Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 186: Chương 186: Trọn đời trọn kiếp bên nhau(1)






Trong bệnh viện, An Hi Nghiêu ngửa đầu tựa vào tường, hai mắt nhẹ nhắm lại.

Hắn không thể hình dung được tâm trạnh của mình lúc Cố Hành Sâm và Cố Niệm Kiều toàn thân dính máu được đưa tới bệnh viện!

Kinh hãi? Chấn động? Không có gì để nói?

Hắn không biết!

Lúc ấy phản ứng duy nhất của hắn chính là che mắt của Cố Cảnh Niên, sau đó máy móc xoay người.

Sau đó, hắn giao Cố Cảnh Niên giao cho một y tá chăm sóc hộ còn mình thì chạy ngay tới phòng phẫu thuật.

Lúc chạy tới cửa phòng phẫu thuật, Niệm Kiều và Cố Hành Sâm đang bị đẩy vào phòng phẫu thuật nhưng mười đầu ngón tay của hai người vẫn nắm chặt vào nhau, bàn tay nhuốm đầy máu, còn lại hắn không nhìn thấy gì nữa!

Hắn đã đoán sai rồi sao? Cuối cùng Cố Hành Sâm vẫn làm tổn thương cháu gái nhỏ sao?

Nhưng hắn yêu Cố Niệm Kiều như vậy làm sao có thể nhẫn tâm tự tay làm tổn thương cô, tổn thương người mà hắn yêu nhất?

Đứng trước cửa phòng mổ được một lúc thì Mạc Thiên Kình đã tới rồi, vừa tới đã hỏi: "Hi Nghiêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi vừa nhận được điện thoại của bệnh viện, Hành Sâm tự sát sao?"

Đánh chết hắn cũng không tin Cố Hành Sâm sẽ tự sát!

Nhưng rõ ràng trong điện thoại bác sĩ đã xác nhận với hắn như vậy!

Vết dao trong lòng bàn tay trai, cổ tay có vết cắt, mất máu quá nhiều, hiện tại có thể nguy hiểm tính mạng!

Niệm Kiều thì không có vấn đề gì nhưng cổ họng thì hơi nặng, nói là thương tâm quá độ, khóc và nói quá nhiều nên bị nhiễm trùng.

Không bao lâu sau thì Niệm Kiều được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, cô cũng đã tỉnh lại.

"An Hi Nghiêu, Cố Hành Sâm đâu? Cố Hành Sâm đâu?"

Cô lo lắng hỏi, nhổm người khỏi giường bệnh, vội vàng muốn xuống giường.

"Cố tiểu thư, đừng lo lắng, Hành Sâm vẫn còn trong phòng giải phẩu,cậu ấy sẽ không có chuyện gì đâu, cô hãy yên tâm nghỉ ngơi trước đi."

Mạc Thiên Kình tiến lên trầm giọng nói, ấn đường nhíu chặt lại.

Niệm Kiều ngẩn ra, sau đó lắc đầu, giọng điệu kiên định: "Tôi muốn ở đây chờ anh ý ra ngoài!

Cố Hành Sâm mất nhiều máu như vậy sao lại có thể không sao được?

Huống chi, cô đã đáp ứng hắn sẽ không rời xa hắn, sẽ ở bên hắn tới thiên trường địa cửu, cho nên cô phải ở đây chờ hắn ra ngoài!

"Cháu gái nhỏ, bây giờ thân thể của cô rất yếu, hãy đi nghỉ ngơi trước đi, A Sâm mà tỉnh lại sẽ rất đau lòng."

An Hi Nghiêu không nói gì thì không sao nhưng hắn nói như vậy khiến Niệm Kiều cảm thấy muộn độn thổ xuống đất cho xong!

Hắn tỉnh lại sẽ còn đau lòng vì cô sao?

Hắn yêu cô như vậy, yêu đến mức muốn chết cùng cô, nhưng cô lại không hiểu điều này một lòng muốn trốn tránh hắn!

Cô thật sự không hiểu hắn chút nào, sau khi vượt qua được chuyện này hắn sẽ bài xích cô bao nhiêu!

Cô chỉ biết thương tâm trốn tránh, hắn thì vừa thương tâm lại vừa phải chăm sóc con trai lại còn phải đề phòng cô bỏ trốn, thậm chí hắn còn phải bắt được tên cặn bã kia!

"Tôi không sao, tôi muốn ở đây chờ anh ý ra ngoài!"

Niệm Kiều lặp lại ý kiến của mình sau đó kiên trì đứng ở ngoài!

