Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 183: Chương 183: Sắp bị vũ nhục






Lòng ngực trở nên rỗng tuếch, cả người Cố Hành Sâm có chút mơ hồ, đứng ở đó hồi lâu, không nhúc nhích một phân.

Giữa trưa mùa đông, ánh mặt trời thật ấm áp bao phủ xuống người hắn.

Nhưng tại sao hắn lại cảm thấy lạnh như thế, lạnh đến mức hắn phát run?

Cảm thấy nhiệt độ trong người hạ xuống, giống như là rơi vào một tẳng băng lớn, lạnh thấu xương!

Hắn đứng đó, nhìn về phía cô vừa mới rời đi, mắt không nhìn thấy, tâm, lại giống như nhìn thấy hết.

Cứ như vậy nhìn cô từng bước từng bước rời đi, không chút lưu luyến, cũng không có quay đầu lại, dứt khoát ra đi.

Tim của hắn, cứ như bị một con dao cùn cứa vào, đau nhói tận trong tim.

Như thế này so với cho hắn một nhát đao còn đau đớn hơn!

Ánh mắt của hắn rất bi thương như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Một hồi lâu sau, hai tay của hắn nắm lại, lòng hắn lạnh đi.

Cố Niệm Kiều, em thật cam lòng rời đi như vậy sao?

Sau khi Niệm Kiều ra khỏi cửa, đi đến tựa lưng vào tường, hít thở từng ngụm không khí.

Nước mắt lác đác rớt xuống, dù cô lau thế nào cũng không hết.

Từ lúc đẩy hắn ra đến bây giờ, lúc bước đi cô thật không dam hít thở, chỉ sợ trong không khí có hơi thở của hắn, khi cô hít vào sẽ thấm vào máu của cô, cô sẽ không thể rời đi được nữa.

Có lúc rời đi, không phải là không yêu, mà bởi vì quá yêu.

Dựa vào tường một lúc lâu, cuối cùng sau khi đã bình phục lại tâm trạng của mình, cô mới tới bệnh viện.

Vừa đến phòng bệnh củaTần Mộ Bạch, ánh mắt sắc lạnh của Tần Dĩnh lập tức quét tới, mang theo một nỗi oán hận.

Niệm Kiều chỉ nhìn bà ta một cái, sau đó không thèm để ý tới nữa, đi thẳng về phía Tần Mộ Bạch, hắn thấy cô tới liền nhếch môi cười.

"Khá hơn chút nào không?" Cô vừa hỏi vừa ngồi xuống, nhìn hắn.

Tần Mộ Bạch gật đầu một cái, chợt nhíu mày: "Em vừa khóc sao?"

Hốc mắt cô hồng hồng, thậm chí còn sưng, cẩn thận để ý thấy giọng nói của cô có chút khàn.

Nếu như hắn đoánkhông sai, trước khi vào đây nhất định cô đã khóc rất nhiều!

Niệm Kiều quay mặt đi , "Không có, chỉ có điều gần đây hơi mệt mỏi, cổ họng có chút không thoải mái."

Tần Mộ Bạch giơ tay lên nắm lấy cằm cô xoay mặt cô về phía mình, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô, nói với Tần Dĩnh: "Mẹ, mẹ ra ngoài một chút đi."

Đột nhiên nghe thấy hắn gọi mình, Tần Dĩnh ngẩn người, sau khi phản ứng kịp liền gật đầu một cái, đi ra khỏi phòng.

Từ đầu đến cuối Niệm Kiều biết Tần Dĩnh vẫn nhìn chằm chằm vào cô, nhưng hiện tại cô không hề muốn nhìn thấy bà ta, cũng không muốn nói chuyện với bà ta, cho nên nhất quyết không thèm nhìn bà ta một cái.

Tần Dĩnh vừa đi ra ngoài, Tần Mộ Bạch lập tức liền hỏi Niệm Kiều, "Đừng gạt anh, ai đã chọc cho em khóc vậy ?"

Tâm tình của Niệm Kiều vốn không tốt, hiện tại hắn còn ép cô trả lời, nhất thời có chút không nhịn được, "Em đã nói là em không khóc mà!"

Cô hất tay của hắn ra, đứng lên cách giường bệnh xa một chút.

Tần Mộ Bạch ngơ ngẩn, hồi lâu mới phản ứng được, chỉ cười khổ một cái, hơi có chút tự giễu.

