Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 100: Chương 100: Nếu như thời gian lúc này dừng lại




Trợ lý vừa đi khỏi mấy phút, điện thoại của Cố Hành Sâm đổ chuông, sau khi nhận cú điện thoại này, khuôn mặt anh chợt biến sắc, âm trầm trông hết sức dọa người!

Đặt điện thoại xuống, sắc mặt anh xanh mét, cặp mắt thâm thúy, âm trầm giờ phút này như hồ băng lạnh lẽo ngàn năm, tản mát từng trận từng trận hàn khí rét lạnh lẽo.

Anh cầm lấy bao thuốc lá trên bàn làm việc, rút ra châm một điếu thuốc, cật lực hút mạnh vài hơi, dường như cố gắng để đè xuống phần nào nỗi bất an, luống cuống ở trong lòng, vậy mà ——

Khẽ nhấc khóe môi, giờ phút này trên khuôn mặt tuấn lãng phảng phất nụ cười thâm hiểm, khát máu!

Từ xa nhìn lại, anh vẫn là người đàn ông dung mạo bất phàm giống như cũ, chỉ khác là ở nụ cười chứa đầy sát khí trên khuôn mặt đó, làm cho sự đáng sợ của địa ngục Tu La so với anh còn kém hẳn vài phần!

Rốt cuộc, sau khi hút xong một điếu thuốc, tâm tình của anh cũng lắng đọng hơn, vẻ mặt thanh thản, anh cầm điện thoại bấm số gọi An Hi Nghiêu.

Đầu tiên, trong điện thoại là một hồi âm thanh lách ca lách cách, sau đó mới là giọng nói của An Hi Nghiêu: "A Sâm, chuyện gì vậy?"

Nghe qua giọng điệu tiếp điện thoại, dường như người đầu dây bên kia đang rất vội, có vẻ thời gian nghe điện thoại cũng không có.

Cố Hành Sâm mày kiếm nhíu lại, hỏi: "Cậu vẫn còn ở Italy sao?"

"Uhm, cậu muốn qua đây à?" An Hi Nghiêu cũng không cảm thấy kinh ngạc khi Cố Hành Sâm hỏi vấn đề này, bởi vì anh hiểu rõ, sớm muộn gì Cố Hành Sâm cũng sẽ tới đây.

Đáp một tiếng, Cố Hành Sâm nói: "Ngày mai mình sẽ bay sang đó, chuyện của Mạc Kỳ Sủng tạm thời cậu hãy gác sang một bên đi, mình có việc muốn cậu giúp một tay."

An Hi Nghiêu khẽ cười nhạo một tiếng, "Người anh em, mình là người như thế nào chứ, yên tâm đi, chuyện của cậu, tuy không nói ra, trong lòng mình khắc có cân nhắc, mình chờ cậu ở đây."

Cố Hành Sâm ừ một tiếng, đang muốn cúp điện thoại, thì bên kia đột nhiên lại cất tiếng hỏi: "A Sâm, cậu không cho gọi Nam Cung trở về sao? Chuyện này đến lúc đó rất có thể ——"

Cố Hành Sâm lên tiếng cắt đứt câu nói dở dang của anh, "Không cần."

An Hi Nghiêu không có nói cái gì nữa, Cố Hành Sâm là người thế nào anh hiểu quá rõ ràng, có một số việc, bản thân cậu ta luôn một mình gánh chịu, sẽ không để cho huynh đệ lâm vào trong nguy hiểm.

Cúp điện thoại, Cố Hành Sâm trầm ngâm một hồi, rồi dường như nghĩ ra một vấn đề nào đó khác, vì vậy anh nhanh chóng gọi điện thoại cho Mặc Kỳ Sủng.

"Cố Hành Sâm?" Hiển nhiên, Mặc Kỳ Sủng hết sưc ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của Cố Hành Sâm.

"Uh, là anh." Cố Hành Sâm nhỏ giọng đáp, sau đó hỏi cô, "Cô cũng đang ở Italy sao?"

Mặc Kỳ Sủng không vội đáp mà hỏi ngược lại, "Anh hỏi cái này để làm gì?"

