Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 75: Chương 75: Hắn muốn ăn luôn nàng đi! (10000+)




Niệm Kiều ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện người đang ôm cô là Đinh Việt Nhiên, cả người cô lạnh như băng, cô thiếu chút nữa cho là mình sẽ hít thở không thông mà chết.

Những ký giả này hỏi đặt ra những câu hỏi thật sác bén. Mỗi câu như một lưỡi dao vô hình cứa vào tim cô. Cô không biết trả lời như thế nào, cũng không thể thoát ra khỏi vòng vây được.

"Đừng sợ, anh dẫn em vào gặp ông nội." Đinh Việt Nhiên vừa nói, vừa ôm lấy cô đi vào trong.

Bởi vì Đinh Việt Nhiên đã dẫn theo cô đi, những ký giả kia không có cách nào tiếp tục đuổi theo, vẫn có người chưa từ bỏ ý định hỏi: "Đinh thiếu gia, người trong lòng anh đã cùng chú của mình loạn luân, anh còn muốn che chở cho cô ta sao?"

Đinh Việt Nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén bắn phóng thẳng vào mặt của tên ký giả đó khiến hắn cảm thấy rùng mình một cái.

"Loạn luân? Chỉ bằng vài tấm hình kia? Đã không có bằng chứng cụ thể, ta khuyên ngươi ân nói cẩn thận một chút, nếu không ta sẽ kiện ngươi phỉ báng!"

Đinh Việt Nhiên nói xong, quay đầu mang theo Niệm Kiều đi vào trong.

Đến cửa phòng bệnh, đã có bác sĩ chờ ở bên trong, đưa cho Niệm Kiều cùng Đinh Việt Nhiên bộ quần áo chống khuẩn, nói: "Đinh thiếu gia, tôi đã cực kỳ nhân nhượng cho hai người vào thăm, vốn phòng săn sóc đặc biệt là không cho phép người nhà thăm , sợ có vi khuẩn lây, ta"

Đinh Việt Nhiên nhìn hắn một cái, "Nghe nói bệnh viện chuẩn bị xây một tòa nhà cho nhân viên, khi đó ta sẽ đầu tư cho bệnh viện các ngươi."

Viện trưởng lập tức tươi cười, nói: "Vậy thì cám ơn Đinh thiếu gia rồi, các ngài vào đi thôi, không nên ở lại quá lâu, không tốt cho bệnh nhân."

Thật ra thì cũng là sợ ngộ nhỡ Cố Bá Ngôn bị lây vi khuẩn, hắn không muốn đắc tội với Cố Gia!

Hiện tại hắn cho Đinh Việt Nhiên cùng Cố Niệm Kiều đi vào là đã gạt người của Cố gia chỉ vì tiền bạc làm cho hắn mờ mắt.

Đinh Việt Nhiên giúp Niệm Kiều mặc áo vào , cả người cô như không có lực, đầu óc trống rỗng, vào phòng bệnh, thấy người trên giường cắm nhiều rất nhiều dây dẫn, nước mắt cô rơi xuống.

Đinh Việt Nhiên nhìn bộ dáng xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ xuống của cô vội vàng đưa tay đỡ lấy cô, nhỏ giọng nói: "Đừng khóc, ông nội khẳng định không hy vọng nhìn thấy em khóc."

Niệm Kiều nghe lời lấy tay lau nước mắt của mình, đi vào bên giường bệnh, cầm tay Cố Bá Ngôn nghẹn ngào nói: "Ông nội , là con,con tới thăm ông đây."

Người trên giường bệnh không có chút phản ứng nào, Niệm Kiều không khống chế được nước mắt, rơi trên tay Cố Bá Ngôn, "Ông nội, thật xin lỗi"

Cô không biết nên nói gì, cô chỉ biết mình đã làm sai, rốt cuộc vẫn làm cho Cố Bá Ngôn tức giận, rốt cuộc vẫn khiến Cố Gia mất thể diện.

Trước kia cô không nghe lời, nửa đêm đi ra ngoài uống rượu, nghĩ tới dù sao Cố Gia không ai quan tâm mình, dù cô có quậy phá thì người mất mặt vẫn là chỉ có cô.

Nhưng sau đó cô mới phát hiện, ít nhất ở Cố Gia, Cố Bá Ngôn vẫn còn có chút quan tâm tới cô, chỉ là bởi vì qua bề bộn công việc mà không thể thường xuyên quan tâm tới cô mà thôi.

Nhưng ngưoi xem bây giờ ngươi đã làm gì rồi. Ngươi cư nhiên dám làm cho ông nội tức giận tới mức độ này, ngươi thật tội không thể tha thứ!

Đinh Việt Nhiên không thể nhìn cô cứ khóc mãi, hắn đi tới ôm lấycô, vuốt mặt của cô an ủi: "Đừng như vậy, Niệm Kiều, đừng như vậy, nghe lời anh."

Niệm Kiều chỉ là lắc đầu, vào giờ phút này, nàng thật là nhớ Cố Hành Sâm, nếu như hắn đang lời nói, nhất định có thể xử lý tốt tất cả.

"Việt Nhiên, anh nói em nên làm cái gì bây giờ? Em muốn ông nội tỉnh lại, nhưng cũng sợ ông nội tỉnh lại sẽ trách em."

Niệm Kiều sợ hãi vô cùng, bây giờ người ở bên cạnh cô chỉ có mình hắn.

Đinh Việt Nhiên cúi đầu nhìn cô , trấn an nói, "Đừng sợ, tất cả đã có anh ở đây, sẽ không để cho em gặp chuyện không may ."

"Thật đúng là tình sâu nghĩa nặng!" Bên ngoài chợt truyền đến âm thanh châm chọc. Niệm Kiều cùng Đinh Việt Nhiên đồng thời nhìn lên, người đến là Liễu Nhứ Mi cùng Nhâm Thiên Nhã.

"Niệm Kiều, ngươi thật là khả năng, làm cho ông nội tức giận đến mức này, các trưởng bối của Cố thị bây giờ đang Cố thị mở đại hội cổ đông kìa !" Liễu Nhứ Mi khí thế hung hăng nói, tựa hồ một giây kế tiếp sẽ xông lên đem Niệm Kiều xé nát đi.

"Tôi không phải cố ý" Niệm Kiều thanh âm rất nhẹ,côkhông biết mình tại sao mình lại không có sức lực như vậy.