Sau đó Niệm Kiều nghe thấy hắn nói: "Anh biết, hiện tại anh không thể cử động được, cũng không thể giúp gì cho em, cho nên em không cần phải nói với anh."

Niệm Kiều cau mày, nhìn hắn.

Tần Mộ Bạch nói tiếp: "Niệm Kiều, cám ơn em đã đồng ý tới thăm anh, những chuyện có thể làm cho em anh đã làm hết rồi, từ giờ về sau em không cầ tới thăm anh nữa."

Thật ra câu hỏi vừa rồi của hắn là thừa, trên đời này, người có thể làm cho cô khóc ngoài Cố Hành Sâm còn có thể là ai?

Tần Mộ Bạch à sao người vẫn chưa thông minh hơn? Cố tình tự rước nhục vào người sao!

Hắn vừa nói xong, kéo chăn trùm kín đầu, không nói một câu nào nữa, cũng không thiemf nhìn Niệm Kiều.

Niệm Kiều đứng yên thật lâu, cuối cùng, cô đi tới, kéo chăn.

Tần Mộ Bạch như một đứa bé cáu kỉnh, Niệm Kiều kéo chăn xuống, hắn lại kéo lên, hai người giằng co một hồi.

Ánh mắt Niệm Kiều lạnh dần, tay tăng thêm lực, kéo cả chiếc chăn ra, nhìn chằm chằm vào người mặc quần áo bệnh nhân trên giường.

Vì vết thương ở cột sống nên Tần Mộ Bạch không thể cử động được, hắn kiên quyết không quay lại nhìn Niệm Kiều.

Niệm Kiều có cảm giác hôm nay mình xui tận mạng, nếu không sao hết Cố Hành Sâm tức giận, Tần Mộ Bạch lại trở thành như vậy?

Không hít thở nổi, cô than nhẹ một tiếng rồi đem chăn đắp lên người hắn, ngồi xuống đầu giường hắn.

Lúc đầu Tần Mộ Bạch tưởng rằng cô muốn xin lỗi mình, nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy cô nói gì, hắn buồn bực quya lại nhìn cô.

Sau đó liền nhìn đến cô nước mắt chảy xuống, một giọt lại một giọt, đã nhỏ tại chính cô ngực.

Tần Mộ Bạch nhất thời luống cuống, nhưng hắn lại không thể ngồi dậy, chỉ có hteer dụng toàn lực đưa tay ra muốn lau nước mắt cho cô.

"Niệm Kiều, em đừng khóc nữa, vừa rồi anh chỉ đùa em thôi, anh không tức giận, em đừng khóc."

Niệm Kiều cúi đầu, cầm bàn tay hắn áp lên mặt mình, đột nhiên mở miệng nói: "Mộ Bạch, chúng ta kết hôn đi."

Tần Mộ Bạch ngẩn người ra, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô.

Niệm Kiều chỉ dám nhìn vào mắt hắn mấy giây sau đó khép mắt lại, bởi cô phát hiện cô không dám nhìn vào ánh mắt khiếp sợ của hắn.

Đúng vậy, cô đang khẩu thị tâm phi!

Thật ra cô không hề muốn kết hôn với hắn, chỉ có điều cô muốn rời xa Cố Hành Sâm, nhưng cô cũng muốn rời xa người đàn ông đó không hề dễ dàng!

Có lẽ, nếu cô lập gia đinh hắn sẽ hoàn toàn chết tâm với cô!

Tần Mộ Bạch nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười, "Niệm Kiều, em…em đang nói đùa sao?"

Nếu như không phải cô đang nói đùa thì là hắn nghe nhầm!

Nếu không, làm sao Cố Niệm Kiều có thể nói với Tần Mộ Bạch là ‘ chúng ta kết hôn đi ’?

Nhưng Niệm Kiều lại lặp lại một lần nữa: "Mộ Bạch, chúng ta kết hôn đi!"

Bất luận là ánh mắt của cô hay giọng nói của cô, rõ ràng đều cho Tần Mộ Bạch thấy cô không hề đùa giỡn, hắn cũng không nghe nhầm, cô thật sự muốn kết hôn với hắn!

Tần Mộ Bạch giật mình sau đó cau mày, khốn hoặc nói: "Tại sao?"

Mặc dù mấy ngày nay hắn chỉ nằm một chỗ, nhưng qua y tá hắn biết Cố Hành Sâm đang nằm viện vì bị mù.

