Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 148: Chương 148: Nhiệt tình như lửa




Niệm Kiều trợn to hai mắt, không biết hắn ta nói dạy cho cô là có ý gì, chỉ là ngây ngốc nhìn cô.

Sau đó, cô cảm giác không tới một giây, hắn đã xâm nhập vào sâu trong thân thể cô——

"A ——" cô nhíu mày rên lên một tiếng, đôi tay nắm thật chặt vai hắn, móng tay cắm sâu vào trong da thịt hắn.

Cô thở gấp gáp,không nói thành lời: "Lớn quá…….. anh………. Đau…."

Thật sự có chút khó chịu, trong tư thế như vậy khiến cho hắn càng chìm sâu vào trong cơ thể cô, cô cảm giác bị xuyên thấu!

"Ngoan, một hồi liền hết đau, anh dạy cho em động như vậy "

Hắn nửa nằm, đỡ eo của cô giúp cô luật động từ trên xuống dưới, tiểu Cố Hành Sâm không ngừng ra vào thân thể của cô, chỉ cần cúi đầu cô có thể nhìn thấy hết.

Nụ cười hoàn toàn xấu hổ, máu trong người tựa như sôi trào lên, nhiệt độ toàn thân càng lúc càng tăng lên!

Cô vốn là không biết những thứ này, đều là do tên lưu manh này dạy cô! Đều là hắn không tốt!

Nhưng nếu nghĩ kĩ lại, nếu như cô không muốn, hắn làm sao có thể buộc cô động đây?

Theo hắn nói, cô thẹn thùng nhưng cũng không khỏi hưng phấn, từ từ động, cảm giác phân thân của hắn không ngừng ma sát trong cô, loại cảm giác đó thật sự là **!

Cố Hành Sâm cũng hoàn toàn bị loại cảm giác này chinh phục, cô mất trí nhớ trở nên đơn thuần như vậy nhưng là vì gặp phải con sói xám lớn như hắn cho nên cũng trở nên rất nhiệt tình như vậy.

Nơi cổ họng tràn ra từng tiếng trầm ngâm, hắn hạ thấp thân mình một chút, để cho cô nửa người trên nghiêng tới đây, sau đó ——

Hắn há mồm liền ngậm một quả anh đào, nặng nề mút vào.

Niệm Kiều không kìm nén được trộm ngâm nga lên một tiếng, toàn thân run lên, thân thể không ngừng co rút nhanh hơn.

Cố Hành Sâm cũng căng thẳng, trong lúc cô không ngừng co rút, hắn cơ hồ không thể nhịn được nữa muốn giải phóng chính mình.

Nhưng hắn còn chưa có hưởng thụ đủ, khó có cơ hội được cô chủ động như vậy, làm sao hắn có thể dễ dàng buông tha cho cô?

Thân thể không ngừng luật động, Niệm Kiều có cảm giác toàn bộ sức lực của mình đều bị rút sạch.

"Em không còn hơi sức rồi." Cô chậm rãi ngã xuống ngực của hắn, cả người giống như thác nước, tan ra .

Con mắt Cố Hành Sâm trầm xuống, thở dài một hơi.

Nhìn cô thật sự mệt mỏi, hắn lật người, để cho cô nằm dưới, sau đó đem lấy hai chân cô gác lên vai hắn, bắt đầu hắn cường hãn tiến tới.

Trong phòng tắm, âm thanh dâm mị không ngừng vang lên, nhiệt độ tăng lên.

————

Khi Niệm Kiều tỉnh lại, một hồi mùi thơm từ ngoài phòng bay vào , cô sờ sờ bụng, thật sự cảm thấy rất đói bụng.

Quay đầu nhìn chung quanh, thì ra là cô đang nằm trên giường, quần áo trên người cũng đã được thay sang bộ khác.

Cô không khỏi bật cười, xem ra ông chú này cái gì cũng đã chuẩn bị.

Hắn đã chắc rằng cô sẽ đáp ứng ở cùng hắn trong một tuần? Cùng tìm lại kí ức trước kia?

Chỉ suy nghĩ một chút cũng có thể biết hắn là người khôn khéo lòng dạ khó lường thế nào, dù cô không đáp ứng cũng sẽ bị hắn ép buộc phải đồng ý!

Cô bước chân không rời giường, vừa đúng lúc Cố Hành Sâm bưng canh từ phòng bếp ra ngoài, thấy cô ăn mặc ít như vậy, lập tức cau mày .

Niệm Kiều nghịch ngợm le lưỡi, lập tức xoay người trở về phòng cầm áo khoác choàng lên, sau đó đi tới bên cạnh hắn, giơ tay lên vuốt ve mi tâm của hắn, "Tại sao lại luôn càu mày như thế, như vậy sẽ xuất hiện nếp nhăn đó."

Cố Hành Sâm liếc xéo cô, "Chê anh già?"

