cô cũng không hy vọng như vậy, nếu như có thể, cô tình nguyện người bị thương là mình.

Mạc Thuần thấy vẻ mặt cô xuất hiện một tia do dự, lập tức lại nói: "Cô làm hại Tần Mộ Bạch vĩnh viễn chỉ có thể nằm ở trên giường, chẳng lẽ cô cũng không đau lòng sao? Nếu như đau lòng, cô có phải hay không phải làm chút gì bồi thường cho hắn?"

Niệm Kiều ánh mắt từ sắc bén trở nên mê mang, bồi thường? Phải làm sao mới coi là bồi thường? Thật chẳng lẽ muốn giống như Tần Dĩnh nói, gả cho Tần Mộ Bạch sao?

Nhưng là, hiện tại Cố Hành Sâm cái gì cũng không nhìn thấy, hắn cần cô, cô làm sao mà có thể bỏ đi được?

Trong lòng lại bắt đầu giãy giụa, cô mờ mịt luống cuống.

Mạc Thuần khóe môi khẽ nhếch, nâng lên vẻ đắc ý cười, "Tôi tới, là muốn cùng cô làm một cuộc giao dịch."

Niệm Kiều ngẩn ra, trong lòng bỗng có dự cảm không tốt, "Giao dịch gì?"

"Tôi có người bạn, hắn là bác sĩ khoa mắt đứng đầu trong giới y học, nếu như để cho hắn tới đây tiến hành trị liệu cho Sâm, tỷ lệ Sâm hồi phục thị lực có thể đạt tới 90%."

"Sau đó thì sao?" Niệm Kiều cười lạnh nói, kế tiếp đến cô sẽ nói, chỉ cần cô rời khỏi Cố Hành Sâm, tôi sẽ gọi bạn của tôi đến trị liệu cho hắn.

Mạc Thuần cũng cười lạnh, cúi đầu từ trong túi xách lấy ra một quyển bệnh án, "Tự mình xem đi!"

Niệm Kiều tiếp được bản bệnh án kia, nghi ngờ cúi đầu mở ra xem, lại chỉ nhìn nửa tờ, liền ngây dại.

MAKAY nói dối!

Mạc Thuần cười rất đắc ý, "Cô thấy rõ chưa? MAKAY là bị anh tôi dặn dò, sợ cô thương tâm quá độ, cho nên không có nói thật." (vừa từ phòng mổ ra mà đã dặn dò được, phục)

Niệm Kiều sắc mặt trắng bệch, lắc đầu, "Tôi không tin! Cô đang lừa tôi! Cố Hành Sâm không thể nào bị mù vĩnh viễn!"

"Có tin hay không là chuyện của cô! Tôi chỉ đem sự thật nói cho cô biết!" Mạc Thuần lạnh lùng gầm nhẹ.

Niệm Kiều cả người thoáng một cái, bệnh án trong tay cũng rơi trên mặt đất.

Cô vịn tường, trước mắt vẫn đung đưa mình tới mấy dòng chữ vừa thấy.

——thần kinh thị giác bị tổn thương nghiêm trọng, hai mắt mù.

Cố Hành Sâm bị mù hai mắt nguyên nhân chính không phải là bởi vì trong đầu có khối máu đọng, mà bởi vì thần kinh thị giác bị tổn thương nghiêm trọng!

Như vậy Cố Hành Sâm khối máu đọng trong não có tiêu tán, hắn vẫn không thể nhìn thấy được.

Là ý này sao?

Cả người cũng run rẩy kịch liệt, cô không biết mình có nên tin tưởng lời nói Mạc Thuần hay không. ( thật thì sao, CHS nhiều tiền như vậy chả nhẽ ko tìm được bá sĩ giỏi, Mạc Thuần Tìm được Thì HS cũng tìm được)

"Cố Niệm Kiều, tôi có thể cho cô thời gian ba ngày, ba ngày sau bạn của tôi từ Mĩ tới đây, nếu như đến lúc đó cô vẫn không muốn rời khỏi Sâm, tôi sẽ bảo bạn tôi trở về, dù sao lần này ánh mắt của Sâm không tốt, không chừng lần sau Sâm có thể sẽ bởi vì cô mà bị thương ở tay hay chân cũng nên."

