Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 89: Chương 89: Hiện tại anh muốn em! (2000+)




"Chuyện gì xảy ra? Không phải nói tỉnh rồi sao?" Cố Hành Sâm quay đầu nhìn bác sĩ gia đình, giọng điệu mang theo một tia tức giận.

Trên trán bác sĩ toát ra mồ hôi lạnh, cúi đầu không dám nhìn Cố Hành Sâm, nói: "Tôi mới vừa kiểm tra cho đại thiếu gia, tay của hắn chính xác là bỗng nhiên động đậy, con ngươi tựa hồ cũng chuyển động, tôi tưởng là thiếu gia tỉnh dậy, cho nên mới gọi cho Nhị thiếu gia."

"Vậy rốt cuộc lúc nào sẽ tỉnh?" Cố Hành Sâm hiển nhiên không còn kiên nhẫn, âm điệu trầm ổn thế nhưng lúc này có chút trở nên nóng nảy.

Niệm Kiều kéo kéo tay áo của hắn, nhỏ giọng nói: "Ba cũng nằm đã nhiều năm như vậy, tỉnh lại không phải một chuyện dễ dàng, anh đừng bức người ta nữa."

Nhìn đầu bác sĩ cúi thấp muốn chạm đến, Niệm Kiều thật sự không đành lòng.

Cố Hành Sâm mấp máy môi, ánh mắt phức tạp, sau đó nói với bác sĩ: "Chú đi xuống đi."

Bác sĩ gật đầu liên tục, khom người lui về phía sau.

Nhìn người trên giường, Cố Hành Sâm nắm chặt lòng bàn tay, vừa nhận được điện thoại, cho là hắn đã tỉnh lại liền chạy tới đây, kết quả lại không tỉnh.

Nhưng là nếu đã động đậy rồi, con ngươi cũng chuyển động, có phải hay không hắn đã sắp tỉnh lại?

Niệm Kiều nhìn vẻ mặt thâm trầm của hắn, tràn đầy tâm sự, có chút bất an cầm tay của hắn, "Cố Hành Sâm, anh làm sao vậy? Có phải hay không xảy ra chuyện gì rồi hả ?"

Cố Hành Sâm ngẩn ra, quay đầu lại nhìn cô, cuối cùng chỉ hơi hơi lắc đầu một cái.

Ở trong phòng một lát, hai người xuống lầu, Liễu Nhứ Mi đúng lúc từ bên ngoài trở lại, vừa nhìn thấy hai người, nhất thời giật mình.

Trước cũng nghe nói Niệm Kiều trở lại, thế nhưng tận mắt thấy người sống sờ sờ đứng ở trước mặt mình, cô khó tránh khỏi cảm thấy kinh hãi.

" Niệm Kiều?" Cô hoảng sợ, lưng tựa vào vách tường, không dám đi về phía trước.

Niệm Kiều nhìn cô, nói, "Mẹ, là con."

"Cô.., cô thật không có chết?" thanh âm Liễu Nhứ Mi trở nên bén nhọn, gắt gao nhìn chằm chằm Niệm Kiều từ trên xuống dưới đánh giá.

Niệm Kiều trợn mắt, cô dĩ nhiên không có chết, cô nếu là chết rồi, vào lúc này có thể đứng ở chỗ này nói chuyện với cô sao? Chẳng lẽ cô là Quỷ hiện Hồn?

"Vâng, con không có chết, mẹi không phải rất hi vọng con chết sai?"

Cô cũng không biết vì sao, vừa nhìn thấy Liễu Nhứ Mi liền muốn cùng bà ta cãi nhau.

Có thể là trong tiềm thức cảm thấy Cố Hành Sâm là chỗ dựa của mình, Liễu Nhứ Mi cũng không dám đối với mình như thế nào, cho nên cô cũng muốn phách lối một lần.

"Người nào, ai nói ta hi vọng cô chết!" Liễu Nhứ Mi tức giận phản bác, nhìn cô lại nhìn Cố Hành Sâm, hiển nhiên là đang quan sát thần sắc Cố Hành Sâm.

"Vậy sao? Vậy sau này con tới Cố trạch ở, mẹ không có phản đối chứ?" Niệm Kiều cười lạnh, bà ta giả bộ! Bà cứ tiếp tục giả bộ đi!

Sắc mặt Liễu Nhứ Mi chợt biến, vội vàng nói: "Cô ở chỗ ông nội không tốt sao tới đây làm gì? Ở bên kia còn có thể chăm sóc ông nội, không cần tới đây đâu!"

Niệm Kiều nhíu mày, "Nhưng là tôi chính là muốn chuyển về ở, mẹ đã nói vậy, những thứ khác chúng ta về sau nói."

Cố Hành Sâm nhéo tay của cô, quay đầu nhìn cô, ánh mắt mang theo nụ cười.

Liễu Nhứ Mi không muốn cô chuyển về ở , nhưng là Cố Hành Sâm đứng bên cạnh cô, huống chi nhìn ánh mắt giữa hai người bà ta cũng biết, ba năm trước đây giữa hai người nhất định là có gian tình!

