Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 122: Chương 122: Người giật dây (1)






Một gian phòng bao mờ sương phủ,thời điểm Cố Hành Sâm đẩy cửa vào, Triển Thiên Lăng đã đợi ở nơi nào rồi.

Nhìn đến hắn tìm tới được,đồng thời trên mặt Triển Thiên Lăng nâng lên một nụ cười thắng lợi, ngay sau đó giống như khách khí nói: "Mời ngồi."

Cố Hành Sâm mắt chim ưng lợi hại quét qua mặt hắn, sau đó ngồi xuống ghế salon đối diện với hắn.

Triển Thiên Lăng rót cho Cố Hành Sâm một ly rượu đỏ, cười đưa tới, "Nếm thử một chút, nhất định người thích rượu đỏ."

Cố Hành Sâm cúi đầu đọng lại cái ly rượu trong tay hắn, không chút để ý nhận lấy, đưa vào trong miệng nhấm nháp.

Quả nhiên là hắn đối với rượu đỏ nhất kiến chung tình, chỉ là giờ phút này hắn cũng không còn tâm tình bình luận rượu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: "Hắn đâu?"

"Hắn?" Triển Thiên Lăng cạn nhấp một miếng rượu đỏ, giống như không hiểu hắn nói tới ai.

Cố Hành Sâm sắc mặt lạnh lùng, ngón tay thon dài véo nhẹ ly rượu này, giọng nói nhàn nhạt lại lộ ra một cỗ kiên quyết trí mạng, "Tần Mộ Bạch đâu?"

Triển Thiên Lăng thần sắc chợt biến, nhìn chằm chằm Cố Hành Sâm giống như nhìn chằm chằm Họa thủy mãnh thú ( ta nghĩ câu này để nguyên thì hay hơn a~~), có chút không dám tin hắn cư nhiên đoán được hạ cổ độc là Tần Mộ Bạch.

Cố Hành Sâm thoáng nâng mí mắt liếc hắn một cái, cười lạnh, "Xem ra tôi đoán đúng rồi, người hạ cổ độc quả nhiên là Tần Mộ Bạch."

"Làm sao anh đoán được là hắn?"

"Tôi hiểu biết rõ người hạ cổ độc không thể nào là Nhậm Thiên Nhã, nhưng mà tôi lại vẫn tra không ra ai hạ cổ độc, cho đến hôm nay có lời của một người, nhắc nhở, khiến tôi nghĩ tới hắn.

Xác thực, vừa bắt đầu Cố Hành Sâm căn bản không có hoài nghi Tần Mộ Bạch, dù sao Tần Mộ Bạch ấy yêu Niệm Kiều sâu sắc như vậy, hắn sao có thể tâm địa âm ngoan quyết định hạ độc đối với Niệm Kiều đây?

Nhưng, hôm nay Đằng Thủy Thủy nói —— người hạ cổ độc, mục cuối cùng là vì khiến Niệm Kiều dời chuyện tình cảm nhớ thương, như vậy, người này, trừ Tần Mộ Bạch, còn ai vào đây chứ?

Đinh Việt Nhiên sao? Đinh Việt Nhiên không thể nào làm như thế, Cố Hành Sâm đã sớm phái người tra xét Đinh Việt Nhiên, hắn gần đây đang cùng Hứa Thanh Du thân nhau.

Mà vừa bắt đầu liền loại bỏ Nhậm Thiên Nhã, là bởi vì cô ta đã sợ hãi trốn đi Italy rồi

Nếu như cổ độc thật sự là ở dưới tay cô ta, như vậy cô ta sợ cái gì, Cố Hành Sâm dĩ nhiên là không dám động tới cô ta, động tới cô ta thì đồng nghĩa với là muốn mạng của Niệm Kiều , Cố Hành Sâm không bỏ được!