Niệm Kiều không nói lời nào cũng không gật đầu lắc đầu, chỉ là cả người đều dựa vào ở trên tường, một chút hơi sức cũng không có.

Mạc Thuần thật thấp thở dài, bộ dạng tựa hồ hết sức tiếc hận, "Cố Niệm Kiều, tôi cũng không muốn ép cô như vậy, thế nhưng tất cả đều trách cô, cô biết không? Nếu như cô có thể tự hiểu ra, hiện tại tôi cần gì phải bức cô như vậy? Lần trước tôi là vì cái gì mà phải dùng thời điểm cô mất trí nhớ để lừa cô về thân thế Cảnh Niên, là tôi đang giúp cô, không muốn sau khi cô khôi phục trí nhớ sẽ rời khỏi Sâm, như vậy cô sẽ càng đau khổ hơn, ai ngờ cô lại không hiểu được lòng tốt của tôi ah."

Niệm Kiều bây giờ đã không nghe lọt Mạc Thuần đang nói cái gì, trong lòng của cô đang rối loạn, cả người không cách nào suy tư không cách nào nhúc nhích.

"Nên nói tôi cũng đã nói rồi, không nên nói tôi cũng đã nói với cô rồi, chính cô nên cân nhắc hậu quả đi, dĩ nhiên, cô có thể đem sự thật này nói cho Sâm, cũng có thể nói cho anh ấy biết những gì tôi nói với cô, tôi không quan tâm, dù sao tôi ở trong lòng của anh ất ấn tượng cũng không tốt rồi, có xấu thêm chút nữa cũng không sao."

Mạc Thuần nói xong, đi về phía trước mấy bước, dừng lại, chuyển trở lại còn nói: "Cố Niệm Kiều, tôi rất hâm mộ cô, có thể để cho Sâm yêu cô như vậy, thật ra thì, coi như cô có tời khỏi anh ây, tôi cũng không thể chiếm được anh ấy, tôi chỉ muốn . . . . . Không muốn thấy anh ấy gặp thêm nguy hiểm, anh ấy phải là Cố Hành Sâm không có gì là không làm được, không cái gì không thắng, anh ấy phải là một người lạnh lùng kiêu căng nhất, không nên có bất kỳ điểm yếu gì."

Tiếng bước chân càng ngày càng xa, Niệm Kiều cả người cũng xụi lơ ở trên mặt đất.

Không thể không nói, Mạc Thuần nói những lời này đã đánh trúng phòng tuyến mền yếu nhất của Niệm Kiều.

Nhất là câu kia: coi như cô rời khỏi anh ấy, tôi cũng không chiếm được anh ấy!

Cứng rắn làm cho người ta có một loại ảo giác: Niệm Kiều rời khỏi Cố Hành Sâm, Cố Hành Sâm vẫn thuộc về của cô, hơn nữa, sau khi cô rời đi, Cố Hành Sâm cũng không còn điểm yếu nữa ! (ngây thơ)

Nhưng tại sao, tâm lại đau thế này?

Chẳng lẽ, tim của mình đã giúp mình lựa chọn sao? Là lựa chọn rời khỏi hắn sao?

Cố Niệm Kiều, là ai đã nói: Cố Hành Sâm, bất kể về sau anh có thể nhìn thấy hay không, em đều sẽ không rời khỏi anh, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.

Là ai nói: bất kể sau này phát sinh chuyện gì, em đều sẽ không rời khỏi anh.

Giờ khắc này, cô giống như nghe được số mệnh nói với mình, Cố Niệm Kiều, ngươi cuối cùng muốn phá vỡ chính lời hứa của ngươi!

Thời điểm trở lại phòng bệnh, Cố Hành Sâm vẫn tỉnh, nghe được tiếng mở cửa, mặt của hắn quay lại, "Kiều sao?"

Cô gật đầu một cái, phát hiện hắn không có phản ứng, mày vẫn chau lại, cô lúc này mới nhớ tới, ánh mắt hắn bị thương, không nhìn thấy cô gật đầu.

Tim một hồi quặn đau, cô đi tới cầm tay của hắn, ngồi ở mép giường.

