Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 94: Chương 94: Không cách nào nhúng tay vào




Tần Mộ Bạch lái xe đưa Niệm Kiều đến cửa bệnh viện, xe cũng còn chưa ngừng hẳn Niệm Kiều đã mở cửa nhảy xuống, làm Tần Mộ Bạch trong lòng sợ đến mức lời nhắc nhở cô nghẹn nơi cổ họng.

Niệm Kiều hai chân như nhũn ra, căn bản là chạy không nhanh, chạy không được mấy bước sau lưng liền vang lên tiếng kít xe chói tai, sau đó một bóng đen giành trước Tần Mộ Bạch xông lên ôm lấy Niệm Kiều.

"Đừng sợ." Cố Hành Sâm vừa mở miệng chính là hai chữ này, hắn biết cô cũng nhận được điện thoại của Tần quản gia, khẳng định là đã bị dọa sợ.

Lách người ra chú ý sang bên cạnh. Niệm Kiều vừa nghe đến thanh âm quen thuộc, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Cố Hành Sâm. Nước mắt liền rơi xuống.

"Cố Hành Sâm, ông nội cùng Niên Niên xảy ra tai nạn, em. . . . . . em thật là sợ. . . . . ."

"Đừng sợ, quản gia nói Niên Niên chỉ là bị kinh sợ, không có bị thương, ông nội cũng không có chuyện gì, đừng sợ, anh dẫn em vào"

Cố Hành Sâm dắt tay cô đi, nhưng căn bản Niệm Kiều không nhúc nhích, cặp chân dùng không được một chút hơi sức.

Vốn đang có thể đi vài bước, Cố Hành Sâm vừa xuất hiện, cô tựa hồ liền mềm nhũn đi xuống.

Cố Hành Sâm không nói gì, trực tiếp cúi người ôm ngang lấy người cô, bước nhanh hướng bên trong bệnh viện đi vào

Tần Mộ Bạch đi theo phía sau hai người, sắc mặt căng thẳng, cũng hết sức bất an.

Đến phòng bệnh, Cố Hành Sâm mới đặt Niệm Kiều xuống, cô bỏ chạy qua ôm lấy đứa bé trên giường.

Mà Cố Cảnh Niên thấy Niệm Kiều xuất hiện, nhất thời gào khóc lên, khóc suốt khóc mãi

Niệm Kiều dụ dỗ hắn, "Niên Niên ngoan, không khóc, mẹ tới rồi, đừng sợ đừng sợ."

Cố Cảnh Niên nào còn nghe thấy lời cô, tiếng khóc lượn lờ ở bên tai mỗi người, Niệm Kiều đau lòng không dứt, cũng khóc theo.

Cố Hành Sâm hướng phía trước đi lên, Cố Bá Ngôn nhìn sang, trên mặt đều là áy náy, "A Sâm, thật xin lỗi, cha không có chăm sóc tốt. . . . . ."

"Cha, con không trách người, không cần phải nói." Cố Hành Sâm lập tức cắt đứt lời của hắn.

Cố Bá ngôn há miệng, một chữ cũng nói không ra được, nhất là nghe được tiếng khóc thê lương của Cố Cảnh Niên, trong lòng bị nhéo thương từng trận.

Cố Hành Sâm đi tới nhìn vết thương trên tay Cố Bá Ngôn, thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu hỏi Cố Bá Ngôn, "Cha, người xem hay là người nằm viện quan sát mấy ngày rồi hãy về nhà?"

Bởi vì lúc trước ngã bệnh phải đi Mĩ chữa trị, Cố Bá Ngôn nằm ở bệnh viện thời gian rất lâu, đối với bệnh viện đã ghét đến một mức độ nhất định, cho nên Cố Hành Sâm trưng cầu ý kiến hắn trước

Quả nhiên, Cố Bá Ngôn khoát tay nói: "cha thì về nhà đi, chỉ là Niên Niên. . . . . ."

Cố Hành Sâm nhìn hai mẹ con Niệm Kiều một cái, trầm giọng nói: "Người đừng lo lắng, đợi lát nữa con trấn an họ tốt rồi sẽ dẫn bọn họ về nhà."

Cố Bá Ngôn gật đầu một cái, cũng không nói thêm cái gì, nói thật, hắn mặc dù trải qua sóng to gió lớn, nhưng là dù sao cảm giác mình cũng đã già, cũng lui lại phía sau màn rồi, đối với sinh mạng cũng hết sức quý trọng, hôm nay tai nạn xe cộ quả thật đã hù dọa được hắn.

Tần quản gia đẩy xe lăn của Cố Bá ngôn đi ra ngoài, trong phòng bệnh lập tức chỉ còn lại bốn người ——

Cố Hành Sâm, mẹ con Niệm Kiều cùng với Tần Mộ Bạch.

Cố Cảnh Niên vẫn còn khóc, nhưng mà bởi vì mẹ tới ở bên cạnh, so với trước rõ ràng đã khá nhiều, lại thấy trong phòng đều là người quen, hơn nữa Tần Mộ Bạch cũng xuất hiện, hắn dần dần ngừng tiếng khóc.

Niệm Kiều thút thít mấy cái, xoa xoa trên mặt nước mắt trên mặt hắn, giọng nói khàn khàn, "Niên Niên, bác Tần tới thăm con, có vui hay không?"

Cố Cảnh Niên cũng một mực thút thít, nhìn Tần Mộ Bạch, hồi lâu mới mở miệng, giọng nói cũng dính một chút khan khàn, "bác Tần ——"

Nghe được hắn gọi mình, Tần Mộ Bạch trên mặt lộ ra nụ cười, tiến lên vài bước ôm lấy hắn, hôn một cái mặt của hắn, hỏi: "Niên Niên mấy ngày nay có nhớ bác hay không?"