Huống chi mỗi ngày Tần Dĩnh đều ghé vào tai hắn lảm nhảm, hắn cũng có chút manh mối.

Niệm Kiều lắc đầu một cái, sau đó mới nói: "Mộ Bạch, nếu như anh đồng ý kết hôn với em thì hãy gật đầu, đừng hỏi thêm em cái gì nữa."

Làm sao cô có thể cho hắn biết, cô kết hôn với hắn là vì muốn tốt cho một người đàn ông khác?

Nhưng Tần Mộ Bạch chỉ cần suy nghĩ một chút là đoán được ý đồ của cô, khổ sở nói: "Là vì Cố Hành Sâm đúng không?"

TayNiệm Kiều run lên, ngước mắt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy áy náy, "Mộ Bạch, em…"

"Không cần nói, anh đồng ý kết hôn với em!" Tần Mộ Bạch cũng đưa ra quyết định rất nhanh, ngắt lời cô đồng thời đáp ứng cô.

Niệm Kiều không hề khiếp sợ, cô rất cảm kích nhìn hắn.

Cô luôn cho rằng, chỉ cần cô nói ra, Tần Mộ Bạch nhất định sẽ đáp ứng.

Nhưng cô vẫn cảm thấy mình thật hèn hạ, cô thật là ích kỉ. Cô biết rằng mình thiếu người đàn ông này rất nhiều.

"Mộ Bạch, thật xin lỗi"

Cô không nhịn được nói xin lỗi hắn, nhưng cô cảm thấy câu xin lỗi này không có tác dụng gì.

Tần Mộ Bạch nhướng mắt lên cười trấn an cô, cầm chặt lấy tay cô, "Không cần phải nói xin lỗi, em đồng ý gả cho anh đã là phước anh tu mấy kiếp mới được, hơn nữa với bộ dạng hiện tại của anh đối với em đã là không công bằng rồi."

Niệm Kiều lắc đầu một cái, an ủi hắn, "Anh sẽ đứng dậy được, lúc nãy em mơi đi gặp bác sĩ điều trị cho anh hỏi thăm tình hình bệnh của anh, bác sĩ nói khả năng anh có thể đứng dậy rất lớn."

Tần Mộ Bạch cười cười, nếu như cả đời này không thể đứng lên, lại có thể cưới được cô, vậy hắn tình nguyện trả giá cho nó!

Ngồi ngây người trong phòng bệnh hồi lâu cho tới khi Tần Mộ Bạch mệt mỏi ngủ thiếp đi Niệm Kiều mới ra ngoài.

Tần Dĩnh ngồi trên ghế ngoài phòng bệnh chờ Niệm Kiều, vừa nhìn thấy cô ra ngoài lập tức đứng lên.

Niệm Kiều đóng cửa phòng lại, quét mắt qua bà ta, chỉ nói một câu: "Chuyện cháu đáp ứng với gì, cháu sẽ làm được."

Tần Dĩnh lập tức kích động, tiến lên cầm tay Niệm Kiều, cười nói: "Niệm Kiều a, không phải là dì muốn ép cháu, người tốt nhưMộ Bạch có thể gả cho nó cũng là phúc khí của cháu nha, cháu nói có đúngkhông ?"

Niệm Kiều cảm thấy người này thật làm cho người ta ghê tởm, cô cười lạnh một tiếng rồi rút tay về, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.

Tần Dĩnh nhìn bóng lưng của cô mắng mấy tiếng, Niệm Kiều cũng làm như không nghe thấy, sải bước rời khỏi bệnh viện.

Có điều cô không nghĩ tới, vừa rời khỏi bệnh viện, lại nhận được điện thoại củaMạc Thuần .

Nhận điện thoại xong, cô cảm thấy như toàn bộ hơi sức của mình đều biến mất.

Mệt quá, mệt quá.

————

Đến quán cà phê Mạc Thuần nóitrong điện thoại, Niệm Kiều vừa vào cửa liền nhìn thấy Mạc Thuần, cô ta đang ngồi đối diện với một người đàn ông.

Mạc Thuần đang cười cười nói nói với người đàn ông đó, vừa nhìn thấy Niệm Kiều, khuôn mặt lập tức lạnh xuống , ngay sau đó nụ cười biến mất không thấy gì nữa.

Người đàn ông thấy vẻ mặt này của Mạc Thuần, tò mò quay đầu lại nhìn.