"Ngươi không phải là cố ý hay sao? Ngươi hận ông mội muốn ông nội chết sớm một chút để ngươi có thể được chia tài sản? Ngươi không phải là nói muốn cùng ta chia tài sản sao?"

"Tôi không có"

"Còn không thừa nhận, ngươi bây giờ len lén tới phòng bệnh, chính là vì ông nội có tỉnh lại hay không, rồi bắt hắn đem gia sản trao hết cho ngươi sao? Ngươi là một người phụ nữ nham hiểm!"

Những lời Liễu Nhứ Mi làm cho Niệm Kiều cảm thấy khó chịu, đầu óc cũng có chút loạn, giờ phút này cô căn bản không phải đối thủ của cô ta.

Đinh Việt Nhiên đứng ở bên người nàng, càng nghe càng không nhịn được, người này thật sự là nữ chủ nhân của Cố gia sao? Thế nào thấy giống như người đàn bà chanh chua?

Hắn chê cười một tiếng nói: "Bà cũng thật là muốn tốt cho ông nội đi. Tới tận đây để gây gổ thì không biết là đang có ý đồ gì?"

Liễu Nhứ Mi không nghĩ tới hắn lại dám giúp Niệm Kiều nói chuyện, nổi giận , "Ta đã đắc tội gì với ngươi sao? Ngươi coi ta là cái gì?”

"Tôi là không biết. Vậy xin hỏi bà là ai?" Đinh Việt Nhiên đáp trả lại.

Liễu Nhứ Mi tức đến nghẹn lời, đi tới kéo Niệm Kiều đẩy ra cửa, trong miệng hùng hùng hổ hổ: "Ngươi đi đi! Bắt đầu từ bây giờ ngươi không còn là người nhà Cố gia nữa. Ngươi cũng đừng tới nơi này nữa! Cố gia một phân tiền ngươi cũng đừng nghĩ sẽ lấy được!"

"Bà buông ra! Tôi tới đây để thăm ông nội!" Niệm Kiều giãy giụa, theo bản năng dùng sức hất tay Liễu Nhứ Mi ra.

"A ——" Liễu Nhứ Mi kêu khẽ một tiếng, cả người ngã trên mặt đất, ngẩng đầu trợn mắt nhìn chằm chằm cô, "Cái đồ đàn bà độc ác này. Ngươi muốn xô chết ta sao? Ta liều mạng với ngươi!"

Nhìn bà ta đứng lên xông tới gần mình, Niệm Kiều không kịp phản ứng.

Đinh Việt Nhiên bước một bước dài tiến lên chắn trước mặt Niệm Kiều , bắt lấy bàn tay của Liễu Nhứ Mi, lạnh lùng nói: "Chú ý hành động của bà!"

Ngoài cửa đột nhiên xuất hiện mấy bác sĩ, tới khuyên giải: "Đinh thiếu gia, các ngài có phải hay không nên rời đi trước? Bệnh nhân cần an tĩnh nghỉ ngơi."

Lúc này, họ dĩ nhiên là phải hiểu đươc tình thế , huống chi Liễu Nhứ Mi còn là nữ chủ nhân của Cố gia. Không thể đắc tội với bà ta được!

Đinh Việt Nhiên cúi đầu nhìn qua Niệm Kiều một cái, nhẹ nói: "Chúng ta đi trước."

Niệm Kiều đứng tại chỗ không chịu đi. Cuối cùng Đinh Việt Nhiên cơ hồ là nửa ôm nửa dẫn cô đi ra ngoài .

Bởi vì sợ cửa trước còn có ký giả chờ ở đó, hai người từ cửa sau rời đi.

Vừa lên xe, Niệm Kiều liền không nhịn được khóc lên, Đinh Việt Nhiên nhẹ nhàng ôm lấy cô, cái gì cũng không nói.

Hắn biết cô đang tự trách, đang sợ hãi, không nghĩ tới Liễu Nhứ Mi cùng Nhâm Thiên Nhã lại có thể bày ra những trò như vậy với cô, cũng không biết Cố Hành Sâm lúc nào thì trở lại.

Đám người ở Cố thị kia đã sớm muốn đoạt lại Cố thị từ trong tay của Cố Bá Ngôn cùng Cố Hành Sâm. Cho nên hiện tại nhân cơ hội này, bọn họ là tuyệt đối sẽ không gọi Cố Hành Sâm trở về.

Mà Liễu Nhứ Mi, một lòng chỉ nghĩ tới tài sản của Cố Bá Ngôn. Bà ta sợ Cố Hành Sâm sẽ trở về để phân chia tài sản nên cũng sẽ không gọi Cố Hành Sâm trở lại.

Niệm Kiều khóc một lát, ngẩng đầu thút thít nói: "Đưa em về nhà."

"H iện tại khẳng định rất nhiều ký giả chờ em ở nhà, em còn muốn trở về đó sao?"

Niệm Kiều sửng sốt, một lúc sau lầm bầm hỏi: "Vậy em có thể đi đâu được?"

Biệt thự không thể trở về, Cố gia cũng không phải là nơi cô có thể vê. Cô phát hiện hiện tại mình đã không còn chỗ dung thân.

Cô hiện tại thật sự là không thể trốn đi đâu được. Ở đâu cũng có người nhận ra cô.

"Đi tới nhà anh trước vậy." Đinh Việt Nhiên thở dài một tiếng, ngay sau đó cũng không đợi Niệm Kiều đồng ý liền khởi động xe trở về nhà mình.

——

Italy

Cố Hành Sâm mới vừa đi ra cửa chính, đột nhiên có người xông tới ôm cổ hắn, nhón chân lên muốn hôn hắn.

Cố Hành Sâm động tác cực nhanh, kéo ra người kia ra lui về sau một bước, hai con mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ vừa ôm mình, "Cô là ai?"

Nơi này là chỗ ở của Nam Cung. Mấy ngày nay bởi vì có nhiều việc cần phải xử lý nên tạm thời hắn đang ở đây. Lần đầu tiên ra cửa liền xuýt bị một người xa lạ cường hôn.

Thời điểm người phụ nữ này vừa xông tới, hắn thiếu chút nữa cho là Nhâm Thiên Nhã. Bởi vì hai người ngoại hình vóc người thật sự là quá giống, nhưng nhing kĩ gương mặt lại có đôi nét khác biệt.

