Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 141: Chương 141: Ông chú bá đạo






Trở lại nhà trọ, Niệm Kiều nhìn bó Margaret vẫn ngẩn người, là ai tặng hoa cho cô?

Vừa rồi cô còn tưởng là Tần Mộ Bạch tặng, nhưng sau khi hỏi hắn lại bảo không phải, vậy rốt cuộc là ai? Ở Hoa Thành, cô ngoài Tần Mộ Bạch không có quen biết ai mà?

Chẳng biết tại sao, trong đầu đột nhiên thoáng qua hình ảnh người đàn ông mới gặp hôm nay, chẳng lẽ là hắn sao?

Cầm lấy tấm card nhìn một chút, những dòng chữ ở trên thật sự là không thể hiểu nổi.

Nhìn lại chiếc lắc tay, lúc nãy cô chạy tới tiệm hoa là để tìm chiếc lắc tay này, nếu không phải là nửa đường đụng vào Cố Hành Sâm, cô cũng sẽ không quên chuyện này!

Thật may là cuối cùng chiếc lắc tay đã được tìm thấy.

Không nhớ là ai đã tặng cô, nhưng cô biết, nó rất quan trọng!

Bởi vì mỗi lần thấy chiếc lắc tay, lòng của cô sẽ đau! Rất đau!

Đây là tình cảm của cô với người đã tặng cô sao? Nhưng tại sao lại là cảm giác đau đớn? Chẳng lẽ hắn đã từng làm cô tổn thương? Hay là vì cô đã quên mất người kia cho nên mới cảm thấy đau đớn?

Tần Mộ Bạch ở phòng bếp bận rộn, hôm nay hắn làm món cô thích ăn nhất chân gà Coca.

Quay đầu nhìn về phòng bếp một chút, khóe miệng cô cong lên lặng lẽ cười, trái tim có loại cảm giác hạnh phúc vô cùng.

Nhưng là, cứ có cảm giác thiếu một chút gì đó.

Về phần là cái gì, cô tạm thời vẫn không hiểu.

Nhìn Tần Mộ Bạch vì làm đồ ăn cô thích mà bận rộn, đáy lòng cô ấm áp, giống như nhìn thấy người anh trai đang vì mình mà làm đồ ăn ngon vậy, nhưng là ——

Tần Mộ Bạch rõ ràng là bạn trai của cô a! Tại sao cô lại có ý tưởng kì quái như vậy?

Chính cô cũng rất rối rắm, hơn nữa cô phát hiện, chỉ cần Tần Mộ Bạch dựa vào cô quá gần, cô cảm thấy muốn chạy trốn, đáy lòng vẫn có một thanh âm đang nhắc nhở cô: Cố Niệm Kiều, không thể để cho hắn đụng vào ngươi! Không thể!

Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, cô cầm lên liếc mắt nhìn, phát hiện là số xa lạ, chần chờ nhận ——

« alô, ai vậy ? »

"Cố tiểu thư, tôi có thể mời cô ăn cơm không?" giọng nói của Cố Hành Sâm nhàn nhạt, hết sức dễ nghe.

Niệm Kiều liền giật mình, sau đó hỏi ngược lại hắn: "Anh chính là ông chú đụng tôi trước của tiệm hoa sao?"

Cố Hành Sâm: "…."

Hắn rất già sao? Chỉ là ba tháng không thấy, hắn không đến già đến nỗi biến thành ông lão rồi chứ?

Chỉ là, nghe giọng cô nũng nịu gọi hắn là chú, tại sao giống như uống mật ngọt vậy?

Nghĩ tới đây, giọng hắn hết sức nhẹ nhàng trả lời: "Ừ."

"Hoa là chú tặng? Còn có lắc tay cũng do chú tìm giúp tôi sao?" Niệm Kiều vừa giơ tay lên quan sát, vừa nói vào trong điện thoại.

Chiếc lắc tay thật sự là rất đẹp ! Xem mãi không chán!

Người tặng chiếc lắc tay này cho cô nhất định là có dụng tâm, phía trên còn có tên của cô !

Hơn nữa, chiếc lắc tay này cô chưa từng nhìn thấy ở bất kỳ đâu, chẳng nhẽ—— là độc nhất vô nhị sao?

Cố Hành Sâm đột nhiên có chút ngượng ngùng, lúc chọn bó hoa ấy giao cho Điếm Viên đưa tới, chỉ là vì muốn trả lại cho cô chiếc lắc tay.

Nghe giọng nói của cô ở đầu kia điện thoại, hắn đột nhiên cảm thấy thẹn thùng, hình như hắn chưa từng tặng cô bó hoa nào. Phụ nữ không phải đều thích hoa nhất sao?

"Là anh đưa, lắc tay cũng do anh giúp em tìm, cho nên em có thể cùng anh ăn bữa cơm coi như là cảm tạ không?"

Không nghĩ tới có một ngày, hắn muốn cùng người phụ nữ của mình ăn một bữa cơm, lại còn phải dùng tới lý do sứt sẹo như thế!