Niệm Kiều chống lại tầm mắt của hắn, khẽ gật đầu một cái, coi như là chào hỏi.

Nếu như cô đoán không sai, người này, chính là vị bác sĩ khoa mắt mà Mạc Thuần nói.

Chỉ là, nhìn qua hắnthật trẻ tuổi!

"Cô ấy là…" người đàn ông quay lại, ngại ngùng hỏi Mạc Thuần.

Mạc Thuần hừ một tiếng, "Cố Niệm Kiều, chính là cháu gái của người mà anh sắp điều trị đó."

"Cháu gái Cố Hành Sâm ?" Người đàn ông kinh ngạc nói, sau đóquay lại nhìn Niệm Kiều.

Thần sắc Niệm Kiều lạnh lùng, cháu gái? Sự giới thiệu của Mạc Thuần thật là tuyệt!

Nhưng cô đã không dư thừa hơi sức so đo với cô ta nữa, hiện tại vấn đề quan trọng nhất cần hỏi người đàn ông này là tỉ lệ hồi phục của Cố Hành Sâm là bao nhiêu.

"Mời ngồi."

Người đàn ông đứng lên, kéo một chiếc ghế ra, làm tư thế xin mời.

Niệm Kiều gật đầu nói cảm ơn, sau đó ngồi xuống.

"Anh chính là bác sĩ khoa mắt sao?"

Người đàn ông đó gật đầu một cái, tự giới thiệu: "Tôi họ Hoắc, gọi Hoắc Hành Nghị, cô có thể gọi thế nào cũng được."

"Hoắc tiên sinh, anh đã xem qua hồ sơ bệnh án của Cố Hành Sâm chưa? Tỉ lệ hồi phục của anh ấy có lớn không?"

Niệm Kiều không kịp chờ đợi hỏi, hoàn toàn không để ý tới Mạc Thuần.

Hoắc Hành Nghị vừa định trả lời vấn đề của cô, Mạc Thuần đã chặn lời: "Cố tiểu thư, tôi nghĩ rằng chúng ta nên nói chuyện riêng với nhau một chút, sau đó hãy nói tới bệnh tình của Cố Hành Sâm, dù sao Kiên Hoa đã bay từ Mĩ về đây, sớm muộn gì Hành Sâm cũng sẽ được điều trị, cô không cần quá nóng lòng."

Niệm Kiều cứng đờ, sau đó quay đầu nhìn Mạc Thuần, dùng rất nhiều hơi sức mới có thể nói ra câu kia: "Tới hôn lễ của tôi và Mộ Bạch mời Mạc tiểu thư nể tình tới tham gia."

"Cô sẽ kết hôn với Tần Mộ Bạch?" Mạc Thuần khiếp sợ, mặc dù cô đoán Cố Niệm Kiều cuối cùng nhất định sẽ vì bệnh tình Cố Hành Sâm mà thỏa hiệp, nhưng cô không nghĩ tới, cô ta sẽ kết hôn cùng Tần Mộ Bạch!

Ánh mắt của Hoắc Hành Nghị quan sát hai người, qua giọng điệu của hai cô gái này anh có thể cảm nhận được, hai cô là tình địch!

Niệm Kiều châm chọc cười một tiếng, nhìn Mạc Thuần, châm chọc nói: "Đây không phải là kết quả cô muốn sao?"

Đã nhiều lần cô ta ép cô rời xa Cố Hành Sâm, dù biết là cô có rời đi cô ta cũng không chiếm được Cố Hành Sâm nhưng cô ta vẫn phải thực hiện bằng được, Niệm Kiều thật không rõ, trong lòng cô ta rốt cuộc đang nghĩ gì!

Hay là cô ta có vấn đề gì?

Mạc Thuần bị cô châm chọc sắc mặt có chút khó coi, nhất thời không vui nói: "Cố tiểu thư nói chuyện phải có lý lẽ chứ, tôi cũng không bảo cô phải kết hôn với Tần Mộ Bạch, tất cả đều là lựa chọn của cô, đừng có đổ tội cho tôi!"

Niệm Kiều liếc cô một cái, không nói gì nữa.

Người phụ nữ này thật không có thuốc nào chữa nổi, cô không cần nhiều lời vô ích với cô ta, chẳng bằng nói thêm vài lời với Hoắc được kiên quyết.

"Hoắc tiên sinh, anh có thể trả lời vấn đề tôi vừa hỏi được không?"