"Cố Hành Sâm, anh có đói bụng không?"

Vừa mở miệng, chính cô cũng có chút bị ngây người, going nói của mình, cư nhiên lại khàn khàn như vậy.

Cố Hành Sâm lập tức liền đem cô lại, đôi tay ở trên mặt cô một hồi sờ loạn, sắc mặt liền trầm xuống, "Em đã khóc?"

Niệm Kiều đẩy tay của hắn ra, xoay đầu qua một bên, không nói lời nào.

Cố Hành Sâm lục lọi bắt được tay của cô, sau đó dùng sức, đem lấy cả người cô ôm ở trong lòng ngực mình, lại hỏi lại: "Vừa rồi em đã khóc hả?"

Niệm Kiều bất đắc dĩ, chỉ có thể lên tiếng trả lời, "Ừ."

"Tại sao khóc?"

Mặc dù biết mình hỏi cái này vấn đề có chút dư thừa, nhưng Cố Hành Sâm vẫn hỏi.

Hắn nghĩ trước khi cô ra khỏi phòng, giọng cũng không khàn khàn như vậy, khi đó hắn đã tỉnh lại, cô nên yên tâm mới đúng, thế nào lại đi ra ngoài khóc lớn như vậy?

Chẳng lẽ, cô mới vừa thấy người nào sao?

Tần Dĩnh là người thứ nhất trong đầu hắn nghĩ tới!

" Ai tới tìm em sao?"

Câu hỏi gần như khẳng định khiến Niệm Kiều hung hăng chấn động, nhưng có chút không tin nhìn hắn.

Thật may là, hắn bây giờ không nhìn thấy, nếu không hắn nhất định có thể từ ánh mắt của cô mà nhìn ra đầu mối.

"Không có ai tới tìm em."

Cô trả lời hắn, một chút hơi sức cũng không có.

Cố Hành Sâm chợt dùng sức, đem lấy cô ôm càng chặt hơn, trầm giọng âm giống như bão táp, "Tiểu tử, anh không thích em nói dối anh."

Niệm Kiều nội tâm vẫn đang giãy giụa rốt cuộc có cần nói thật với hắn hay không, rồi lại nghe thấy hắn hỏi,

"Có phải Tần Dĩnh tới tìm em hay không?"

Cô hung hăng chấn động, chợt ngẩng đầu nhìn hắn, "Cái gì?"

Hắn làm sao lại nói Tần Dĩnh tìm đến mình? Chẳng lẽ hắn thật sự biết chuyện ngày đó đã xảy ra trong phòng bệnh?

Cố Hành Sâm sắc mặt âm trầm trở nên hết sức khó coi, không muốn vòng vo nữa, vì vậy trực tiếp nói: "Anh biết Tần Dĩnh muốn em lấy Tần Mộ Bạch, chuyện này anh sẽ xử lý."

"Anh sẽ xử lý? Anh muốn xử lý như thế nào?"

Niệm Kiều lập tức khẩn trương, hắn không phải là muốn làm gì Tần Mộ Bạch chứ?

Cố Hành Sâm bờ môi căng thẳng, một chữ không nói.

Niệm Kiều vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, không biết hắn giờ phút này trầm mặc rốt cuộc đại biểu có ý gì.

Hồi lâu, Cố Hành Sâm hé bờ môi, thần sắc cũng từ từ nhu hòa, nói nhỏ: "Anh đói bụng."

Niệm Kiều ngẩn ra, sau khi phản ứng kịp lập tức hỏi: "Anh muốn ăn cái gì, em đi mua cho anh."

"Tùy tiện, không nên quá nhiều dầu mỡ, cũng không cần cay."

"Được, em lập tức đi."

Nghe được chốt cửa phòng mở một tiếng, Cố Hành Sâm lập tức ngồi dậy, đưa tay ở bên giường lục lọi một hồi, nhưng không sờ được cái gì.

Điện thoại di động. . . . . .

Chắc là bị mất sau vụ nổ.

Vặn lông mày trầm ngâm, tay của hắn lại hướng đầu giường lục lọi, sau khi sờ tới cái nút, hắn nhấn xuống.