Mà lúc ấy Nhậm Thiên Nhã bởi vì biết Cố Hành Sâm trở lại, đoán chừng là quá sợ, cho nên hốt hoảng liền chạy đến Italy đi tìm Triển Thiên Lăng rồi.

"Quả nhiên là Cố Hành Sâm, thông minh không phải người thường có thể so sánh." Triển Thiên Lăng đột nhiên nói một câu như vậy, cũng không biết là thật khích lệ hay là đang châm chọc.

Lời của hắn rơi xuống, cửa gian phòng nhỏ lần nữa bị đẩy ra, Tần Mộ Bạch đứng ở trước cửa.

Bởi vì hắn đưa lưng về phía ánh sáng, Cố Hành Sâm có chút không thấy rõ trên mặt hắn có vẻ mặt già, nhưng thứ duy nhất có thể cảm nhận được trên người hắn lúc này chính là một cỗ cường đại oán hận !

Tần Mộ Bạch chậm rãi đi tới, ngồi xuống ghế salon trước mặt hai người, phối hợp cầm rượu lên cho mình một ly rượu đỏ.

Mặt khác nói về họ Tần. Ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, hắn không có tỉ mỉ thưởng thức, mà giống như là rót mãnh liệt.

Rượu đỏ nhập khẩu cao cấp nhất, tinh khiết và thơm lượn lờ trong kẽ răng , vẻ mặt Tần Mộ Bạch có chút hưởng thụ, nhắm mắt lại thở ra một hơi thật sâu.

Rồi sau đó, hắn mở choàng mắt, nhẹ nhàng buông ly rượu trong tay, ngước mắt nhìn Cố Hành Sâm, nói: "Không nghĩ tới mày cư nhiên đoán được tao hạ cổ độc."

Cố Hành Sâm khẽ mím môi, cũng không có nói gì.

Tần Mộ Bạch cười lạnh một tiếng, thân thể dựa vào phía sau, đôi tay tựa vào sau ót, vẻ mặt thích ý thoải mái, "Tại sao không nói chuyện? là tìm không ra người giải độc cho Niệm Kiều sao?"

"Tao chỉ là không có nghĩ đến, mày cư nhiên có thể xuống tay hạ độc với cô ấy được." Cố Hành Sâm nhàn nhạt nói một câu, vẻ mặt tức giận mà như không tức giận.

Tần Mộ Bạch ha ha cười lên, sau càng cười càng lớn tiếng, bất chợt ——

Hắn nghiêng người nhào qua níu lấy cổ áo của Cố Hành Sâm, cắn răng nghiện lợi nói: "xuống tay được? mày cho rằng tao không đau lòng sao? Nhưng là tại sao? Tại sao tao ở bên cạnh chăm sóc cô ấy ba năm, cuối cùng cô ấy vẫn là chọn trở về bên mày? »

Cố Hành Sâm sắc mặt trầm xuống, mắt lạnh toát lên cỗ lạnh lẽo khổng lồ, làm cho cả gian phòng nhỏ cũng tựa như bị băng tuyết ngập trời bao phủ, Triển Thiên Lăng không tự chủ ở phía dưới rung động.

Cố Hành Sâm cúi đầu đưa mắt nhìn qua cổ áo của mình, sau đó ngước mắt nhìn chăm chú vào ánh mắt của Tần Mộ Bạch, giọng điệu nhàn nhạt lại có lực uy hiếp mười phần, "Buông tay!"

Khí thế của hắn quá mức to lớn, Tần Mộ Bạch lại có một tia hoảng hốt, theo bản năng liền buông lỏng tay của mình ra.

Cố Hành Sâm sửa lại cổ áo của mình một chút, giọng điệu trầm trầm, "Bởi vì cô ấy yêu tao »

Tần Mộ Bạch ngẩn ra, sau đó mới phản ứng được hắn là đang trả lời mình một chuỗi các vấn đề, mà năm chữ đơn giản của hắn, liền hủy bỏ ba năm yên lặng của hắn bỏ ra!