Niệm Kiều sửa lại cổ áo hắn một chút, vỗ vỗ mặt của hắn, nói: "Em không chê anh già, chính là bản thân anh không thấy mình già sao? anh ít nhất cũng ba mươi tuổi rồi? Coi như là ba mươi tuổi, cũng lớn hơn em 7 tuổi!"

Đuôi lông mày Cố Hành Sâm giương lên, ba mươi tuổi? Nhưng hắn đã ba mươi ba tuổi rồi!

"Anh lớn hơn em mười tuổi." Hắn nhàn nhạt nói.

Niệm Kiều rõ ràng có chút kinh ngạc, "Anh ba mươi ba tuổi rồi hả ? Nhìn qua không giống lắm."

"Cho nên, không cho phép em nói anh gì." Cố Hành Sâm vỗ nhẹ lên trán của cô, giả vờ uy hiếp nói.

Niệm Kiều lườm hắn, "Làm ơn, anh hãy nghe em nói hết có được hay không? Em không cảm thấy anh giống như ba mươi ba tuổi, em cảm thấy anh giống như bốn mươi ba tuổi."

Nghe vậy, sắc mặt của Cố Hành Sâm lập tức thay đổi, nghiêm túc nhìn cô, giọng nói có chút đè nén: "Anh thật sự nhìn già như vậy sao?"

Niệm Kiều trong lòng ‘ lộp bộp ’ một tiếng, xem ra nam nhân cũng hết sức để ý tuổi của mình, mà mình, cư nhiên không che đậy miệng nói hắn giống như bốn mươi ba tuổi.

"Không có á..., vừa rồi em lỡ miệng, anh nhìn qua chỉ giống như ba mươi tuổi, em chỉ đùa anh một chút thôi, làm gì nghiêm túc như vậy?" Cô giả bộ như hắn mà giận cô cô sẽ thật sự tức giận, Cố Hành Sâm chỉ đành theo cô.

Kéo cô qua bàn ăn ngồi xuống, hắn đưa đũa cho cô, chỉ vào đĩa thức ăn, nói: "Nếm thử một chút coi."

Niệm Kiều nghi ngờ liếc hắn một cái, sau đó gắp một miếng đưa vào miệng, trong óc cô đột nhiên thoáng qua một hình ảnh ——

Trong tấm hình, cô hình như cũng ăn món ăn này, đối diện cũng có một người, nhưng cô lại không thấy rõ mặt của hắn.

Là ai đây? Là Cố Hành Sâm sao? Hay Tần Mộ Bạch?

Cố Hành Sâm nhìn cô nhắm mắt lại lắc đầu, suy đoán cô có thể là nghĩ tới điều gì, vì vậy hỏi cô: "Thế nào?"

Niệm Kiều mở mắt, nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy rối rắm, "Trước kia, chúng ta có phải cũng đã từng ăn cơm cùng nhau?"

Nghe cô..., trên mặt Cố Hành Sâm thoáng có chút biến đổi, cầm lấy hộp khăn giấy rút khăn giấy lau khóe miệng cho cô, "Đúng, lần đầu tiên anh nấu cơm cho em, chính là làm món ăn này."

Niệm Kiều kéo tay của hắn một cái, lo lắng hỏi: "Vậy tại sao em không nhớ rõ? Anh nhất định biết em vì sao mất trí nhớ đúng không? Mộ Bạch không chịu nói cho em biết, anh ấy nói đoạn ký ức kia sẽ làm em thống khổ, sẽ làm em tuyệt vọng, nên anh ấy nhất định không chịu nói, anh hãy nói cho em biết, làm ơn!"

Tay Cố Hành Sâm cứng lại, lòng bàn tay hơi lạnh, đáy lòng càng lạnh đi.

Thật ra thì Tần Mộ Bạch nói đúng, đoạn kí ức đó với cô thật sự rất đau đớn, thật sự là quá đau khổ, đó không phải là nỗi đau mà người thường có thể chịu được, nếu cô thật sự muốn nhớ lại, liệu có thể nào cô sẽ hận hắn tới chết không?

Hắn bắt đầu dao động, hắn muốn cô khôi phục tất cả trí nhớ, có phải quá mức tàn nhẫn hay không?

Niệm Kiều nhìn sắc mặt lãnh đạm của hắn, cô cũng như đưa đám, "Anh cũng không chịu nói cho em biết phải không? Tại sao các người không chịu nói cho em biết chứ?"

"Tần Mộ Bạch nói đúng, đoạn ký ức kia, quá đau khổ, không nhớ lại, cũng là tốt." Cố Hành Sâm trầm giọng nói, ánh mắt bất định.

Niệm Kiều suy sụp, buông tay của hắn ra, trầm tư nói: "Bất kể ký ức trước kia thống khổ cỡ nào, ít nhất đó cũng là một phần cuộc đời của em, vô luận tốt hay xấu em đều muốn nhớ lại, hơn nữa——"

Cô ngẩng đầu, nhìn hắn, con ngươi trong suốt chống lại ánh mắt mơ hồ của hắn, mấp máy môi, "Trong ký ức trước kia của em, nhất định là có đoạn ký ức mà em và anh đều trân trọng nhất, bất kể vui vẻ hay khổ sở, đều là ký ức thuộc về em và anh, anh có thể nói cho em biết được hay không, em muốn nhớ lại!"