Rất nhanh thì có hộ sĩ chạy tới, "Cố tiên sinh, ngài có cái gì phân phó?"

"Giúp tôi gọi điện thoại cho Mạc tiên sinh, gọi hắn tới ——"

"Sâm, cậu tìm mình?"

Cố Hành Sâm lời nói còn chưa nói hết,ở hướng cửa chợt vang lên giọng nói quen thuộc.

Cửa phòng bị đẩy ra, bóng dáng của Mạc Thiên Kình xuất hiện trong tầm mắt hộ sĩ.

Sau lưng Mạc Thiên Kình, còn có Mạc Thuần cùng với An Hi Nghiêu đi theo, cùng mấy tên thủ hạ.

Cố Hành Sâm gật đầu một cái, lỗ tai phân biệt tiếng bước chân, biết người tới khẳng định không chỉ Mạc Thiên Kình một, vì vậy hắn hỏi: "Thiên Kình, còn có ai cũng tới?"

An Hi Nghiêu ho nhẹ một tiếng, tiến lên một cái tay khoác lên đầu vai Cố Hành Sâm, cà lơ phất phơ nói: "Ngoại trừ mình ra, còn có ai sẽ nhớ cậu như vậy?"

Mạc Thiên Kình im lặng.

Cố Hành Sâm nghiêm trang bắt lại tay An Hi Nghiêu, ghét bỏ nói: "Cậu nên nhớ Vạn Thiên Sủng đi, được cậu tưởng niệm là sỉ nhục của mình."

"Ai nha nha! Cố Hành Sâm cậu bây giờ không nhìn thấy còn dám lớn lối như vậy, cẩn thận mình đánh cậu!"

"Đừng nói mình nhìn không thấy, liền tính mình không nhúc nhích được, cậu cũng không dám được mình!"

Tại chỗ trừ An Hi Nghiêu cùng Cố Hành Sâm hai người ở trong cuộc, chỉ có Mạc Thiên Kình nghe hiểu hàm nghĩa trong lời nói Cố Hành Sâm.

Nhìn bộ dạng An Hi Nghiêu bị tức đến đỉnh đầu bốc khói, Mạc Thiên Kình không nhịn được bật cười.

"Cười cái gì mà cười!" An Hi Nghiêu trừng mắt, ở bên cạnh Cố Hành Sâm nhìn đểu Mạc Thiên Kình, "Cậu cho rằng tình trạng của cậu cũng tốt sao? Cô gái của cậu ——"

"An Hi Nghiêu là cậu tự đâm đầu vào chỗ chết!"

Mạc Thiên Kình hét lên, tiến lên một bước.

"Thế nào? Chỉ cho cậu cười mình, không cho phép mình đâm chỗ đau của cậu phải không? Muốn đánh nhau phải không ! Tới a! Sợ cậu chắc!"

An Hi Nghiêu chỉ hận trường hợp còn chưa đủ hỗn loạn, vén tay áo lên một bộ chuẩn bị làm lớn chuyện.

Mọi người cả kinh, còn tưởng rằng hai người muốn đánh thật.

Cố Hành Sâm lại cười , "Chơi đủ chưa?"

Mạc Thiên Kình nghiêng An Hi Nghiêu một cái, tức giận nói: "Còn không phải là tên khốn kiếp này, tận hướng rắc muối lên vết thương trên người khác, cẩn thận bị thiên lôi đánh!"

"Ơ!" An Hi Nghiêu dương hạ mi, mắng trả lại: "Mình hướng miệng vết thương của cậu rắc muối rồi hả ? Cậu thì sao? Cậu cũng đang làm cái gì đó? Cậu chê cười mình! Cậu ở trong lòng cười trộm coi như xong, Cậu lại còn cười mình rõ rệt, Mạc Thiên Kình cậu mới là tên khốn kiếp nhất!"

Cố Hành Sâm: ". . . . . ."

Hai người kia, có hay không làm cho người ta cảm giác có một loại liếc mắt đưa tình ?

Vặn lông mày, hắn xoay qua chỗ khác đối với hai người nói: "Không bằng các cậu kết thành một đôi đi, tiết kiệm bởi vì phụ nữ mà phiền lòng."

"Stop! Ai mà thèm!"