Rốt cuộc hắn cũng bộc phát ra, một cước đạp đổ khay trà bên chân, giống như là bị dã thú vây quanh, nơi cổ họng phát ra một hồi gào thét, "Bởi vì cô ấy yêu mày? Mày mà cũng biết cô ấy yêu mày sao? Nếu biết, ba năm trước đây chính mày như vậy làm tổn thương cô ấy? lúc cô ấy nằm trong vũng máu thoi thóp, mày ở đâu làm gì? Mày ở đó cùng Nhậm Thiên Nhã kết hôn phải không? Cô ấy hôn mê toàn bộ nửa tháng, thời điểm tất cả các bác sĩ cũng phải buông tay, mày lại ở nơi nào? Lúc cô ấy khó sinh suýt chết, mày lại ở chỗ kia mà sung sướng? Cô ấy ôm Niên Niên ốm sốt năm rưỡi đêm ra cửa tìm bác sĩ, từ trên cầu thang lăn xuống, bắp chân trái bị thanh sắt phá vỡ lưu lại sẹo, những thứ này mày cũng biết sao?"

Cố Hành Sâm bình tĩnh nhìn hắn, ngoài mặt nhìn không ra một tia tâm tình của hắn, nhưng là nội tâm của hắn, nhưng bởi vì lời nói của Tần Mộ Bạch như dời sông lấp biển?

Tai nạn xe cộ ba năm trước đây, thời điểm chứng kiến lấy vũng máu, lúc đó hắn trong lòng liền quật mạnh một cái, nhưng là bây giờ nghe Tần Mộ Bạch nói ra, nhưng vẫn không đè nén được nỗi đau trong lòng, hung hăng đau!

Cô ấy hôn mê nửa tháng sao? Lúc cô sinh Niên Niên bị khó sao? Bắp chân trái của cô ấy có sẹo? Cư nhiên mình không có chú ý tới?

Đáng chết! Đáng chết! Thật đáng chết!

Cố Hành Sâm ở đáy lòng hung hăng chửi mình, nhưng là vẫn như cũ không cách nào giảm bớt vẻ này áy náy trong lòng, cũng không cách nào nói ra được nỗi đau ấy!

Có một loại đau lòng, đau đến người ta tình nguyện đau đến chết đi cũng không muốn nói một chữ.

Tần Mộ Bạch nhìn sắc mặt khó coi đến cực điểm của hắn, không khỏi nở nụ cười thật thấp, tiếng cười lúc chợt trống rỗng lúc chợt châm chọc, "Cố Hành Sâm, trong lòng đau không? Yêu thương cô ấy đã từng trải qua những thứ kia sao?"

Đau lòng! Như thế nào không đau lòng? Đó là người phụ nữ hắn yêu, nhưng bởi vì yêu hắn mà đã gặp phải những thứ kia, là lỗi của hắn!

"mày bây giờ đau lòng có tác dụng gì? Ba năm này, cô ấy sống không bằng chết ba năm, là tao đi đến cùng với cô ấy, thật vất vả, cô ấy bước ra từ quá khứ, cô ấy chuẩn bị tiếp nhận tao, mày lại hết lần này đến lần khác ở thời điểm đó xuất hiện! Cố Hành Sâm, mày thật đáng chết!"

Cố Hành Sâm trầm mặc như trước , chỉ có đối mặt với ba năm này, hắn không thể phản bác, tất cả đều là lỗi của hắn!

Tần Mộ Bạch nói xong, giống như là hơi sức toàn thân cũng bị hút hết, cả người ngã xuống về phía sau, xơ lụi ở trên ghế sofa, từng ngụm từng ngụm mà hô hấp không khí mới mẻ.

Triển Thiên Lăng vừa ngồi, một bộ dạng xem hai người đàn ông vì một người đàn bà mà tê tâm phế liệt, không khỏi nhớ đến mình trước đó.