Cố Cảnh Niên gật đầu một cái, nhìn qua là đã khóc đến mệt một chút, cả người cũng có vẻ không có tinh thần.

Tần Mộ Bạch cũng không cùng hắn nói thêm với hắn cái gì bây giờ, chỉ muốn mau sớm gọi Niệm Kiều dẫn hắn đi về nghỉ.

Tầm mắt xẹt đi qua nhìn Cố Hành Sâm một cái, người sau khẽ gật đầu, đi tới, "Niên Niên, bác ôm con, chúng ta về nhà."

Cố Cảnh Niên nhìn hắn một cái, nhưng không có giống như bình thường dang hai tay nhỏ bé ra muốn hắn ôm, trong đôi mắt to cũng đầy đủ uất ức, tựa hồ một giây kế tiếp sẽ khóc lên.

Cố Hành Sâm thấy hắn như vậy không thể giải thích được, khốn hoặc hướng nhìn Niệm Kiều, người phía sau cũng mặt mê man.

"Mẹ, Bảo Bảo ——" Cố Cảnh Niên đột nhiên quay lại muốn Niệm Kiều ôm, tựa hồ đối với hai người đàn ông này đều không có hứng thú, cũng không có bộ dáng quy tắc nào.

Tần Mộ Bạch cùng Cố Hành Sâm không hiểu ra sao, hai người cũng không biết mình có chỗ nào đắc tội với tiểu tổ tong này rồi.

Niệm Kiều mặc dù buồn bực, nhưng cũng lập tức liền hướng đi tới qua ôm con trai

"Mẹ, Niên Niên thật là sợ, Niên Niên về sau cũng không muốn lên xe ngồi, xe sẽ loạn mở, sẽ đụng cây lớn."

Niệm Kiều vỗ vỗ lưng của hắn, đau lòng nhìn hắn, nói: "tốt thôi, đều nghe Niên Niên bây giờ chúng ta về, không ngồi xe”

Tiếng nói vừa ngừng, nhất thời đầu Cố Hành Sâm đầy hắc tuyến, bệnh viện cách chỗ ỡ Cố Bá ngôn xa như vậy, không ngồi xe chẳng lẽ mù mịt trở về? bằng không về cách nào?

Niệm Kiều lúc ấy cũng không nhớ đến cái vấn đề này, đến cửa bệnh viện thấy xe mới phản ứng được, ngay sau đó dường như cầu cứu về phía Cố Hành Sâm.

Cố Hành Sâm nâng trán, đi về phía trước đến bên người cô, trong giọng nói đầy bất đắc dĩ: "Đi, trở về thôi."

Niệm Kiều trợn mắt há hốc mồm, trở về? Nơi này đi về chỗ Cố bá Ngôn ở, nói ít cũng phải hơn một giờ ấy chứ? Hắn lại còn nói phải nhẹ nhàng như vậy!

Cố Hành Sâm khẽ nâng cằm chỉ chỉ con trai trong tay cô, ngay sau đó che ở bên tai cô nói nhỏ mấy câu, Niệm Kiều cuối cùng gật đầu.

Tần Mộ Bạch nhìn ba người, nhất thời cảm giác mình như người ngoài, một chút đất nhúng tay vào cũng không có.

Niệm Kiều lúc quay lại cũng là đúng thời điểm hắn đi lên, cố ý lộ ra vẻ mặt xin lỗi, nói: "Niệm Kiều, thật ngại quá, anh tạm thời có chút việc, cũng không đi về cùng Niên Niên"

Niệm Kiều theo dõi ánh mắt của hắn nhìn mấy giây, thấy hắn chột dạ xoay tầm mắt, cô trong nháy mắt sẽ hiểu tâm tư của hắn.

Không khỏi ở trong lòng thở dài, lại cũng chỉ có thể theo lời của hắn nói, "Vậy anh cẩn thận, hai ngày nữa em gọi điện thoại cho anh."

Tần Mộ Bạch gật đầu một cái, sau đó sải bước hướng xe của mình đi tới, đầu cũng không quay lại.

"Đi thôi." Cố Hành Sâm nói hai chữ, ôm lấy cô đi đến phía trước.

Niệm Kiều khó chịu, vừa mới bị kinh sợ, hiện tại trong lòng vừa đầy khổ sở, cô cả người cũng có vẻ có chút luống cuống, ôm Cố Cảnh Niên vừa đi vừa gắt gao cắn môi của mình, cắn đến sắc môi cũng trắng bệch, mắt thấy muốn nhỏ ra máu.

Người bên cạnh thời khắc nào tầm mắt cũng chú ý đến cô, nhìn cô cắn môi của mình như vậy, hắn thật đau lòng, dừng bước lại ngăn trước mặt cô, cảm giác vô cùng bất lực mở miệng: "Đừng cắn nữa, lòng anh đau."

Niệm Kiều ngẩng đầu, đáy mắt lóe lên kinh ngạc rồi biến mất, ngay sau đó lại cúi đầu xuống đất đi

Cô cảm thấy phản ứng của con trai rất kì quặc, dường như trở lên bài xích với Cố Hành sâm, chẳng lẽ trừ việc kinh sợ của tai nạn, còn xảy ra chuyện khác?

Thấy con trai vẫn tốt, cô lòng đầy cảm kích đối với ông trời, Cố Cảnh Niên chính là sinh mạng của cô, nếu như Cố Cảnh Niên gặp chuyện không may, nói không chừng cô thật sự sẽ điên mất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.