Niệm Kiều bĩu môi, không khách khí chút nào trả lời một câu: "Cám ơn chú, chỉ là tôi cũng không nhờ chú tìm giúp tôi, cho nên tôi cũng không cần mời chú ăn cơm!"

Cố Hành Sâm phát điên, "Ăn bữa cơm cũng không thể sao? Anh trả tiền!"

"Hả? Chú trả tiền? Chú không cho rằng tôi không mời chú ăn cơm vì không trả nổi tiền chứ?" Niệm Kiều cất cao giọng hỏi ngược lại, người này thật đúng là buồn cười 诶!

Cố Hành Sâm có cảm giác muốn đánh cô một trận, nhưng ngại vì bây giờ cô đối với mình hết sức đề phòng, hắn chỉ có thể hảo ngôn hảo ngữ, "Cố tiểu thư, anh không phải ý đó, anh chỉ là muốn nói, anh rất muốn gặp em."

Niệm Kiều trực tiếp lật bài, "Vị tiên sinh này, loại người như chú rất đáng nghi! Còn nữa..., chú làm sao biết số điện thoại của tôi? Chú không phải muốn gọi điện quấy rối tôi chứ?"

Cố Hành Sâm: "……"

Hắn thật không có cách nào rồi, rốt cuộc muốn thế nào cô mới nguyện ý cùng hắn ăn 1 bữa cơm đây? Hai người không thể gặp mặt thì làm sao cô có thể nhớ ra hắn?

Phát điên! Vô cùng tức giận!

"Cảnh cáo chú! Không được gọi điện quấy rầy tôi, còn chuyện lắc tay tôi rất cám ơn chú ! chiếc lắc tay này đối với tôi vô cùng quan trọng, về phần bó hoa kia ——" Niệm Kiều quay đầu nhìn bó Margaret, một đóa nho nhỏ, làm cho người ta có cảm giác rất tinh xảo, cô vô cùng thích nó!

Cô nói: "Bó hoa này tôi sẽ gửi lại tiệm hoa, sau đó chú tới đó lấy lại tiền hoặc mang hoa về tặng người khác."

Nói xong, cô liền cúp điện thoại.

Cố Hành Sâm nhìn điện thoại im lặng một hồi, cuối cùng đành gọi cho Tịch Tư Diệu.

Tịch tư diệu say không còn biết gì, mơ mơ hồ hồ bắt máy điện thoại của hắn, hỏi: "ai đó?"

Cố Hành Sâm chỉ nói là: "Tư diệu, giúp tôi gọi điện thoại."

Tịch tư diệu xoa trán rầm rì đáp: "Nói, gọi điện thoại cho ai."

Hắn đang muốn phiền chết rồi, lão bà muốn cùng người khác chạy trốn, hắn hiện tại trừ cảm giác‘ muốn giết người ’, không còn biết tới vấn đề nào khác!

Cố Hành Sâm nói một cái tên, không kịp nói thêm gì, tịch tư diệu liền cúp điện thoại, hắn không khỏi cười khổ.

Xem ra cõi đời này, bị tình cảm làm khó , cũng không chỉ có mình hắn.

Nghe nói, An Hi Nghiêu ở nước Pháp đầu đường ‘ vô tình gặp được ’ Vạn Thiên Sủng, mà nữ nhân kia, dắt hài tử, cùng nam nhân khác đi dạo phố, An Hi Nghiêu mất khống chế! Diễn ra một cuộc cãi vã kịch liệt!

Tần Mộ Bạch đang chuẩn bị bật bếp, đột nhiên nghe được Niệm Kiều gọi mình: "Mộ Bạch, điện thoại ——"

Tay hắn cũng không kịp tắt bếp liền đi ra ngoài, bởi gì mấy ngày qua công ty có một hạng mục không thuận lợi, cho nên hắn có chút khẩn trương.

Niệm Kiều giúp hắn cầm điện thoại di động đặt bên tai hắn, quả nhiên là người của công ty gọi tới, nói mấy câu liền tắt máy, nhưng là có chút chuyện khó giải quyết.

Tần Mộ Bạch cởi tạp dề xuống, sau đó đi tới phòng bếp rửa tay một cái lau khô, đi ra nói với Niệm Kiều: "Công ty có chút việc gấp, anh đi một chút sẽ trở lại, em ở nhà chờ anh, trở lại anh sẽ làm cơm cho em ăn."

"Không sao, anh đi đi, em có thể gọi đồ ngoài." Niệm Kiều vừa đem áo khoác đưa cho hắn, vừa nói.

Tần Mộ Bạch thừa dịp nhận áo khoác cúi đầu hôn cô, nói: "Ngoan, chớ ăn đồ ăn mua ngoài, chờanh trở lại làm đồ ăn cho em."

Niệm Kiều sắc mặt đỏ lên, gật đầu một cái, đưa mắt nhìn hắn ra cửa.

Tần Mộ Bạch mới vừa đi không có mấy phút, Niệm Kiều nhất thời đói chịu không được, nắm điện thoại di động muốn gọi điện thoại đặt đồ ăn, mới vừa cầm máy thì lại hiện lên số điện thoại kia.