"Cố Hành Sâm, anh hãy nói cho tôi biết Tạ Thanh trước khi chết muốn nói gì với tôi?"

Triển Thiên Lăng vốn là không muốn đi ra gặp Cố Hành Sâm , dù sao hắn nghĩ ép Cố Hành Sâm đem Niệm Kiều đưa trở về bên cạnh hắn, nhưng là nghe được Cố Hành Sâm nói, biết Tạ Thanh trước khi chết muốn nói cùng mình, não trên đầu hắn đã muốn nóng lên rồi.

Cố Hành Sâm mí mắt cũng không giơ lên, lời nói vô cùng muốn ăn đòn : "tôi gạt ông thôi »

Triển Thiên Lăng nhất thời sững sờ, sau đó giận dữ, chợt đứng lên, rống to: "Cố Hành Sâm, mày là tự muốn đâm đầu vào chỗ chết phải không?"

Cố Hành Sâm hừ nhẹ, nửa người tựa vào trên tay vịn của ghế salon, hai chân thon dài vắt lên, ánh mắt nhàn tản, "tôi đi tìm chết? ông cho rằng ông có cái bản lĩnh cho tôi chết sao?"

Triển Thiên Lăng hoàn toàn cả giận, trực tiếp móc ra súng lục từ trong túi tiền, nhắm thẳng vào ót Cố Hành Sâm.

Mà ở thời điểm Triển Thiên Lăng đem họng súng nhắm ngay Cố Hành Sâm, cửa gian phòng nhỏ đột nhiên bị đụng vỡ, mười mấy người hộ vệ mặc comple đồng nhất lao tới, súng trong tay mỗi người cũng nhắm ngay Triển Thiên Lăng cùng Tần Mộ Bạch.

"mày ngấm ngầm chơi tao?" Triển Thiên Lăng vẻ mặt dữ tợn, cắn răng hỏi.

Cố Hành Sâm để xuống chân trái, lôi kéo ống tay áo của mình, đứng lên, trên cao nhìn xuống tới trước hắn, vẻ mặt cười như không cười, "tôi có nhất thiết phải ngấm ngầm chơi ông sao? Bất kể là dụng ý lợi dụng hay ở thành phố G, ông cũng không phải đối thủ của tôi."

Giọng điệu hắn nhàn nhạt, khí thế lại lấn lướt người, khí phách bẩm sinh đã có này toàn thân hắn không cần một chút phải tiết lộ, hắn từ tin, quả thật tự tin đến tự phụ!

Nhưng là, là ai nói qua, tự phụ cũng cần tư cách hay sao?

Mà Cố Hành Sâm, hắn chính là có tư cách tự phụ này!

Chỉ là, lúc này trong gian phòng nhỏ đột nhiên vang lên một hồi tiếng cười.

Mọi người chuyển qua tầm mắt, là thấy Tần Mộ Bạch đang cười.

Cố Hành Sâm tầm mắt ngừng ở trên mặt hắn, trên trán dính vào chút khốn hoặc, hắn đang cười cái gì?

Vậy mà, từ xưa ở thời điểm đối kháng, địch không động ta không động, Cố Hành Sâm hiện tại liền là như thế này, Tần Mộ Bạch không mở miệng trước, hắn cũng không mở miệng.

Người nào động trước, người ấy loạn trước.

Hồi lâu, Tần Mộ Bạch rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi hắn: "mày không cảm thấy kì quái sao? Không muốn biết tao đang cười cái gì sao?" Cố Hành Sâm nhướng mày cười nhạt, hơi có phần họa quốc ương dân, chỉ tiếc, vào giờ phút này, mọi người trong phòng đều là đàn ông, không có phụ nữ, nên không có tiếng vỗ tay và thét chói tai!

"Tao đang đợi mày mở miệng nói cho tao biết."

Tần Mộ Bạch lắc đầu, tự từ chối mình, "Tần Mộ Bạch tao không thể bình tĩnh như Cố Hành Sâm mày, cho nên nhất định tao phải thua, nhất định tao không có được Niệm Kiều."