Hoắc Hành Nghị nhíu mày, sau đó một tay chống cằm vuốt ve, "Tôi đã xem bệnh án của Cố Hành Sâm, mặc dù không phải là không thể hồi phục thị lực nhưng cũng hết sức khó khăn."

Lòng Niệm Kiều run lên bần bật, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Mạc Thuần, "Không phải cô nói người này y thuật rất tốt có thể chữa bệnh cho Cố Hành Sâm sao?"

Mạc Thuần đặt tách cà phê trong tay xuống bàn, trừng mắt nhìn cô, "cô hung dữ với tôi làm gì? Tôi nói cho cô biết, trên đời này nếu như được Kiên Nghị không có biện pháp chữa khỏi cho Cố Hành Sâm thì sẽ không ai có thể chữa khỏi!".

Niệm Kiều há miệng, nhưng không biết nên nói cái gì.

Hiện tại đầu óc cô đang rối như tơ vò, cô không còn tâm trí đâu mà đối đáp với Mạc Thuần đù hai người có thế lực ngang nhau!

Hoắc Hành Nghị cau mày nhìn hai người phụ nữ, không lên tiếng.

"Cố Niệm Kiều, nếu để cho được Kiên Nghị điều trị cho Hành Sâm, ít nhất anh ấy còn có hi vọng hồi phục thị lực, nếu không, nếu không thì anh ấy cũng không có cơ hội hồi phục lại, cô hi vọng anh ấy biến thành người mù sao?"

Mạc Thuần thừa dịp tiếp tục nói, lấy ngôn ngữ công kích Niệm Kiều vốn đang hết sức yếu ớt không phòng bị.

Niệm Kiều không địch lại được, cả người có chút hoảng hốt, không biết mình nên làm như thế nào.

"Cô đã muốn kết hôn với Tần Mộ Bạch, vậy chuyện của Hành Sâm cô đừng quản nữa, tôi sẽ giúp cô chăm sóc anh ấy. Cô yên tâm đi, với tình cảm mà Hành Sâm dành cho cô anh ấy nhất định sẽ không tình nguyện ở chung với tôi đâu."

Mạc Thuần nói như vậy,nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.

Cô cho là, chỉ cần Niệm Kiều nguyện ý rời khỏi Cố Hành Sâm, với tình trạng hiện tại của Cố Hành Sâm nhất định sẽ không thể thiếu một người ngày đêm bên cạnh chăm sóc hắn.

Mà ngoài cô ra còn có thể là ai vào đây?

Hơn nữa cô tin tưởng, tình cảm là có thể bồi dưỡng, chỉ cần cô cùng Cố Hành Sâm sớm chiều chung đụng, nhất định có thể lấy được lòng của Cố Hành Sâm!

Niệm Kiều nhìn cô ta mở miệng đóng miệng nhưng lại không thể nghe thấy cô ta đang nói gì, giống như trong một khoảnh khắc cô đã đánh mất thính giác của mình vậy.

Mạc Thuần cũng có chút nghi ngờ nhìn cô, sao cô nói nhiều như vậy nhưng Niệm Kiều lại không có chút phản ứng nào?

Hoắc Hành Nghị thật sự không nhìn nổi dáng vẻ gây sự của Mạc Thuần, liền mở miệng giải vây cho Niệm Kiều, "Tiểu Thuần, nói ít thôi."

Bởi vì Niệm Kiều không để ý tới lời nói của cô ta khiến Mạc Thuần có chút kho chịu, hiện tại Hoắc Hành Nghị còn đứng về phía Niệm Kiều bên kia, cô càng thêm nổi giận: "Hoắc Hành Nghị, anh có tin em——"

Hoắc Hành Nghị vội vàng giơ tay đầu hàng, phòng ngừa nửa câu sau của cô.

Chỉ trách trước đây hắn quá khinh địch khiến cho nhược điểm của mình rơi vào tay cô!

Nhưng khi nhìn người phụ nữ bên trái, hắn có chút đau lòng.

Mặc dù hắn là bác sĩ khoa mắt, nhưng cũng nghiên cứu tâm lý mấy năm, cô gái trước mắt hắn chắc hẳn đang phải chịu một áp lực rất lớn, hiện tại Mạc Thuần lại đánh trúng điểm yếu của cô mới khiến cho cô trở nên hốt hoảng như vậy.