Cô nổi giận vô cùng, trực tiếp rống: "Ông chú à, tôi không phải nói chú không cần gọi lại, như vậy sẽ làm ảnh hưởng tinhh cảm của tôi với bạn trai tôi!"

Đừng tưởng rằng cô ngu ngốc, ông chú này khẳng định có ý đồ với cô, nếu không sao lại giúp cô tìm lắc tay lại còn tặng hoa cho cô.

Vô sự mà ân cần, nếu không phải kẻ gian thì là đạo chích, những lời này cô vẫn hiểu!

Cố Hành Sâm ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: "Tần Mộ Bạch không ở nhà, một mình em ăn cơm không cảm thấy nhàm chán sao? Xuống đây đi, anh đang ở dưới lầu nhà em."

Niệm Kiều nghe hắn nói như vậy, vội vàng đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên thấy một chiếc màu đen xe đậu ở chỗ đó, vừa nhìn chính là hàng hiệu!

"Chú à, tôi nói chú rốt cuộc muốn làm gì? Nếu như chú thích tôi, thì rất tiếc tôi đã có bạn trai. Cho nên chú đừng nhàm chán gọi điện thoại tới nữa, OK?"

Cố Hành Sâm nghe cô nói một chuỗi dài như vậy, chỉ cười nhẹ hai tiếng, nhưng là trong tiếng cười kia, rõ ràng ẩn giấu một tầng thâm ý khác ——

"Em không cảm thấy, công ty Tần Mộ Bạch đột nhiên có chuyện, có chút kỳ quoặc sao?"

Niệm Kiều trong bụng căng thẳng, kỳ quoặc? Chẳng lẽ chuyện này cùng vị đại thúc này có liên quan?

"Là chú động tay động chân?" Cô lạnh giọng chất vấn, mặc dù cô không biết công ty Tần Mộ Bạch gần đây gặp phải chuyện gì, nhưng là mấy ngày nay sắc mặt của Tần Mộ Bạch cô đều nhìn thấy, xác thực không tốt lắm.

Cố Hành Sâm bị giọng nói của cô thương tổn, ngực có chút buồn.

Thật sâu thở dài mấy cái, hắn bá đạo mở miệng ra lệnh: "Xuống, nếu không tự gánh lấy hậu quả!"

Nhìn điện thoại bị cắt đứt, Niệm Kiều suýt nữa ném điện thoại đi!

Mẹ nó! Cô là gặp gỡ Xã Hội Đen sao? Hay là sơn tặc? Thật là đáng giận!

Nhưng là nhớ tới cái câu tự gánh lấy hậu quả kia, cô mặc dù tức giận, vẫn là ngoan ngoãn xuống lầu rồi, huống chi cô cũng muốn biết, ông chú thần kinh kia rốt cuộc muốn làm gì!

Cô xuống lầu, trực tiếp đi tới bên cạnh chiếc xe màu đen kia, vỗ vỗ cửa xe, chờ cửa xe hạ xuống cô mới mở miệng hỏi: "Chú rốt cuộc muốn như thế nào? Tôi cùng Mộ Bạch không có lỗi với chú đi?"

Cô rất mạnh miệng, lời vừa ra khỏi miệng liền nhìn thấy sắc mặt của Cố Hành Sâm đen lại, mưa dầm giăng đầy , hết sức kinh người!

Theo bản năng lui về sau một bước, cô nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu nhìn bốn phía.

Hắn sẽ không làm gì cô chứ? Nơi này chính là cửa tiểu khu, nếu là hắn dám làm loạn, cô liền hô to!

Nhưng là, cô lại chỉ là nghe được Cố Hành Sâm nói: "Lên xe!"

Nhìn hai mắt hắn, cô liều mạng lắc đầu, cô sẽ không ngây ngốc lên thuyền giặc đâu rồi, "Tôi không lên xe!"

Cố Hành Sâm biến sắc, giọng điệu lãnh đạm hỏi: "Thật không lên xe?"

Niệm Kiều cảm giác mình hai chân đều run lên, cho tới nay, Tần Mộ Bạch đối với cô đều rất dịu dàng, cô chưa từng gặp qua người nào bá đạo như vậy!

Hắn trời sanh có loại cảm giác làm cho người ta thần phục khí thế của hắn, giọng điệu lãnh đạm như vậy, lại làm cho người ta có cảm giác bị áp bức!

Kéo kéo làn váy của mình, khí thế của cô nhất thời giảm nhiều, ngập ngừng nói: "A, tôi với chú đi ăn cơm, về sau chú không cần gọi điện thoại cho tôi, cũng không thể tìm Mộ Bạch gây phiền phức, được không?"

Mộ Bạch! Mộ Bạch! Mộ Bạch! Lúc nào cũng chỉ co Mộ Bạch!

Cố Hành Sâm hiện tại hận không thể lôi cô vào trong xe, dùng sức bóp chết cô!

Nhưng là vì không muốn hù dọa cô, hắn chỉ có thể nhịn !

Không sao, hiện tại trước chịu đựng, buổi tối mới hảo hảo dạy dỗ!

"Có thể."

Nghe được lời cam đoan của hắn, lúc này Niệm Kiều mới chậm rãi lên xe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.