Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 69: Chương 69: Niệm Kiều bị bắt cóc




Người đàn ông tóc húi cua liếc cô một cái, tiếp tục nhìn người trên ảnh chụp, nói: ”Động vào cô ta, có thể chuốc lấy phiền phức không?”

Nhâm Thiên Nhã khinh bỉ cười thành tiếng: ”Cô ta cũng chỉ là người Cố gia không thừa nhận, có thể phiền phức gì, hơn nữa đã có tôi bảo vệ các người, yên tâm đi làm việc đi!”

Người đàn ông tóc húi cua nghe thế, không còn do dự nữa, lấy hình nhét vào túi quần, sau đó lấy phong bì trên bàn nói: ”Nhâm tiểu thư yên tâm, tôi sẽ không để cô thất vọng”.

Cửa phòng đóng lại, đột nhiên trên mặt Nhâm Thiên Nhã có phần dữ tợn, cười nham hiểm.......

Hôm sau, Niệm Kiều đi học trở về, mới vừa đi tới cửa, cô cảm giác có người theo dõi mình, vừa định quay đầu lại, trên gáy truyền đến một trận đau nhức dữ dội, trước mắt cô tối sầm, cả người liền hôn mê bất tỉnh.

Cả ngày, đầu óc Cố Hành Sâm đều không tập trung, trong phòng họp cao cấp, hắn từ trước đến nay chưa từng thất thần, khiến cho tất cả các nhân viên cùng dùng ánh mặt kì quặc nhìn hắn. Nhìn chẳng khác gì người ngoài hành tinh.

Rút điện thoại di động ra xem đồng hồ, khẳng định Niệm Kiều đã tan học, hắn lập tức gọi đến số điện thoại của cô.

Không có nguyên nhân, trong lòng hắn chỉ nghĩ đến cô, chỉ sợ cô đã xảy ra chuyện gì.

Sau đó, điện thoại đã vang lên một lúc lâu, không có người nghe máy.

Đôi lông mày rậm rạp nhíu chặt, hắn lại gọi điện thoại tới biệt thự, nhận điện thoại là dì Trần, vừa nghe nói hắn tìm Niệm Kiều, dì Trần không khỏi ngạc nhiên”, “Niệm Kiều vẫn chưa về nhà,? Tôi còn tưởng cô ấy và thiếu gia cùng nhau về?”

Cố Hành Sâm trầm ngâm một lát, nói: “Nếu cô ấy trở về thì gọi điện cho tôi”

Sau đó, hắn dập máy chuẩn bị tan ca.

Mới vừa đi đến cửa, bị người từ bên ngoài đột ngột đẩy cửa ra, Nhậm Thiên Nhã có chút sửng sốt nhìn hắn: ”Hành Sâm, anh đã về rồi sao?”

Bây giờ mới là 4 rưỡi? Sao hôm nay hắn lại tan sở sớm. Chẳng lẽ……..!

Cố Hành Sâm có phần khẩn trương, không đặc biệt chú ý đến vẻ mặt của Thiên Nhã: “Anh có chút việc, em đi về trước đi”

Hắn cũng không thèm hỏi cô đến tìm có việc gì, chỉ bảo cô đi về. Lúc này, Nhậm Thiên Nhã cảm thấy uất ức vô cùng, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, tiếng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Anh Sâm, chẳng lẽ hạng mục thành công anh liền đá văng em sao?”

Cố Hành Sâm nhức đầu, tuấn nhan phủ một tầng sương lạnh: “Tiểu Nhã, là anh có chút việc bận, em lại suy nghĩ nhiều rồi”

Nhậm Thiên Nhã ôm cổ hắn, vùi đầu vào ngực hắn, dịu dàng nói: ”Anh Sâm, tối nay cùng em ăn cơm có được không?

Cô muốn kéo sự chú ý của hắn, để hắn không nhớ đến Niệm Kiều nữa. Nếu để cho Cố Hành Sâm phát hiện Niệm Kiều mất tích, dựa vào thế lực của hắn ở thành phố G thì rất nhanh có thể tìm được Cố Niệm Kiều, đến lúc đó chỉ sợ tên kia khai tên cô ra.

Cố Hành Sâm đẩy cô ra, hai con mắt nhìn chòng chọc cô, trầm giọng nói: ”Hôm nay em làm sao vậy?”

Nếu như mọi ngày Cố Hành Sâm nói có việc cần giải quyết, Nhậm Thiên Nhã tuyệt đối sẽ không quấn lấy hắn, nhưng hôm nay sao phản ứng của cô lại khác lạ thế?!

Nhậm Thiên Nhã cắn môi, nước đột nhiên rơi xuống: ”Em cũng hai mười bảy tuổi rồi, còn chưa kết hôn, ba mẹ em cảm thấy mất thể diện, hôm nay em muốn nói….”

“ Em muốn kết hôn?” Cố Hành Sâm dùng giọng điệu không rõ ràng hỏi, sắc mặt nhìn cũng không đoán được rốt cuộc là hắn đang suy nghĩ cái gì?

Nhậm Thiên Nhã nhìn lên, cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn: ”Nếu như mà em muốn, anh sẽ đồng ý cưới em?”

Hắn không phải đã đồng ý với bác Cố là sẽ kết hôn với cô sao? Nhưng tại sao anh đối với cô, vẫn là như thế này? Cô cảm thấy khoảng cách giữa hai người dường như càng ngày càng xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.