"Cô muốn về đây thì cứ về đi, ta có thể có ý kiến gì, dù sao Cố Gia hiện tại tất cả A Sâm làm chủ."

"A, như vậy a ——" Niệm Kiều kéo dài âm thanh, sau đó quay đầu lại nói với Cố Hành Sâm, "Em muốn chuyển về ở, anh đồng ý không?"

Cố Hành Sâm khóe miệng rụt rụt, bất đắc dĩ nhìn cô, "Được."

Hắn có thể nói không đồng ý sao? Tay của cô thắt hông của hắn uy hiếp!

Niệm Kiều đắc ý cười cười, hướng về phía bà ta nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, tôi sẽ không chuyển về ở , dù mẹ đồng ý cùng cho tôi về ở tôi cũng không muốn ở cùng mẹ đau !"

Dứt lời, cô kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên, đi ra khỏi Cố trạch.

Cố Hành Sâm đi theo phía sau cô, làm cho Liễu Nhứ Mi càng thêm tức giận.

"Hai cái thứ không biết xấu hổ! Loạn ` luân còn dám lớn lối như vậy! Cẩn thận bị thiên lôi đánh!" Bà ta tức giận mắng, một cước đá vào một bên giá giày, nhất thời đau đến nước mắt đều muốn chảy xuống.

Trên xe, Cố Hành Sâm lái xe, nghiêng đầu liếc Niệm Kiều một cái, hỏi: "Muốn chuyển về ở sao?"

Niệm Kiều nhún nhún vai, "Em mới không cần chuyển về ở, em chỉ muốn trêu tức bà ta, nhớ tới trước kia bà ta khi dễ em, em liền giận!"

Cô càng nói càng tức và phẫn nộ, dứt khoát cả người cũng quay về phía Cố Hành Sâm, "Cố Hành Sâm: “Anh nói, về sau nếu bà ta khi dễ em, anh có thể giúp em không?"

Cố Hành Sâm nghiêng người nhìn cô một cái, "Lần đầu tiên nhìn thấy bà ta khi dễ em anh đã không giúp em sao?"

Niệm Kiều liền giật mình, cả người úp sấp trên vai hắn, con mắt cười yếu ớt, "Em nói Cố Hành Sâm, lần đó không phải lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy nhau sao, năm năm trước anh chỉ thấy qua em, chẳng lẽ năm năm trước xác định coi trọng em cho nên lần đó mới có thể giúp em, có đúng hay không?"

Cố Hành Sâm cứng đờ cười cười, kéo xuống tay của cô, nói: "Anh đang lái xe, đừng làm rộn."

Niệm Kiều không thuận theo, tiếp tục quấn lấy hắn, "Trước kia lúc em theo đuổi anh,anh còn giả bộ nghiêm chỉnh, thật ra thì trong lòng anh chính là chỉ cầm thú! A, em rất ngạc nhiên, lúc em câu dẫn anh, làm sao anh có thể nhịn được?"

Cố Hành Sâm: ". . . . . ."

Cố Niệm Kiều tiểu thư, em còn dám nói như vậy sao? Cư nhiên mặt không đổi sắc nói đã câu dẫn anh!

"Nói đi, anh có phải đã nhịn rất vất vả không? Có phải hay không —— thật ra thì cũng muốn em sao?"

Cố Hành Sâm cảm giác mình chịu không nổi, người phụ nữ này lúc nào cũng nói thẳng ra như thế!

Còn nhớ rõ lần đầu tiên đi thầm điều nhận cô xem trạch, cũng là bị lời của cô nghẹn đến im lặng, đầu đầy hắc tuyến nông nỗi.

"Cố Hành Sâm, anh nói cho em biết đi, làm sao anh nhịn được vậy? Chẳng lẽ sau đó anh…….tự mình….?" Niệm Kiều nói xong mặt cũng đỏ lên, 囧! Cô đang nói cái gì à?

Nhưng mà nếu nói đến đây rồi, dù sao trong xe cũng không còn có người khác, cứ tiếp tục nói quá!

Cố Hành Sâm nhíu mắt lại, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm, tốc độ xe cũng chậm lại.

Niệm Kiều không chú ý vẻ mặt của hắn, vẫn như cũ nằm ở bên tai của hắn, hướng về phía cổ của hắn hơi thở như lan.

Đột nhiên phát hiện người đàn ông này có đôi tai rất nhạy cảm, cô khơi há mồm, nhẹ nhàng ngậm vành tai của hắn, quả nhiên, Cố Hành Sâm cả người cũng run lên một cái, tiếp tục đánh tay lái một cái, xe ở trên đường lái ra một hình chữ ‘S’.

"Cố Hành Sâm, anh quá khổ rồi, em dám khẳng định, lúc em câu dẫn anh, anh cũng là rất muốn em!"

Cố Hành Sâm hoàn toàn cả giận, mãnh liệt một cước đạp thắng xe, quay tới bắt được hai cánh tay của cô trực tiếp ấn cô ở trên cửa xe, "Đáng chết! Còn trêu chọc anh nữa? Anh cho em biết, anh hiện tại liền muốn em rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.