"Vừa lúc, mình cũng vậy không lạ gì cậu!"

Cố Hành Sâm thật sự là hết ý kiến, xoa trán bộ dạng hết sức nhức đầu.

Mạc Thiên Kình cùng An Hi Nghiêu hai người vẫn còn ở mắt to trừng mắt nhỏ, Mạc Thuần lúc này đi tới Cố Hành Sâm bên cạnh, hỏi hắn: "Sâm, khá hơn chút nào không?"

Chợt nghe được giọng nói của Mạc Thuần, Cố Hành Sâm chợt sợ run lên.

Mạc Thiên Kình vừa nhìn sắc mặt của Cố Hành Sâm trầm xuống, lập tức nói: "Sâm, mình vừa rồi cái gì cũng chưa có kịp nói nha."

Mới vừa Cố Hành Sâm hỏi hắn trừ hắn ra bên ngoài còn có những ai, hắn còn chưa lên tiếng An Hi Nghiêu liền mở miệng trước, cho nên hắn không biết Mạc Thuần cũng tới, thật không liên quan chuyện của mình!

Cố Hành Sâm nhíu nhíu mày, nhưng cũng không có nói cái gì nữa.

Mà Mạc Thuần vừa nhìn thấy hắn phản ứng như vậy, lòng nhất thời rơi xuống vực sâu.

Nhớ tới cuộc đối thoại giữa mình và Cố Niệm Kiều, cô không khỏi cười khổ.

Cô thật đúng là bị mình nói trúng, coi như Cố Niệm Kiều có rời khỏi Cố Hành Sâm, cô cũng không chiếm được Cố Hành Sâm!

Vốn là vươn tay ra, lại ngượng ngùng thu trở lại.

Mạc Thiên Kình thở dài một tiếng, tiến lên ôm vai em gái mình, tỏ vẻ trấn an.

Mạc Thuần hướng hắn cười một tiếng, sau đó lại cúi đầu.

Đúng vậy, cô biết rõ, coi như Cố Niệm Kiều rời khỏi Cố Hành Sâm, cô cũng không chiếm được Cố Hành Sâm, nhưng là ——

Người đàn ông mà cô không có được, tại sao lại để cho người phụ khác lấy được?.

Cho nên, coi như cô không chiếm được, cô cũng sẽ không để cho Cố Niệm Kiều lấy được!

Huống chi, nếu như không phải là Cố Niệm Kiều, Cố Hành Sâm hiện tại như thế nào lại biến thành cái bộ dáng này?

Đáy mắt cô thoáng qua tia ác độc, trong nháy mắt, cô càng kiên định hơn muốn đem Cố Niệm Kiều đuổi khỏi bên người Cố Hành Sâm!

"Sâm, Cậu mới vừa gọi hộ sĩ tìm mình, có chuyện gì?"

Mạc Thiên Kình đột nhiên lên tiếng hỏi, thời điểm đến trước của phòn nghe được Cố Hành Sâm gọi hộ sĩ gọi điện thoại cho mình, chắc là có chuyện quan trọng.

Cố Hành Sâm nhấp môi dưới, lại không mở miệng nói gì.

Mạc Thiên Kình hiểu ý tứ của hắn, vỗ vỗ vai Mạc Thuần, sử dụng ánh mắt ý bảo cô đi ra ngoài trước.

Mạc Thuần gật đầu, sau đó đi ra khỏi gian phòng.

An Hi Nghiêu đứng ở bên kia giường bệnh, hai tay chống ở trên lan can giường bệnh, vẻ mặt nghi ngờ, "A Sâm, cậu muốn nói với chúng mình cái gì?"

"Tần Dĩnh người này, mau sớm giúp mình giải quyết đi!"

Mạc Thiên Kình ngẩn ra, sau đó cùng An Hi Nghiêu liếc nhau một cái, lại quay trở lại nhìn Hành Sâm, "Sâm, cậu hoài nghi lần đánh bất ngờ này Lục Quân Hành đã nhận được tin tức từ trước? Là do Tần Dĩnh giở trò quỷ?"

Cố Hành Sâm lời nói từ chối cho ý kiến, "Bất kể có phải là Tần Dĩnh giở trò quỷ hay không, người này, mau sớm giúp mình giải quyết xong!"