Hơn nữa hắn có thể khẳng định, cô bé này cùng Cố Hành Sâm, tuyệt đối không phải là quan hệ chú cháu đơn giản!

Nếu không, Mạc Thuần sao có thể thúc ép cô ấy mạnh mẽ như vậy, hơn nữa cô ấy cũng sẽ không thể lộ ra dáng vẻ đau đớn như vậy được.

"Cố Niệm Kiều, không phải cô nói sẽ kết hôn với Tần Mộ Bạch sao, như vậy tôi sẽ tin tưởng cô một lần, ngày mai tôi sẽ dẫn được Kiên Nghị tới gặp hai người, cô hãy chú ý đừng có nói gì linh tinh trước mặt Cố Hành Sâm đó!"

Mạc Thuần nói xong, cũng không đợi Niệm Kiều đáp lời, liền lôi kéo Hoắc Hành Nghị rời đi!

Niệm Kiều một mình ngồi im tại chỗ, ly cà phê trước mặt dần lạnh đi.

Bồi bàn lại gần hỏi cô: "Tiểu thư, cà phê của cô đã nguội, tôi đổi cho cô một ly khác nhé?"

Niệm Kiều đột nhiên thức tỉnh, sau đó lắc đầu một cái, cầm ly cà phê nguội ngắt trước mặt lên uống cạn một hơi.

Nuốt ngụm cà phê nguội vào cổ cô cảm thấy nó vừa đắng vừa chát giống như lòng của cô vậy.

Ra khỏi quán cà phê, cô như người mộng du đi lại giữa phố, chỉ biết tiến thẳng về phía trước.

Cho đến lúc trời tối dần cô mới dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Ánh nắng chiều chiếu xuống, tạo thành một vầng sáng vàng rực rỡ xung quanh thân cô, nhàn nhạt, lại làm cho người ta cảm thấy chói mắt.

Bóng của cô hắt thành một bóng dài trên mặt đất, vạt áo dài tung bay phấp phới trong gió.

Niệm Kiều vẫn nhìn về phía xa, giơ tay lên che ánh sáng chói lọi chiếu vào mắt, năm ngón tay mở ra, khiến ánh sáng xuyên qua ngón tay.

Đau long, cô đột nhiên cảm thấy tính mạng của mình giống như bóng hoàng hôn, chỉ kịp lưu lại ánh sáng cuối cùng ở nhân gian rồi vụt tắt.

Một tia ấm áp cuối cùng của cô có phải là cũng muốn dành cho cố Hành Sâm không, sao đó cô sẽ xoay người rời đi?

Lẳng lặng đón nhận những cơn gió cho tới tận lúc màn đêm buông xuống, cô mới xoay người.

Bởi vì không biết mình đang ở đâu, cô đi một đoạn dài cuối cùng đành phải bắt taxi về.

Lên xe, đọc địa chỉ, cô liền nhắm mắt lại, buông xuôi những hỗn loạn trong lòng ngồi vào ghế sau.

Đi theo sau chiếc taxi là một chiếc xe thể thao màu đỏ, Hoắc Hành Nghị ngồi ở trong xe.

Hắn cũng không biết mình trúng cái gì, sau khi bị Mạc Thuần kéo ra khỏi quán cà phê, hắn cũng không rời đi cùng Mạc Thuần, mà viện cớ một mình bỏ đi, sau đó lái xe vòng trở lại, chờ ở ngoài cửa quán cà phê, sau đó liền nhìn thấy Niệm Kiều đi ra.

Nhưng cô không lập tức thuê xe, mà chỉ đi thẳng về phía trước.

Đi theo sau cô hơn 10', cuối cùng Hoắc Hành Nghị xác định, cô đang đi lung tung, căn bản cô không hề có mục đích gì!

Nhìn bóng lưng quật cường phía trước, lần đầu tiên hắn cảm thấy đau lòng!.

Cho nên, hắn vẫn luôn đi theo cô, cho tới tận lúc cô bắt taxi.

Vốn cho là không phải chuyện của mình, hắn đang chuẩn bị quay đầu về khách sạn, đột nhiên lại phát hiện chiếc taxi đó đang quay đầu đi vào một ngõ nhỏ vắng vẻ.

Mắt nhíu lại, hắn bỏ ý định trở về khách sạn, đạp ga đuổi theo.

Chỉ có điều hắn không quen với đường xá ở đây, đi theo chiếc xe kia một hồi hắn đã để mất dấu của chiếc xe, mà phía trước lại là một ngã ba.