Cô nói kiên định như vậy, làm cho hắn không cách nào có thể quyết liệt từ chối!

Cố Hành Sâm nhìn cô, đáy lòng thở dài đồng thời cũng rỉ máu.

Bảo bối của anh, em muốn anh nói với em như thế nào, ba tháng trước, là anh đã làm em tổn thương?

Hắn sợ, hắn sợ nói ra, cô sẽ rời khỏi hắn, sẽ hận hắn, sẽ vứt bỏ hắn, hắn thật sự rất sợ

Hắn nhắm mắt lại, trong tâm vô cùng giãy giụa, Niệm Kiều cũng không thúc giục, cứ nhìn hắn như vậy.

Hắn đã từng nói sẽ làm cho cô nhớ lại chuyện lúc trước, cô tin tưởng hắn!

Hồi lâu, Cố Hành Sâm giương mắt nhìn cô, rốt cuộc quyết định: "anh sẽ nói cho em biết tất cả, cũng sẽ để cho em nhớ lại tất cả, tin tưởng anh!"

Niệm Kiều ứa lệ, nặng nề gật một cái, "Cám ơn anh!"

Cố Hành Sâm khẽ nhếch miệng, nói, "Hiện tại ăn cơm trước, tối nay anh sẽ nói cho em biết chuyện của chúng ta trước kia."

Niệm Kiều cười gật đầu, sau đó cầm đũa thật cao hứng bắt đầu ăn cơm.

Cố Hành Sâm không động bát đũa, chỉ nhìn cô, nhìn cô ăn thức ăn hắn làm, thật vui vẻ thật thỏa mãn.

Hắn cảm giác mình chỉ cần nhìn cô, đã đủ no, cô chính là tinh thần, là lương thực của hắn!

Sau bữa cơm tối, Cố Hành Sâm rửa chén, Niệm Kiều nằm trên sô pha vừa xem ti vi vừa ăn trái cây, điện thoại của Cố Hành Sâm đột nhiên vang lên, cô hướng phòng bếp kêu: "Điện thoại của anh này——"

Dường như tiếng nước chảy qua lớn, Cố Hành Sâm không trả lời, Niệm Kiều cầm điện thoại di động lên nhìn một chút, phát hiện trên đó viết phụ tá XX, cô liền nhận, "anh ấy đang rửa chén, anh có việc gì gấp sao? Để tôi chuyển máy cho anh ấy."

Bên kia không có tiếng động gì, thật lâu, phụ tá mới mở miệng, chần chờ hỏi: "Cô là Cố tiểu thư?"

Không phải ba tháng trước Cố tiểu thư đã mất tích sao? Như vậy tại sao hắn gọi cho nhị thiếu gia cô lại nhận máy? Bọn họ ở chung một chỗ?

"Ừ, ta là Cố Niệm Kiều, ngươi biết ta sao?" Niệm Kiều khốn hoặc hỏi, thế nào cảm giác ai cũng nhận biết mình, mà mình lại một cũng không biết?

Phụ tá ngẩn người, rốt cuộc cũng phản ứng lại, sau đó nói: "Vâng, tôi là là trợ lý của nhị thiếu, Cố tiểu thư đã lâu không gặp, lúc trước khi cô gặp lão gia chắc không chú ý tới tôi."

"Lão gia?" Niệm Kiều hỏi ngược lại, lão gia là ai?

Trợ lý không biết Niệm Kiều mất trí nhớ, đã nói: "Đúng vậy, lúc ấy người của G thị đều đồn rằng cô cùng nhị thiếu loạn luân, lão gia tức đến nằm viện, cô đến bệnh viện thăm lão gia, bị ký giả bao vây, lúc ấy định tiến lên, nhưng đã có người đến trước tôi kéo cô đi."

"Loạn luân?" Niệm Kiều kinh hô, cô cùng Cố Hành Sâm —— loạn luân? Như vậy giữa bọn họ, là quan hệ như thế nào?

Trợ lý rốt cuộc cảm thấy Niệm Kiều có chút lạ, vội vàng dừng lại, "Cố tiểu thư, tôi còn có chuyện, không cùng cô tán gẫu nữa, phiền cô nói với thiếu gia tài liệu mà nhị thiếu gia muốn đã được gửi vào hộp thư của thiếu gia rồi."

Sau đó, trợ lý liền cúp điện thoại.

Cố Hành Sâm từ phòng bếp lúc đi ra, Niệm Kiều còn cầm điện thoại di động ngây ngốc đứng, sắc mặt có chút tái nhợt.

Cố Hành Sâm dừng lại một chút, sau đó tiến tới xoay người cô đối diện với hắn, "Thế nào? Không thoải mái?"

Niệm Kiều giật mình một cái, đột nhiên hồi hồn, hỏi hắn: "Quan hệ giữa chúng ta —— là quan hệ như thế nào?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.