Mi tâm Cố Hành Sâm hung hăng nhíu lại, những lời này của hắn là thật lòng? Không phải đang tỏ uất ức?

"Cố Hành Sâm, mày thật sự có tư cách khiến phụ nữ điên cuồng, tao cũng biết rõ, giờ phút này mày rất muốn diệt tao phải không?"

"Không, hiện tại tao sẽ không động tới mày." Cố Hành Sâm lập tức lên tiếng bác bỏ hắn, giọng nói chắc chắn vô cùng.

Tần Mộ Bạch nghi hoặc mấy giây, sau đó bừng tỉnh hiểu ra, "Tao quên, cổ độc trên người Niệm Kiều còn chưa có giải hết, cho nên mày muốn giữ tao lại giải đập giúp cô ấy."

Cố Hành Sâm không nói, chẳng qua là ánh mắt của hắn lại bán đứng tâm tư của hắn, hắn thật sự muốn như vậy!

Quả nhiên, chỉ cần chuyện vừa có liên quan đến Niệm Kiều, hắn sẽ lộ ra sơ hở!

Tần Mộ Bạch tựa hồ có thêm sức mạnh, nhàn nhạt nói: "Muốn tao cứu cô ấy cũng được, nhưng mày phải đồng ý một điều kiện của tao!"

Cố Hành Sâm cơ hồ không chút suy nghĩ, lạnh lùng trả lời ba chữ: "Không thể nào!"

Tần Mộ Bạch sửng sốt, "Mày biết điều kiện của tao?"

Cố Hành Sâm cười lạnh lẽo, sao có thể không biết? Hắn cũng có thể hạ thủ đối với Niệm Kiều huống chi hiện tại đối mặt mình?

Điều kiện của hắn —— không phải muốn mình buông tha cho Niệm Kiều sao?!

Tần Mộ Bạch đột nhiên nở nụ cười, "Mày biết thì tốt, đỡ mất công tao nói, nói cho tao biết đáp án của mày đi."

"Tao vừa mới nói đáp án của tao." Cố Hành Sâm lạnh lùng nói.

"Không tệ, mày rất có khí phách, nhưng Cố Hành Sâm, mày biết hậu quả của quyết định này không? Mày thật sự yêu Niệm Kiều sao? Nếu như mày yêu cô ấy, không phải chỉ cần cô ấy còn sống là tốt rồi sao?"

Cố Hành Sâm nở nụ cười châm chọc, "Như vậy mày yêu cô ấy sao? Nếu như mày yêu cô ấy, sao chịu để cho cô chịu đựng đau đớn như vậy? Hôm nay cô đau đến thiếu chút nữa chết!"

"Đó cũng là lỗi của mày! Nếu như không phải mày đuổi theo đến Hoa Thành lại đến Hongkong, hiện tại cô ấy đã ở chung với tao, tao làm thế, chẳng qua trừng phạt cô một chút vì ngu xuẩn, cư nhiên trở lại với mày thôi!"

Nghe lời Tần Mộ Bạch nói, Cố Hành Sâm ý thức được một vấn đề hết sức trọng, chính là —— Tần Mộ Bạch đã đi vào lửa ma! Căn bản là không cách nào nói rõ với hắn!

Nghĩ vậy, hắn không nói nhảm nữa, chỉ bảo người mang Trương Thiên Lăng ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hắn và Tần Mộ Bạch. . . . .

————

Lúc Cố Hành Sâm trở lại, đã là buổi tối, Niệm Kiều và Cố Cảnh Niên đã ăn xong cơm tối rồi, sau khi dỗ Cố Cảnh Niên ngủ, Niệm Kiều lại ở dưới lầu chờ hắn.

Nhìn thấy hắn vào cửa, Niệm Kiều lập tức đứng dậy đi tới.