Cố Hành Sâm một tay cầm điện thoại, một tay cũng chỉ gõ nhẹ trên mặt bàn, nghe vẻ phòng bị của Mặc Kỳ Sủng như vậy, xem ra An Hi Ngiêu lại bị mất dấu cô nàng rồi.

"Xem ra hiện tại tôi thấy Hi Nghiêu không tìm được cô rồi, nếu cô chịu bí mật quay về nước, tôi sẽ không nói cho Hi Nghiêu biết tung tích của cô."

Mặc Kỳ Sủng cảm thấy lỗ tai mình như có vấn đề, băn khoăn xác thực lại, "Cố Hành Sâm, tôi không có nghe lầm chứ? Anh đang muốn giúp tôi sao?"

Làm ơn đi! Cô cũng không phải là kẻ ngốc, để cô tin Cố Hành Sâm có thể đem giao tình của mình với An Hi Nghiêu bỏ qua một bên rồi quay sang giúp bản thân cô, trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây!

Thế nhưng, Cố Hành Sâm lại ngay lập tức khẳng định đáp án của cô, "uh, tôi sẽ giúp."

Mặc Kỳ Sủng suy tư một lát, tựa hồ đã hiểu ra cái gì, "Anh giúp tôi cũng chính là giúp bản thân anh đúng chứ? Hay là Italy bên này xảy ra chuyện gì rồi?"

Cố Hành Sâm cười nhẹ một tiếng, "Cô đã bại lộ hành tung của mình mất rồi."

Mặc Kỳ Sủng ảo não không thôi, không ngờ chính mình lại không cẩn thận nói ra, thật là gặp quỷ mà!

Nhưng mà nếu đã nói ra rồi, vậy cô cũng không có gì cần giấu giếm nữa, vì vậy cô dứt khoát, thoải mái nói: "Uhm, đúng là tôi đang ở Italy, chẳng qua anh với tên khốn An Hi Nghiêu kia không tìm được tôi mà thôi!"

"Cô nói thật chứ?"

"Tôi nói thật!" Mặc Kỳ Sủng hết sức chắc chắn nói.

Cố Hành Sâm âm thầm gật đầu một cái, "Vậy thì tốt, ngày mai tôi sẽ bay sang Italy, tốt nhất cô nên trở về nước, nếu không liền kêu anh trai mình cho người đi theo cô đi."

"Có phải trên đường đã xảy ra chuyện gì hay không? Bọn anh có thể gặp nguy hiểm hay không?" Mặc Kỳ Sủng vô thức hỏi, cứ như vậy hiện rõ sự quan tâm trong lòng đối với ai đó.

Cố Hành Sâm nâng trán, hai người này thật đúng là cố chấp, có một người trước cúi đầu không phải tốt lắm rồi sao, hết lần này tới lần khác chọc cố tình thích chọc qua chọc lại như vậy mới chịu!

"Hi Nghiêu sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cô yên tâm đi." Anh như thế bảo đảm, vừa là nói với Mặc Kỳ Sủng, vừa là để tự nhủ với lòng.

Lần này đi Italy, có một chút nguy hiểm, nhưng anh tuyệt đối sẽ không để cho người an hem của mình gặp chuyện không may!

Mặc Kỳ Sủng không nói gì thêm nữa, cuối cùng thở dài, "Vậy chúc hai người may mắn, nếu như cần tôi giúp một tay hay là cần anh trai tôi hỗ trợ cái gì tại Ý, cứ việc nói."

"Ừ, cám ơn."

Mặc Kỳ Sủng cười một tiếng rồi cúp máy, cô đoán chắc lần này Cố Hành Sâm đi Italy, khẳng định có liên quan tới người phụ nữ bản thân đã gặp qua ở Hoa Thành kia!

Dường như chỉ đối với những chuyện liên quan đên người phụ nữ đó, Cố Hành Sâm mới có thể đối với người khác có chút khách khí, dĩ nhiên, đối với cô ấy cũng sẽ cẩn thận gấp đôi! Quả thực là một người đàn ông tốt!

Chỉ là cùng so với người khác mới thấy, đàn ông tốt trên thế giới này đúng là không có nhiều!

An Hi Nghiêu anh là tên khốn kiếp, nếu còn tiếp tục quấn tôi, nhất định tôi sẽ khiến cho anh đẹp mặt!