Người phụ nữ đó bỗng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó nói: "Xin lỗi, tôi nhận lầm người. Tôi tưởng anh là Trần "

Cố Hành Sâm khẽ cau mày, hắn và Nam Cung, có thể hay không chênh lệch quá nhiều? Có điều từ trước tới nay chỗ này chỉ có mình Nam Cung ở. Bây giờ hắn đột nhiên tới đây ở bị ngộ nhận thành Nam Cung cũng không có gì là kỳ quái.

Không nói gì, hắn buông tay ra vòng qua nữ nhân đi về xe đang đợi ở ngoài.

Người phía sau đột nhiên theo kịp, cùng hắn song song đi, hỏi hắn: "Anh là Cố Hành Sâm sao?"

Cố Hành Sâm cảnh giác kéo giãn khoảng cách với cô ta, ánh mắt lạnh như băng.

Cô gái hơi co rúm người lại một chút, người này ánh mắt thật là đáng sợ, nếu như cùng hắn nhìn thẳng vào mắt một phút, đoán chừng cả người cũng sẽ đông lạnh mất!

Nam Cung sải bước từ trong nhà đi ra, gọi tên cô , "Hân Vi ——"

Cố Hành Sâm nghe thấy tiếng gọi quay sang, Nam Cung vội xin lỗi hắn, "A Sâm, ngượng ngùng, anh đi trước đi,cô ấy là tới tìm tôi."

Dứt lời, hắn tiến lên kéo cô gái tên hân Vi ôm vào trong ngực.

Cố Hành Sâm ánh mắt có chút kinh ngạc liếc qua, Nam Cung từ trước tới giờ vẫn chung tình với Nhâm Thiên Nhã, chuyện này mọi người đều biết, hơn nữa nhiều năm không thay đổi, hôm nay cư nhiên cũng chịu tìm cho mình một cô gái khác rồi sao?

Nhưng hắn không phải người hay đi xoi mói người khác, nhìn hai người một cái liền đóng xe rời đi.

"Trần, hắn là bằng hữu tốt của anh, anh không sợ hắn biết được sẽ cùng anh tuyệt giao sao?" Hân Vi hỏi người bên cạnh, không nghĩ tới hắn vì một người phụ nữ, cư nhiên lại phản bội lại huynh đệ của mình.

Suy nghĩ một chút hắn cũng cảm thấy rất đáng buồn. Thích một người mười năm, mà người phụ nữ kia thích, cho tới bây giờ đều là huynh đệ của hắn.

Nam Cung Trần cười chua xót , trên mặt ánh lên đau đớn, "Anh cũng không biết"

Hắn nghĩ mình điên rồi, biết rõ Nhâm Thiên Nhã chỉ là lợi dụng mình, nhưng vẫn là không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của cô.

Giúp đỡ cô phản bội lại huynh đệ của mình sớm muộn có một ngày, sẽ tự gây nghiệt không thể sống!

Cúi đầu nhìn qua nhìn máy chụp hình trong tay, khóe miệng hắn cười càng thêm khó coi.

Trên xe, Cố Hành Sâm nhìn đồng hồ, nghĩ tới Niệm Kiều bên kia đã thức dậy, hắn gọi điện thoại về.

Chuông đổ thật lâu, bên kia rốt cuộc có người nhận, cũng là dì Trần, hắn hỏi: "Dì Trần, Niệm Kiều đâu? Sớm như vậy đã đi ra ngoài sao?"

Trong đầu thoáng hiện ra tư thế ngủ như trẻ con của Niệm Kiều, khóe môi hắn không tự chủ nâng lên một đường cong, như ẩn như hiện.

Dì Trần vừa nghe là giọng của Cố Hành Sâm, lập tức kích động, nôn nóng sốt ruột nói: "Cố tiên sinh, ngươi cuối cùng là gọi điện thoại về, Niệm Kiều từ hôm qua buổi sáng đi ra ngoài đã không thấy trở lại, nghe nói là ông nội của cô ấy đã xảy ra chuyện."

Tâm trạng hồi hộp của Cố Hành Sâm hạ xuống, Cố Bá Ngôn xảy ra chuyện nhưng lại không ai gọi điện thoại cho hắn? Niệm Kiều cũng không gọi điện thoại cho hắn? Chẳng lẽ còn xảy ra chuyện gì khác?

Quả nhiên, dì Trần nói tiếp: "Cố tiên sinh, ngươi nhanh lên một chút trở lại đi, bên ngoài biệt thự mấy ngày ngày có một đống lớn ký giả canh chừng, Niệm Kiều không dám trở lại, sợ bị hỏi tới, ít ngày trước báo chí đã đăng tin"

"Đăng cái gì?" Cố Hành Sâm đáy lòng mơ hồ có chút đoán được, ánh mắt trong phút chốc trở nên bén nhọn.

"Nói ngươi cùng Niệm Kiều loạn luân."

Cố Hành Sâm chợt đạp thắng xe, khiếp sợ rõ ràng hiện ra ở trên mặt, "Rốt cuộc mấy ngày này đã xảy ra chuyện gì?"

" Ngày hôm qua tôi đọc trên báo thấy, báo hôm nay cũng có, còn cung cấp rất nhiều hình ảnh. Hiện tại tất cả mọi người đều đang tìm Niệm Kiều, tôi đoán đứa nhỏ này đã trốn đi, cô ấy không có gọi điện thoại cho tiên sính sao?"

Đáng chết!

Cố Hành Sâm khẽ nguyền rủa một tiếng cúp điện thoại, ngay sau đó gọi điện thoại cho Nam Cung Trần, "Nam Cung, trong nhà tôi có chuyện, tôi đi về trước đây."

Nam Cung Trần không còn kịp nói được câu nào đã nghe thấy bên kia cúp điện thoại.

Xe nhanh chóng chạy thẳng ra sân bay, Cố Hành Sâm gọi điện thoại cho An Hi Nghiêu, sai hắn tìm được bằng được Niệm Kiều, nhưng An Hi Nghiêu nói, vừa nhìn thấy tờ báo hắn đã cho người tìm Niệm Kiều, nhưng cô giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, không tìm được!

Nha đầu này rốt cuộc đi đâu? Sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc chứ?

Chuyện xảy ra như vậy cũng không gọi điện cho hắn. Khó trách tối hôm qua hắn gọi điện thoại cho cô nhưng lại không có ai nhận cả.

Cố Hành Sâm càng nghĩ càng gấp gáp, tốc độ xe cũng càng ngày càng mau

————

Khi tỉnh lại Niệm Kiều thấy choáng váng , đầu cũng đau dữ dội, hai tay chống ga giường, cô muốn bước chân xuống giường.