Khi cách hắn còn có mấy bước, Niệm Kiều nghe thấy được một mùi rượu nồng nặc, lập tức nhíu mày.

Hắn có tâm sự?

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Niệm Kiều chính là hắn có tâm sự, Cố Hành Sâm là người cực bình tĩnh, lực khống chế của hắn lại rất tốt, nếu như không phải nội tâm quá mức đau khổ, hắn sẽ không dùng rượu hay thuốc lá để phát tiết tâm tình của mình.

Cho nên cô dám khẳng định, Cố Hành Sâm uống rượu! Nhìn dáng vẻ của hắn, tựa hồ còn uống không ít!

"Ăn cơm tối chưa? Thức ăn còn nóng, em bưng ra cho anh?" Niệm Kiều vừa đỡ hắn đi vào trong, vừa nói với hắn.

Cố Hành Sâm xoay qua, ánh mắt hơi tan rả, bộ dạng như uống rượu say, kinh ngạc nhìn nhìn Niệm Kiều.

Một lúc lâu, hắn giống như rốt cục nhận ra người trước mặt là Niệm Kiều, không khỏi cười lên ha ha.

Niệm Kiều hơi phát mộng, đây là lần đầu tiên thấy bộ dáng này của Cố Hành Sâm!

Rút đi lạnh lùng kiên cường bình thường, vào giờ phút này hắn giống như là một bé trai, mất hứng liền phát tiết, không cậy mạnh, không giả bộ.

Tâm hơi đau, Niệm Kiều cắn cắn môi, nhẹ giọng hỏi: "Anh uống rượu?"

"Ừ, uống một chút." Cố Hành Sâm ôm lấy cô, cúi đầu tựa vào trên vai cô, thanh âm miễn cưỡng.

"Uống rất nhiều à? Có phải có tâm sự hay không? Chuyện công ty hay chuyện bàn bè?" Niệm Kiều hỏi như thế là bởi vì lúc Cố Hành Sâm ra ngoài đã nói An Hi Nghiêu có chuyện tìm hắn, Niệm Kiều dĩ nhiên là nghĩ tới phương diện kia.

"Không có, chỉ uống ít rượu với Hi Nghiêu và Tư Diệu, nhất thời cao hứng, chắc là uống hơi nhiều."

Nếu hắn nói như vậy, Niệm Kiều cũng không hỏi nhiều hơn nữa, Cố Hành Sâm, lúc hắn nguyện ý nói cho cô biết tự nhiên sẽ nói cho cô biết, lúc hắn không muốn nói cho cô biết, dù cô cầm dao đặt trên cổ hắn, cũng ép không ra một chữ!

Đỡ hắn ngồi xuống trên cái ghế bên cạnh bàn ăn, Niệm Kiều xoay người muốn đi lấy thức ăn cho hắn, lại bị hắn túm trở về, mạnh mẽ ôm vào ngực hắn.

"A ——" bởi vì không có phòng bị, ngã xuống vẫn rất đau, Niệm Kiều che cái trán kêu rên một tiếng.

"Đụng đau?" Trên đỉnh đầu vang lên thanh âm rõ ràng, không mang theo vẻ say.

Niệm Kiều run lên bần bật, ngẩng đầu nhìn hắn, có chút nghi hoặc.

Hắn rốt cuộc là say hay là không có say?

Cố Hành Sâm cũng nhìn cô, trong ánh mắt tựa như bao hàm ngàn vạn lời nói, nhưng hắn lại không cách nào nói ra, chỉ có thể nhịn, hoặc là nói hắn chỉ có thể cất những lời đó ở trong bụng.

Nâng cằm Niệm Kiều, Cố Hành Sâm chậm rãi cúi đầu hôn lên.

Nụ hôn triền miên mang theo mùi rượu nồng nặc, còn mang theo hương vị đặc biệt của hắn, tinh khiết và thơm mê người, Niệm Kiều nhất thời bị hôn đến đầu óc choáng váng, mềm nhũn tựa vào trong ngực của hắn, mặc cho hắn làm xằng làm bậy!