Hoắc Hành Nghị đạp mạnh thắng xe, nhìn về hai con đường phía trước, không biết nên chọn đường nào!

Đáng chết! Nếu như hắn nhanh hơn một chút thì đã không để mất dấu cô!

Tài xế của chiếc taxi đó không phải là có ý định gì xấu với cô chứ?

Niệm Kiều mơ mơ màng màng ngủ, trên đường bị xóc lên tỉnh lại, vừa mở mắt nhìn, bên ngoài tối đen như mực, chỉ có ánh sáng của một chiếc xe.

Cô nhất thời chưa phản ứng kịp, liền hỏi tài xế, "Chú à, sao còn chưa tới vậy?"

Tài xế không quay đầu lại đáp một câu: "Sắp đến rồi."

Niệm Kiều ‘ a ’ một tiếng, sau đó chuẩn bị mở túi ra xem giờ.

Nhưng không biết có phải là ông trời trêu ngươi cô không, điện thoại di động của cô đã hết pin!

Ảo não vứt chiếc điện thoại vào trong túi xách, cô quay đầu vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Càng nhìn càng có cảm giác có cái gì đó không đúng, trong lòng lại càng sợ, cô không khỏi cảnh giác: "Chú à, con đường này không giống đường về nhà tôi, chú có đi sai đường không?"

Tài xế cười lạnh, "Tiểu thư, không hề sai đường đâu, đây chính là con đường mà cô phải đi."

"Chú ơi, làm phiền chú dừng xe, tôi muốn xuống xe!" Niệm Kiều vỗ vào ghế lái, lạnh giọng nói.

Cả ngày hôm nay, đầu tiên là cãi nhau một trận với Cố Hành Sâm, sau đó lại tới bệnh viện, nói muốn kết hôn với Tần Mộ Bạch, cô đã mất hết một nửa sức lực, sau đó lại gặp Mạc Thuần và Hoắc được kiên quyết, cô có cảm giác mình đã dùng hết hơi sức, cảm thấy mệt chết đi được, cho nên mới ngủ quên trên xe!

Tài xế lái chậm lại, xoay đầu lại, vẻ mặt háo sắc, "Nơi này là khu vực hoang vắng, cô muốn xuống xe ở đây, chẳng lẽ muốn đánh dã chiến?"

Niệm Kiều kinh hãi một chút, bản năng giơ tay lên níu lấy cổ áo của mình, một tay khác kéo cửa xe, lại phát hiện cửa xe đã bị khóa!

"Mở cửa! Nếu không mở cửa, tôi sẽ báo cảnh sát!" Mặc dù điện thoại di động không còn pin, nhưng cô vẫn nhắm mắt nói dối.

Tài xế cười lớn, "Điện thoại di động của cô đã hết pin, cô tưởng tôi không biết sao? Tỉnh lại đi, đợi đến đó, bảo đảm cô đã khoái chết rồi!"

Xe chạy như bay, Niệm Kiều hét lên một tiếng nắm lấy cánh cửa xe bên cạnh chỗ mình ngồi, mắt mở to.

Không tới mấy phút xe liền dừng lại, Niệm Kiều không thể chống lại được cái kéo của tay tài xế, sau đó bị lôi vào một căn phòng rách nát.

Bước vào trong, Niệm Kiều nhất thời choáng váng, bên trong có rất nhiều phụ nữ, toàn thân những người phụ nữ đó đều bị xiềng xích,chân đeo xích một đầu khóa vào cột trụ một đầu treo lên tường!

Tay tài xế taxi đẩy cô ngã xuống đất, sau đó tay sờ lên thắt lưng của mình, vừa cởi vừa nói: "Cô muốn tự mình cởi quần áo hay phải để họ cởi giúp?"

Đối với tình huống này, so với lần bị Nhậm Thiên Nhã bắt cóc còn nguy hiểm hơn, toàn thân Niệm Kiều phát run, lui về phía sau, "Ngươi đừng tới đây! Ngươi đừng tới đây!"

Tay tài xế taxi cười rất dâm đãng, chỉ huy những người phụ nữ khác nói: "Các ngươi đè chặt hai tay hai chân cô ta lại, cởi quần áo cô ta ra cho tao."

Những phụ nữ thân thể lỗ lòa kia rất nghe lời tiến tới, hợp lực đè Niệm Kiều xuống!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.