Chân mới vừa chạm đất, cô mới phát hiện ra mình hai chân vô lực, ngã xuống mặt đất.

Đinh Việt Nhiên vừa đẩy cửa đi vào, thấy cô ngã trên mặt đất, bước vội đến ôm cô đặt lên giường.

"Em đang bị sốt, hiện tại toàn thân suy yếu, không nên lộn xộn."

Niệm Kiều nhẹ nhàng gõ vào đầu, nguyên lai là cô phát sốt, khó trách cô cảm thấy hô hấp đều là nóng bỏng .

"Có đói bụng không?" Đinh Việt Nhiên hỏi cô, đưa tay sờ sờ cái trán, nhiệt độ tựa như đã giảm bớt một chút.

Sau khi bác sĩ khám qua, nói là cô bị lạnh, tâm tình lại đang bất ổn, hơn nữa lại khóc liên tục, cho nên mới phát sốt .

Niệm Kiều lắc đầu một cái, hiện tại cô không muốn ăn gì cả chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc khi tỉnh dậy mọi thứ đều đã trôi qua rồi.

"Hiện tại mấy giờ rồi?"

" Bảy giờ sáng."

Niệm Kiều đột nhiên ngẩng đầu, bảy giờ sáng? Cô đã ngủ lâu như vậy rồi sao?

Đinh Việt Nhiên nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt cô, gật đầu một cái, " Suốt cả một buổi tối, anh thật sự sợ em sốt đến cháy cả đầu."

Niệm Kiều nhắm mắt lại, vô lực tựa vào đầu giường, cả khuôn mặt bởi vì phát sốt mà hồng hào khác thường, cổ họng cô khô khốc.

Đinh Việt Nhiên tựa hồ biết trong lòng cô đang nghĩ gì, đưa tới một chén nước, an ủi cô: "Không nên suy nghĩ nhiều, Cố Hành Sâm rất nhanh sẽ trở về thôi."

"Khụ khụ ——"

Nghe thấy tên của Cố Hành Sâm, Niệm Kiều phun toàn bộ nước vừa mới uống ra, mắt mở thật to.

"Khi em bị sốt hắn đã gọi điện tới, đoán chừng bây giờ đang trên đường tới rồi."

Đinh Việt Nhiên vừa nói xong, ngoài cửa vang lên tiếng chuông.

Đinh Việt Nhiên nhún nhún vai, thấy mình đoán thật đúng là chính xác. Nghe thấy tiếng chuông cửa dồn dập bên ngoài chắc là Cố Hành Sâm đang rất lo lắng.

Mở cửa, chưa nói một câu nào, người bên ngoài giống như một cơn gió thổi qua trước mặt hắn trực tiếp vào phòng ngủ, Đinh Việt Nhiên chỉ có thể cười khổ.

Niệm Kiều thấy hắn tiến vào, toàn bộ cảm xúc dồn nén trong hai ngày nay chợt vỡ òa, ‘ oa ——’ một tiếng khóc to.

Cố Hành Sâm đi tới ôm lấy cô, vỗ nhè nhẹ lưng của cô, dùng hành động dỗ dành một đứa trẻ để dụ dỗ cô, "Ngoan, không khóc"

Nước mắt nước mũi dính lên khắp bộ quần áo đắt tiền của Cố Hành Sâm, Niệm Kiều khóc đến quên hết tất cả.

Cố Hành Sâm biết cô đã rất sợ hãi. Mặc dù bình thường cô luôn tỏ ra dũng cảm nhưng khi gặp phải loại sự tình nhue thế này, bị đám kí giả vây lấy, bị người nhà nhục mà, người ngoài chỉ trỏ, cô vẫn thấy thật oan ức.

Hơn nữa Cố Bá Ngôn còn đang nằm viện, trong lòng cô nhất định là vừa đau lòng vừa tự trách chính mình.

Niệm Kiều khóc một lúc lâu, rốt cuộc dừng lại, níu lấy cổ áo của hắn thút tha thút thít, "Ông …..Ông nội nhập viện rồi, bà nội không để cho em vào thăm ông. "

"Anh đã biết rõ, không vội, chờ em hạ sốt anh dẫn em đi thăm ông nội."

Nghe hắn dịu dàng nói, Niệm Kiều lại cảm thấy chóp mũi ê ẩm, khóc nói: "Thật xin lỗi Cố Hành Sâm, thật xin lỗi em hiểu biết rõ em sai lầm rồi"

Cố Hành Sâm biến sắc, nhìn chằm chằm cô, trầm trầm hỏi: "Muốn nói gì?"

Thật xin lỗi? Biết sai rồi? Cô là đang nghĩ đến muốn đoạn tuyệt cùng hắn sao?

Niệm Kiều bị vẻ mặt của hắn hù dọa, rụt cổ một cái không nói gì nữa.

Đinh Việt Nhiên đứng ở nhìn hai người, cuối cùng xoay người đóng cửa.

Rõ ràng là phòng của hắn, rõ ràng hắn cũng rất muốn chăm sóc cho cô, nhưng hắn lại cố tình nói cho Cố Hành Sâm biết cô đang ở đây, bảo hắn mau tới thăm cô.

Hắn cũng không biết mình đang làm gì, hiện tại chính là thời điểm Niệm Kiều yếu đuối nhất. Hắn hoàn toàn có thể nhân lúc này mà làm tới nhưng tại sao hắn lại không có can đảm đấy?

Tối hôm qua hắn suốt đêm chăm sóc cô, mà cô lại chỉ nhớ Cố Hành Sâm, luôn miệng gọi tên hắn.

Có lẽ là bởi vì Cố Hành Sâm đã trở lại. Cho nên đến chiều nhiệt độ của Niệm Kiều đã khôi phục bình thường.

Từ phòng rửa tay ra ngoài, cô thấy Cố Hành Sâm đưa lưng về phía mình đang đứng ở trên ban công nghe điện thoại. Niệm Kiều loáng thoáng nghe được hắn đang nói chuyện của công ty.

Đúng vậy! Cô thiếu chút nữa đã quên rồi. Ngày đó Liễu Nhứ Mi có nói trong công ty đang triệu tập đại hội cổ đông. Bây giờ Cố Hành Sâm trở về , có phải hay không nên về công ty xem một chút?

Cố Hành Sâm tiếp điện thoại xong quay người lại , thấy Niệm Kiều cúi đầu đùa bỡn ngón tay của mình, hắn tiến lên thăm dò chút cái trán của cô, nhỏ giọng nói: "Cuối cùng đã bình thường."