————

Cố Hành Sâm trở về nhà, đập vào mắt là âm thanh của TV, nhìn quanh lại thấy Niệm Kiều một người đang co tròn thân mình ngủ ngon lành trên ghế sa lon nơi phòng khách.

Cố Hành Sâm nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống trước mặt cô, trong ánh mắt anh tràn đầy lưu luyến.

Kìm lòng không được, anh chậm rãi đưa tay chạm khẽ nụ cười còn vương nơi khóe miệng của cô, bàn tay từ từ lướt dọc theo đường nét trên khuôn mặt xinh xắn của cô.

Niệm Kiều đang ngủ cảm thấy có người sờ mặt của mình, còn tưởng đó là côn trùng gì đó, liền phất tay vỗ vỗ một chút, trong miệng còn lẩm bẩm: "Tránh ra ——"

Cố Hành Sâm dở khóc dở cười, trước kia anh làm sao lại không phát hiện dáng ngủ của cô lại đáng yêu như thế đây?

Lấy ra hộp điều khiển đang nắm trong tay của Niệm Kiều, anh đưa tay tắt TV, sau đó động tác êm ái mà cẩn thận ôm cô đứng dậy, đi thẳng lên lầu.

Niệm Kiều vùi ở trong ngực của anh, như cảm nhận được hơi thở quen thuộc của anh, cô không tỉnh dậy, ngược lại giật giật thân thể của mình, vô thức tìm lấy tư thế thoải mái hơn, sau đó bắt đầu chìm sâu vào giấc ngủ.

Vừa bước vào phòng, liếc mắt một cái anh liền nhìn thấy cả người Cố Cảnh Niên nằm xoay ngang, không những thế cậu nhóc còn bày ra cái dáng chữ “Đại” ngon lành giữa giường. Cố Hành Sâm càng ngày càng phát giác ra mẹ con hai người này đều giống gã hề.

Cũng may giường cũng khá lớn, Cố Cảnh Niên cũng không chiếm hết phần lớn, Cố Hành Sâm đem Niệm Kiều đặt xuống giường, sau đó sửa lại tư thế ngủ của Cố Cảnh Niên.

Trong chốc lát, hai mẹ con ngay lập tức gần sát lại nhau, bốn cánh tay quấn quýt ôm chặt lấy nhau, hình ảnh đó thật khiến người ta cảm nhận được tình thân sâu sắc của mẹ con hai người.

Cố Hành Sâm nội tâm xông lên một dòng xúc cảm ấm áp, nếu như thời gian lúc này dừng lại, thì thật là hạnh phúc biết bao?

Có thể nhìn người phụ nữ mình yêu thương nằm ngủ với con trai của họ, bản thân anh trước giờ chưa bao giờ nghĩ tới, hôm nay lại có thể chân thật phơi bày trước mắt.

Tất cả đều cần phải cảm ơn người phụ nữ đang ngủ trên giường kia, là sự dũng cảm của cô, là sự chấp nhất của cô, cô đã kiên trì không thay đổi tình cảm, để thứ tình cảm sâu đậm cô dành cho anh đã đánh thức anh, đã khiến cánh cửa ràng buộc trong tim anh vì cô mà rộng mở.

Cúi đầu tiến gần đến bên tai Niệm Kiều, giọng nói của anh trước sau như một trầm thấp, nhưng lại hấp dẫn vô cùng ——

Anh nói: "Bảo bối, chờ anh trở về, đến lúc đó, anh nhất định sẽ cho một danh phận, anh sẽ đương đường chính chính yêu thương em, khiến cho toàn thế giới này đều phải biết."

Đúng lúc này, Niệm Kiều mở choàng mắt, yên lặng nhìn anh

Trong đôi mắt đẹp kia là một mảnh trong suốt, không mang theo một tia ngái ngủ sau khi tỉnh lại.

Bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt chạm nhau, trái tim Cố Hành Sâm đột nhiên cứng lại, có phải vừa rồi cô vẫn một mực giả bộ ngủ say hay không? Nếu thật là thế, thì kỹ năng diễn xuất của cô không phải cũng đã tiến bộ rất nhanh rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.