Bàn tay dọc theo cổ của cô đi xuống, xẹt qua xương quai xanh, xẹt qua bộ ngực ngạo nghễ ưỡn lên, nhưng không có suồng sã vuốt ve tứ phía như thường ngày, mà là tiếp tục đi xuống, nhẹ nhàng dừng lại ở trên bụng của cô, quyến luyến vuốt ve.

Niệm Kiều mở mắt trong mơ hồ, nghi hoặc nhìn hắn, lại chỉ nhìn thấy hắn nhắm mắt lại, chuyên chú hôn cô.

Nếu như vừa rồi chỉ là bởi vì hắn uống rượu mà suy đoán hắn có tâm sự, như vậy hiện tại, vẻ mặt của hắn đã rất rõ ràng nói cho Niệm Kiều, hắn thật sự có tâm sự!

Quay đầu đi, Niệm Kiều né tránh nụ hôn nóng rực của hắn, hai tay chống đỡ trước ngực hắn, kéo ra khoảng cách giữa hai người.

Cố Hành Sâm tỉnh táo lại, nhìn cô, mím môi không nói.

"Cố Hành Sâm, anh có tâm sự, đừng buồn bực ở trong lòng, nói cho em biết được không?" Cô nhẹ giọng, ngay cả bình thường dụ dỗ Cố Cảnh Niên, cũng không dùng giọng nói như vậy.

Trên mặt xinh xắn nhuộm một tầng hồng hào, trong mắt trong suốt nhộn nhạo sự lệ thuộc và quan tâm đối với hắn, tim của Cố Hành Sâm giống như muốn tan ra, thiếu chút nữa liền nói ra mấy lời ở đáy lòng.

Nhưng, lý trí của hắn đã ngăn hắn mở miệng!

Hắn đứng dậy, một tay ẵm Niệm Kiều lên, đi tới phòng ngủ trên lầu, sau đó hỏi Niệm Kiều: "Con trai ở phòng chúng ta hay phòng nó?"

"Ở phòng của chúng ta, nó nói muốn chờ anh trở lại." Niệm Kiều thành thật trả lời, đáy lòng mơ hồ đoán được kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng cô không kháng cự, ngược lại là hết sức mong đợi!

Mặc dù bình thường hai người làm tình, cô sẽ tượng trưng giãy giụa vài cái, nhưng lần này, cô thật không muốn giãy giụa chút nào!

Tối nay cô rốt cuộc thế nào? Hắn lại có tâm sự gì?

Tầng tầng nghi hoặc lượn lờ ở trong tim Niệm Kiều, suy nghĩ của cô càng ngày càng xa. . . . .

Đột nhiên, đầu vai truyền đến đau đớn, cô kinh hô một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện ——

Hai người đã đi tới phòng của cô, mà y phục trên người hắn và cô đã không cánh mà bay, giờ phút này hắn cắn cô, là để trừng phạt việc cô không tập trung!

"Lúc làm chuyện như vậy, chuyên tâm một chút, ngoan ——"

Cố Hành Sâm ôm mặt của cô, dụ dỗ cô.

Niệm Kiều lại không ngăn được cảm giác mãnh liệt trong lòng, lại mở miệng hỏi hắn một lần nữa: "Cố Hành Sâm, anh có tâm sự có đúng hay không?"

"Không có, hiện tại không nói việc này, anh nói rồi, trở lại sẽ ở bên em cả đêm, không nhớ rõ?" Hắn cúi đầu, vừa nói vừa nhẹ nhàng hôn da thịt như tơ của cô, thỉnh thoảng gặm cắn.

Niệm Kiều còn muốn nói gì, nhưng thân thể cũng đã bắt đầu nóng lên nóng lên khi hắn trêu chọc, rất nhanh liền trầm luân. . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.