"Nhưng là, Tần Mộ Bạch hiện tại thành như vậy, giải quyết Tần Dĩnh, cháu gái nhỏ bên kia ——"

An Hi Nghiêu có chút bận tâm, Niệm Kiều đối với Tần Mộ Bạch vẫn luôn cảm thấy áy náy, nếu như hiện tại giải quyết Tần Dĩnh, như vậy Tần Mộ Bạch tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng cực lớn, từ đó Niệm Kiều bên kia. . . . . .

Cố Hành Sâm không nói, trong phòng bệnh tràn đầy trầm mặc làm người ta hít thở không thông.

Hồi lâu, An Hi Nghiêu buông tiếng thở dài, "Được rồi, mình cùng Thiên Kình sẽ mau chóng giải quyết chuyện của Tần Dĩnh, cháu gái nhỏ bên kia chính cậu chú ý một chút."

Cố Hành Sâm lúc này mới gật đầu một cái, mà lúc này, cửa phòng bệnh bị gõ vang, Niệm Kiều cùng Mạc Thuần xuất hiện đồng thời ở cửa phòng bệnh.

"Nói chuyện cẩn thận một chút, đừng làm ra một bộ dạng tôi buộc cô đi chết!"

Sau khi vào cửa, Mạc Thuần đi qua bên cạnh Niệm Kiều hạ thấp giọng nói một câu.

Niệm Kiều cúi đầu, trong tay vẫn còn đang cầm đồ ăn vừa chạy đi mua về.

Cố Hành Sâm không nhìn thấy, nhưng là hắn có thể cảm thấy Niệm Kiều tồn tại, "Tới đây ——"

Hắn không có kêu tên, nhưng là tất cả mọi người đều biết, hắn là đang gọi Niệm Kiều.

Niệm Kiều hít sâu, thời điểm ngẩng đầu đã đổi lại khuôn mặt tươi cười, hướng về phía Mạc Thiên Kình cùng An Hi Nghiêu cười, sau đó đi tới bên cạnh Cố Hành Sâm ngồi xuống, đem đồ trong túi lấy ra.

"Em đối với bên này chưa quen thuộc lắm, hơn nữa nhiều có nhiều vệ sĩ đi theo như vậy cũng quá khiến người ta chú ý, em liền mua cháo ở quán gần đây, có được không?"

Cô vừa nói, vừa quan sát vẻ mặt của hắn.

Cố Hành Sâm gạt gạt môi, nâng lên một tia cười, hướng về phía những người khác nói: "Các cậu có thể đi được rồi."

An Hi Nghiêu: ". . . . . ."

Mạc Thiên Kình: ". . . . . ."

Mạc Thuần nhìn hai người mấy lần, rồi sau đó đem ánh mắt định tại trên mặt Niệm Kiều, hận không thể sử dụng ánh mắt đem cô giết chết!

Niệm Kiều biết cô đang nhìn mình, nhưng cô không muốn nhìn lại Mạc Thuần, cho nên làm bộ như không thấy, vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Hành Sâm.

Mạc Thuần tức giận không dứt, nhưng là ngại vì những người khác đang ở đây, cô cuối cùng chỉ có thể nén lấy đầy bụng tức rời đi.

An Hi Nghiêu đi tới ôm vai Mạc Thiên Kình, bất đắc dĩ nói: "Đi thôi đi thôi, đừng quấy rầy người ta hai cái anh anh em em, hai chúng ta đành thất ý mà rời đi thôi."

Mạc Thiên Kình đẩy móng vuốt của hắn ra, liếc mắt, "Bản thân mình đi mà thất ý đi, ta đây đắc ý lắm!"

An Hi Nghiêu trơ mắt nhìn Mạc Thiên Kình vênh váo đắc ý mà đi ra khỏi phòng bệnh, nhất thời đuổi theo, "Cậu thôi đi! Mình còn không biết người kia phá hỏng chuyện! Cậu liền. . . . . ."

"Em có chuyện không vui?"

Niệm Kiều vẫn còn đang đờ đẫn, bên tai chợt vang lên câu hỏi của Cố Hành Sâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.