Niệm Kiều bất giác hỏi hắn: "Anhi không phải về công ty sao?"

Cố Hành Sâm nhíu mày, "Hiện tại công nhất định đang có một đống lớn ký giả chờ anh. Anh trở về không phải là tự đi chịu tội sao?"

Niệm Kiều sửng sốt, thấy hắn đang trêu chọc cho cô vui vẻ, trong lòng không khỏi ấm áp, nghiêng người tựa vào ngực của hắn, lẩm bẩm nói: "Cố Hành Sâm, em muốn đi thăm ông nội, nhưng là em lại không dám đi."

Hồi lâu, cũng nghe không tới Cố Hành Sâm nói chuyện, Niệm Kiều ngẩng đầu nhìn hắn. Cố Hành Sâm cúi xuống hôn cô.

Nụ hôn này khiến Niệm Kiều say mê, cũng làm cho Niệm Kiều bất an, bởi vì từ nụ hôn của hắn, Niệm Kiều cảm giác như hắn muốn buông tay cô ra?

Cũng đúng thôi,cô đã mang đến cho hắn phiền toái lớn như vậy, hắn thật sự là nên buông tay cô rồi.

Bị hắn hôn thất điên bát đảo , Cố Hành Sâm chống đỡ toàn thân cô, trầm giọng nói: "Thay quần áo, anh dẫn em đi thăm ông nội, nhớ, sau đó bất kể ông nội nói gì, em cũng phải đáp ứng."

Niệm Kiều nhìn sâu vào đáy mắt hắn. Trái tim giống như bị hắn chiếm giữ hết.

————

Đến bệnh viện,vừa đúng lúc Cố Bá Ngôn tỉnh lại, thấy hai người cùng nhau đi vào, cơ hồ là không chút suy nghĩ, nhặt một đồ vật ném tới.

Cố Hành Sâm không có tránh, chỉ là đưa lưng về phía Cố Bá Ngôn, đem Niệm Kiều bảo hộ trong ngực.

"Còn dám tới, hai người các ngươi muốn chọc ta tức chết có phải hay không!" Cố Bá Ngôn nổi giận mắng, cả người kịch liệt ho khan.

Niệm Kiều đẩy Cố Hành Sâm ra, chạy tới cầm tay Cố Bá Ngôn, đôi mắt đẫm lệ, "ông nội, ông đừng tức giận, con biết con sai rồi, con không nên……"

"Cha, giữa chúng con không có chuyện gì hết." Cố Hành Sâm cắt đứt lời của Niệm Kiều, hết sức bình tĩnh nói .

Niệm Kiều kinh ngạc nhìn nhìn về phía hắn, nhưng hắn lại chỉ nhìn Cố Bá Ngôn.

Cố Bá Ngôn hừ lạnh, "Ta tin tưởng giữa các ngươi không có gì, người bên ngoài sẽ tin sao? Hiện tại mặt cũng không còn các ngươi mới xuất hiện. Mấy ngày nay các ngươi bỏ đi đâu ? Thật làm ta tức chết mà!"

"Là lỗi của con. Con sẽ giải quyết những chuyện này."

"Giải quyết? Ngươi phải giải quyết như thế nào? Chờ ta chết ngươi sẽ giải quyết?" Cố Bá Ngôn nổi đóa, đứa con trai này chính là như vậy. Dù có chuyện gì xảy ra cũng không biến sắc.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra. Nhâm Thiên Nhã cười cười đi tới, trực tiếp đi tới bên cạnh Cố Hành Sâm, khoác tay lên người hắn, hướng về phía Cố Bá Ngôn nói: "Cố bá bá, nếu như bác đồng ý con cùng A Sâm sớm kết hôn thì tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh chóng ."

Cố Bá Ngôn ngẩn ra, hỏi Cố Hành Sâm, "Trong thời gian 1 tháng cũng không xê xích gì nhiều, làm sao ngươi nghĩ?"

Niệm Kiều cũng nhìn Cố Hành Sâm, lại thấy ánh mắt khiêu khích của Nhâm Thiên Nhã, nhìn tay cô chỉ nhẹ nhàng chạm vào điện thoại di động của mình, cả người toát ra mồ hôi lạnh.

Cố Hành Sâm mím môi, chống lại ánh mắt của Niệm Kiều. Trong một khắc, Niệm Kiều xoay người đi, không nhìn hắn nữa.

"A Sâm, ngươi thật muốn để cho ta chết không nhắm mắt ?. Chuyện này ngươi rốt cuộc muốn giải quyết như thế nào?" Cố Bá Ngôn hỏi dồn dập, tiếng ho khan lần nữa truyền đến.

Nhâm Thiên Nhã tiến lên một bước, đứng ở trước giường bệnh. Cố Hành Sâm chỉ có thể nhìn lưng của cô ta, nhưng Cố Bá Ngôn cùng Niệm Kiều lại có thể thấy được vẻ mặt của cô ta.

"Cố bá bá, con cảm thấy cần còn và A Sâm kết hôn cũng không thể chặn được những lời đồn đại không hay từ miệng của những kẻ đó. Không bằng để cho Niệm Kiều cùng Đinh thiếu gia đính hôn, bốn người người cùng nhau cử hành hôn lễ, hai kết hôn, hai đính hôn, tất cả lời đồn đại sẽ tự nhiên xóa sạch."

Từng chữ từng câu cô ta nói ra đều hết sức có lý, nhưng Niệm Kiều nghe được cảm thấy không thể chấp nhận được.

Thật là người phụ nữ nham hiểm! Khó trách cô ta không giao toàn bộ số ảnh kia cho tòa soạn,thì ra là cô ta còn giữ lại cho mình một con đường lui, lưu lại vài tấm để có thể tiếp tục uy hiếp cô!

Cố Bá Ngôn khẽ cau mày, trầm ngâm một lát, hắn trực tiếp quyết định, quay về phía Cố Hành Sâm cùng Niệm Kiều nói: "Cứ quyết định như vậy đi, sớm cử hành hôn lễ."

Cố Hành Sâm mím môi không nói, ánh mắt quỷ quyệt nhìn chằm chằm vào lưng của Nhâm Thiên Nhã, người phụ nữ này là đang giúp hắn sao?

Niệm Kiều cúi đầu, cắn lên đôi môi của mình đến sắp bật máu. Cuối cùng, cô ngẩng đầu, cười với Cố Bá Ngôn rồi gật đầu, "Ông nội, thật xin lỗi, đã mang đến phiền toái cho ông rồi, con đồng ý với ông!"

Trong lòng Cố Hành Sâm như phát hỏa. Nhưng vào giờ phút này, hắn lại không thể phát tác, chỉ có thể nhìn chằm chằm Niệm Kiều.

Đúng lúc này Cố Bá Ngôn lên tiếng, " A Sâm ngươi nên đến công ty, khẳng định trong công ty giờ đang rất loạn, ngươi đi xử lý một chút đi."

Cố Hành Sâm ngắt đôi tay, cuối cùng gật đầu xoay người, cứng ngắc rời đi.

Cố Bá Ngôn nói muốn hắn đến công ty xử lý công việc, nhưng thật ra là đang muốn hắn đem hôn sự này thông báo trước truyền thông.

Niệm Kiều cùng Nhâm Thiên Nhã ở bệnh viện cung Cố Bá Ngôn một lát, sau đó một trước một sau rời đi.

Niệm Kiều mới ra cửa phòng bệnh, liền nhìn thấy Nhâm Thiên Nhã đứng ở hành lang bên kia cười nhìn mình, chắc là cô ta đang chờ cô.

Vẻ mặt cô lãnh đạm, đi tới bên cạnh cô ta, " Bây giờ là không phải nên chúc mừng cô, rốt cuộc Cố Hành Sâm cúi đầu đáp ứng cùng ngươi kết hôn?"

Nhâm Thiên Nhã cười lên, "Cám ơn, thật sự là tôi thành công, mà cô —— đã thất bại hoàn toàn!"

"A ——" Niệm Kiều vô cùng châm chọc cười một tiếng, sau đó nói: "Cô có phải tính toán sớm quá không ? Hôn lễ của các ngươi có thể cử hành hay không còn có chút vấn đề đó!"

Nhâm Thiên Nhã bước lên trước: "Cô có ý gì?"

Niệm Kiều nhún nhún vai, "Không có ý gì, tôi chính là nhắc nhở cô một tiếng, coi như côcó thể đánh bại tôi, bên ngoài còn có hàng trăm hàng nghìn người phụ nữ đang để ý đến Cố Hành Sâm, có lẽ, có người so với cô còn hèn hạ hơn! So với cô càng cao tay hơn!"

Nhâm Thiên Nhã nghe được nổi trận lôi đình, người phụ nữ này lại còn dám mạnh miệng như vậy! Thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

"Cô có tin hay không tôi đem ảnh các người đang hôn nhau gửi tới tòa soạn báo ?"

Niệm Kiều thờ ơ cười cười, "Cô cứ đưa đi, côi đưa rồi tôi liền nói cho Cố Hành Sâm cùng ông nội đây là chuyện tốt mà cô đã sắp đặt ra!"

"Hừ!" Nhâm Thiên Nhã nặng nề hừ lạnh, "Coi như hiện tại tôi không làm gì thì cô cũng đừng hòng mà có thể ở bên cạnh Cố Hành Sâm!"

"Dạ, tôi biết rõ cô là người chiến thắng, chỉ là cô có nghe câu —— nhân chí tiện tắc vô địch(câu này mình không hiểu nên không dịch được)! Trên thế giới này, người phụ nữ có thể cùng cô đối địch thật là hiếm hoi quá đi!"

Niệm Kiều nói xong, xoay người đi tới thang máy, không nhìn người phía sau một cái.

Đến tận bây giờ, người này còn không biết dừng. Cô chỉ lo lắng, Cố Hành Sâm sẽ bị bề ngoài của Nhâm Thiên Nhã che mờ. Dù sao, hai người cũng đã từng yêu nhau. Có lẽ trong lòng Cố Hành Sâm vẫn còn có chút lưu luyến với cô ta.

Đến tối, Niệm Kiều đang xem ti vi thấy Cố Hành Sâm sắp cùng Nhâm Thiên Nhã thông báo kết hôn. Đồng thời cugnx nhắc tới việc đính hôn của cô cùng Đinh Việt Nhiên. Đột nhiên cô không biết mình nên khóc hay nên cười.

Điện thoại vang lên, không cần suy nghĩ cũng biết là Đinh Việt Nhiên gọi tới, cô không còn hơi sức hỏi: "Chuyện gì?"

"Em biết là anh sao?" Đinh Việt Nhiên rất là kinh ngạc.

"Ừ, em đoán chắc chắn anh sẽ gọi điện cho em vừa đúng lúc em cũng có chuyện muốn nói với anh."

Người bên kia trầm mặc hồi lâu, tiếng hít thở nhẹ nhàng xuyên qua ống nghe truyền tới, Niệm Kiều nhắm mắt mắt tựa vào trên ghế sa lon, "Đinh Việt Nhiên, chúng ta đính hôn thôi."

"Em chắc chắn?" Đinh Việt Nhiên hỏi ngược lại cô, cũng không hỏi cô tại sao lại tính cùng hắn đính hôn.

"Chắc chắn"

"Niệm Kiều, anh phải nhắc nhở em, nếu như đính hôn, anh sẽ không dễ dàng buông tay nữa. Dù là về sau em có muốn rời khỏi anh, anh cũng sẽ không buông tay, anh sẽ cả đời ở bên cạnh em, hiểu chưa?"

"Cả đời sao?" Niệm Kiều nhẹ nhàng hỏi ngược lại, lại giống như là đang hỏi mình.

Tóm lại, thanh âm của cô thật hư ảo, Đinh Việt Nhiên nghe thấy rất không chân thực.

Thật ra thì hắn biết, lúc này không nên cho Niệm Kiều thêm áp lực, nhưng là hắn phải nói rõ ràng!

"Ừ, cả đời! Nếu như đính hôn, cả đời em chỉ có thể sống ở bên cạnh anh! Không thể ở bên cạnh Cố Hành Sâm!"

Niệm Kiều nghịch dây điện thoại, khóe miệng nâng lên một nụ cười khổ sở, nếu như không có thể cùng Cố Hành Sâm ở chung một chỗ, như vậy cùng ai ở chung một chỗ thì có quan hệ gì đâu?

Cũng may, trước khi hắn kết hôn, cô đã có một khoảng thời gian có được hắn hoàn toàn!

"Việt Nhiên, em cũng phải thẳng thắn với anh, bây giờ em không có biện pháp yêu những người khác, anh không hối hận khi đính hôn cùng em chứ ?"

"Không hối hận! Hiện tại không hối hận! Về sau cũng sẽ không hối hận!" Bên kia truyền tới, tiếng Đinh Việt Nhiên gần như chắc chắn!

Ngực Niệm Kiều chợt cứng lại, chậm rãi mở miệng: "Được chúng ta đính hôn. "

Niệm Kiều còn chưa nói hết, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, khuôn mặt Cố Hành Sâm tràn đầy hắc ám bước vào.

Đầu cô như nổ tung, không nghĩ tới hắn lại có thể tới đây, cầm điện thoại ngây ngốc nhìn hắn đi vào, một chữ cũng không nói thêm.

"Này, Niệm Kiều, thế nào? Nói gi đi!"

Đinh Việt Nhiên vẫn còn gọi tên Niệm Kiều, nhưng là điện thoại trong tay cô đã bị rơi lên ghế sa lon.

Sau đó, truyền vào trong lỗ tai Đinh Việt Nhiên, là tiếng thét chói tai của Niệm Kiều, "A ——"

Túm chặt điện thoại, mặt của Đinh Việt Nhiên xanh mét một mảnh, có thể làm cho Niệm Kiều trong nháy mắt kêu thất thanh như vậy, trừ Cố Hành Sâm, còn có thể là ai?

Niệm Kiều cả người ném xuống giường, lục phủ ngũ tạng tựa hồ cũng bị quăng ra, còn chưa kịp xoay người lại, thân thể to lớn của Cố Hành Sâm liền đè lại, cô bị hắn đặt ở trên giường.

Trên vai đột nhiên xuất hiện một đôi tay sau đó cằm bị giữ chặt, buộc cô phải quay đầu lại, Cố Hành Sâm hung ác hôn cô.

Nụ hôn mang theo sự tức giận, hung hăng chà đạp lên đôi môi mềm mại của Niệm Kiều.

"Ưm… đau…"

Chỉ có thể mơ hồ phát ra âm thanh kháng nghị còn lại tất cả bị đều Cố Hành Sâm nuốt vào.

Hắn giận dữ xé rách trên quần áo trên người cô. Bàn tay rắn chắc bao trọn bộ ngực đẫy đà của cô càng lúc càng tăng thêm lực đạo.

Niệm Kiều không ngờ được hắn lại thô bạo như thế với cô làm cho cô thật muốn chạy trốn.

Cố Hành Sâm chợt dừng lại khẽ chống lên thân thể cô nhìn chằm chằm vào cô.

"Cả đời? Cả đời ở cùng hắn sao?"

Thanh âm của hắn thật trầm thấp, tựa như sự dịu dàng yên tĩnh trước cơn bão táp. Niệm Kiều thật không đoán ra được cảm xúc của hắn.

Cô chỉ biết, cô sợ một Cố Hành Sâm như vậy. Ánh mắt của hắn cho cô biết hắn muốn trừng phạt cô!

Nhưng là cô không biết rốt cuộc cô đã chọc gì tới hắn. Chính hắn nói, bất kể ông nội nói gì, cô đều phải đáp ứng, cho nên, cô đáp ứng cùng Đinh Việt Nhiên đính hôn!

"Nhóc con, em thật là không nghe lời, ai cho phép em cùng Đinh Việt Nhiên cả đời ở cùng một chỗ? Ai cho phép hả ?"

Hắn cắn răng nghiến lợi hỏi, tựa hồ giận tới cực điểm.

Niệm Kiều xoay người lại, trừng to mắt mà nhìn hắn, "Cố Hành Sâm, là anh nói em phải nghe lời của ông nội , em đã làm gì sai mà anh lại hung dữ với em như vậy?"

"Còn dám mạnh miệng?" Cố Hành Sâm đè thấp một phần, hạ thân càng thêm chìm xuống, cùng Niệm Kiều chặt chẽ dán sát.

Niệm Kiều lập tức cảm thấy vật cứng rắn kia đang đè lên người mình, cả khuôn mặt như lửa đốt đỏ rực lên.

Trong khoảng thời gian ngắn, cô cảm thấy thật uất ức, mắt đỏ quát to lên, "Anh không phải là muốn cùng Nhâm Thiên Nhã kết hôn sao? Em chỉ là cùng Đinh Việt Nhiên đính hôn thôi? Tại sao anh có thể kết hôn em lại không thể đính hôn? Em không đính hôn anh dám lấy em sao?"

Tiếng nói vừa ngừng, bên trong phòng thoáng chốc một mảnh tĩnh mịch, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe không được.

Hai người rơi vào trầm mặc. Niệm Kiều cảm giác hít thở không thông, đồng thời cũng buồn bã vô cùng!

Là ai đã nói, chỉ cần có thể đi theo hắn, dù là vô danh vô phân, cả đời không thể lộ ra ngoài ánh sáng cũng nguyện ý?

Nhưng mới vừa cô nói cái gì, cô cư nhiên dám trách cứ hắn không thể cưới cô, đúng là điên rồi !

Cố Hành Sâm bị câu hỏi của cô thức tỉnh, đột nhiên từ trên người cô lật người xuống, ngay sau đó xuống giường, đưa lưng về phía cô, lãnh đạm nói: " Nghỉ ngơi sớm một chút."

Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa của hắn, Niệm Kiều không nhịn được khóc ra thành tiếng.

Tiếng khóc của cô từng tiếng từng tiếng tựa như gõ vào trong lòng của hắn, Cố Hành Sâm vẫn không thể hạ quyết tâm được.

Thật ra thì tối nay tới đây, cũng chỉ là nghĩ đến xem cô một chút. Xem xem cảm xúc của cô đã ổn định lại chưa, hắn cũng không phải muốn tới trách cứ cô.

Chỉ là, ở cửa ra vào nghe được cô nói qua điện thoại, nói cả đời cái gì, hắn liền khống chế không được mà muốn trừng phạt cô.

Nhưng là Cố Hành Sâm, ngươi có cái gì tư cách trừng phạt cô?

Ngươi ở đây trước mặt cô cao cao tại thượng, cũng chỉ là ỷ vào cô ấy yêu ngươi.

Nhưng là nếu như có một ngày, ngươi phát hiện, người cô yêu, chưa bao giờ là ngươi, chỉ là yêu bóng lưng của ngươi, ngươi sẽ có phản ứngnhư thếnào? Có thể hay không hận đến muốn giết chết cô? Có thể hay không hận đến mức muốn đem cô đè ở phía dưới giày xéo đến chết?

"Cố Hành Sâm, em chỉ hỏi anh một câu, anh có phải hay không thật muốn cùng Nhâm Thiên Nhã kết hôn?"

Niệm Kiều đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, hướng về phía hắn hỏi, vẻ mặt quật cường.

"Có cưới hay không cưới, giữa chúng ta, cái gì cũng không thể thay đổi." Cố Hành Sâm nói thanh âm lãnh đạm như thường.

Đúng vậy, có cưới hay không cưới, cũng không cải biến được gì. Cố Niệm Kiều không thể thành vợ hắn được!

Niệm Kiều cười lên, "Chúc mừng anh!"

Cố Hành Sâm toàn thân chấn động, ngay sau đó xoay người lại, nhưng có chút không tin hỏi: "Em nói cái gì?"

"Em nói chúc mừng anh!" Niệm Kiều lớn tiếng nói, cười đến cực kỳ chói mắt.

"Thật lòng?"

"Thật lòng!"

Cố Hành Sâm hừ lạnh, "Như vậy —— anh cũng chúc mừng em!"

Dứt lời, hắn sập cửa đi.

‘ phanh ——’ một tiếng, lòng của cô nhất thời chấn động mạnh, Niệm Kiều cả người trắng bệch như tờ giấy.

Cố Hành Sâm, thời điểm em điên cuồng quấn lấy anh, em đã biết, giữa chúng ta không thể có một cái kết hạnh phúc được.

Bởi vì em yêu anh, quá yêu anh, cho nên em không muốn nhìn thấy anh bị bêu rếu, dù là uất ức cho mình, cũng không muốn anh bị đối xử như vậy.

——

Từ sau hôm đó, Cố Hành Sâm thật sự không trở lại biệt thựnữa. Thứ nhất là bị Niệm Kiều làm cho tức giận, lại sợ bị ký giả chụp trộm. Dù sao chuyện này hắn cũng rất vất vả mới có thể dẹp yên được không muốn lại gây ra phiền toái gì nữa.

Cố thị kể từ sau khi hắn trở về, cùng với việc công bố hắn và Nhâm Thiên Nhã sắp kết hôn, những lão đầu kia cũng không dám làm gì quá đáng nữa. Dù sao người cùng Cố Hành Sâm kết hôn lại là thiên kim của thị trưởng!

Cổ phiếu của Cố thị cũng ổn định lại, tất cả tựa hồ trở lại trở về khởi điểm ban đầu.

Chỉ là, trong việc này Nhâm Thiên Nhã đã đạt tới mục đích của mình —— ép Cố Hành Sâm cùng mình kết hôn!

"A Sâm, một tuần lễ nữa là hôn lễ của chúng ta , anh chừng nào rãnh rỗi theo em đi thử áo cưới?"

Nhâm Thiên Nhã nũng nịu nói, Niệm Kiều cùng Đinh Việt Nhiên đồng thời ngẩng đầu lên.

Quả nhiên, Cố Hành Sâm cùng Nhâm Thiên Nhã đang đi tới hướng này, tầm mắt của bốn người chạm vào nhau.

"Thật là đúng dịp." Đinh Việt Nhiên dẫn đầu chào hỏi.

Cố Hành Sâm chỉ hơi hơi gật đầu, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng xẹt qua Niệm Kiều, ngay sau đó giống như là không thấy, đi về phía mình dự định đi tới.

Niệm Kiều cúi đầu, không lên tiếng.

Một lúc lâu, kia truyền đến tiếng cười của Nhâm Thiên Nhã , Niệm Kiều cả người không nhịn được sắp nổi điên, "Em đi nhà vệ sinh rửa tay chút."

Dứt lời, cô vội vàng hướng phòng rửa tay chạy đi.

Đinh Việt Nhiên tầm mắt tối sầm lại, ngay sau đó nhìn về phía Cố Hành Sâm cùng Nhâm Thiên Nhã.

Nhưng thật ra là Nhâm Thiên Nhã đang tự mình biên kịch một vở kich mà thôi. Cố Hành Sâm từ đầu tới đuôi đều chỉ cố ăn cơm, căn bản nhìn cũng chưa từng nhìn cô ta một cái.

Đối mặt Cố Hành Sâm lạnh như băng, Nhâm Thiên Nhã cũng có thể nói xong vui vẻ như vậy, nụ cười còn tươi như vậy, thật là khó khăn cho cô ta rồi.

Nghiêng đầu nhìn bên này một cái, thấy chỉ còn một mình Đinh Việt Nhiên,cô ta cũng đứng lên, nói với Cố Hành Sâm : "Em đi nhà vệ sinh rửa tay."

Cố Hành Sâm không buồn liếc mắt.

Nhâm Thiên Nhã phẫn nộ không dứt. Mấy ngày nay, thái độ của người đàn ông này đối với cô vẫn như vậy. Không nóng không lạnh làm cho cô tức chết đi được!

Chờ Nhâm Thiên Nhã rời khỏi chỗ ngồi, Đinh Việt Nhiên đi tới ngồi xuống, nói với Cố Hành Sâm: "Người phụ nữ này không đơn giản."

Động tác lau khóe miệng của Cố Hành Sâm dừng lại, liếc mắt nhìn sang, ánh mắt tĩnh mịch.

Đinh Việt Nhiên nhíu mày, "Anh không tin?"

"Ta đã biết." Cố Hành Sâm chỉ nói ba chữ.

Đinh Việt Nhiên nhếch môi cười, không hổ là Cố Hành Sâm. Hắn đã biết rõ như vậy tại sao lại để cho mọi chuyện xảy ra như thế này? Có lẽ hắn đã tính xong tất cả, chỉ là đang chờ đợi thời cơ đến.

"Như vậy anh cùng Nhâm Thiên Nhã thật sự kết hôn"

"Ngươi cảm thấy hôn lễ này có thể diễn ra sao?" Cố Hành Sâm cắt đứt lời của hắn, giọng nói nhàn nhạt lại mang theo uy nghiêm cùng tự tin.

Đinh Việt Nhiên nhíu mày, giống như kinh ngạc, hỏi hắn: "Anh không sợ tôi nói việc này ra ngoài sao?"

Cố Hành Sâm thu hồi ánh mắt của mình, gõ nhẹ lên mặt bàn, thanh âm vẫn như cũ nhẹ nhàng, giọng điệu cũng chắc chắn vô cùng: "Ngươi không phải người như vậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.