Lần này không thể so với lần trước, lần này Cố Hành Sâm ngã xuống trước mặt cô, mặc dù cô rất lo lắng, nhưng cô cũng biết, hắn sẽ ổn thôi, nhất định hắn sẽ vượt qua được!

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bốn giờ sau, cuối cùng Cố Hành Sâm cũng được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, gương mặt tuấn tú không có một chút huyết sắc nào!

Niệm Kiều đau lòng vô cùng, cúi người đến gần hắn, nước mắt ứa ra.

"Cố Hành Sâm"

Nhỏ giọng gọi một tiếng xong cô không thể nói được gì nữa, lấy tay bịt kín miệng mình.

Cô đi theo giường bệnh về phòng bệnh, còn An Hi Nghiêu và Mạc Thiên Kình lại ở lại nghe bác sĩ nói chuyện.

"Thân thể Cố tiên sinh hết sức yếu, lần trước bị trọng thương vốn còn chưa khỏi hẳn, lần này lại mất máu quá nhiều, thể lực bị hao tổn rất nhiều."

Mạc Thiên Kình gật đầu một cái, vẻ mặt âm trầm, "Hiện tại không có gì nguy hiểm gì chứ?"

Bác sĩ vẫn lắc đầu, "Cũng không nguy hiểm lắm nhưng nếu tối nay có thể tỉnh lại hay không thì chúng tôi không biết."

"Có ý gì?" An Hi Nghiêu hoang mang nói.

Nếu không có nguy hiểm gì thì tại sao tối nay lại không tỉnh lại?

Bác sĩ cười khổ một cái, nhìn Mạc Thiên Kình và An Hi Nghiêu một chút, nói: "Mạc tiên sinh, An tiên sinh, hai ngươi là bằng hữu tốt nhất của Cố tiên sinh, cách anh nên rõ hơn tôi rằng gần đây Cố tiên sinh xảy ra chuyện gì, anh ta hẳn là quá mệt mỏi, bản thân mình không muốn tỉnh lại."

An Hi Nghiêu ngẩn ra, Mạc Thiên Kình cũng hết sức khiếp sợ.

Nhưng rất nhanh, hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Cố Hành Sâm, đúng là cậu quá mệt mỏi rồi nhưng người cậu yêu quý nhất rốt cuộc cũng đã hiểu chuyện hơn.

Ván bài này cậu đã thắng nhưng cậu lại phải trả một cái giá quá đắt!

————

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Mạc Thiên Kình vừa về tới nhà liền nghe thấy người làm nói Mạc Thuần lại nổi cơn thịnh nộ, ném hết cơm ra ngoài.

Sắc mặt trầm xuống, hắn sải bước lên lầu, đi thẳng tới phòng của Mạc Thuần.

Lúc Mạc Thiên Kình bước vào Mạc Thuần đang gọi điện thoại, vừa nghe thấy tiếng cửa mở phía sau, cô còn tưởng rằng là người làm, xoay người lại mắng: "Ai bảo ngươi không gõ cửa mà lại bước vào? Có phải chán sống rồi không?"

Kết quả định thần nhìn lại, phát hiện là Mạc Thiên Kình, hơn nữa, sắc mặt của hắn hết sức đáng sợ!

Mạc Thuần cả kinh, cà lăm hỏi: "Anh? Sao anh lại vào đây?"

Mạc Thiên Kình cười lạnh một tiếng, tiến lên đoạt lấy điện thoại trong tay cô, nhanh chóng kiểm tra nhật ký điện thoại.

Ngay sau đó, hắn đưa tay giơ lên ——

"A —— anh, anh đừng đánh em!"

Mạc Thuần còn tưởng rằng Mạc Thiên Kình muốn đánh mình, hét to một tiếng, đôi tay bảo vệ đầu của mình.

Nhưng Mạc Thiên Kình lại chỉ đập điện thoại xuống đất, sau đó một tay túm lấy Mạc Thuần, "Tiếu Thuần , xem ra là em đã chán sống rồi!"

Đứa em gái ngu muội này, quả nhiên kẻ giở trò sau lưng lại là cô!

Hắn vừa nhìn nhật ký điện thoại của cô đã biết, là cô gọi Lưu Thanh Sơn đối phó với Niệm Kiều! Cũng là cô dạy Lưu Thanh Sơn nói những lời đó để kích thích Cố Hành Sâm!

Mạc Thuần vốn rất sợ, nhưng nhìn bộ dạng Mạc Thiên Kình như đã biết tất cả, cô cũng không giấu giếm nữa!

"Đúng, tất cả đều là em tìm người làm đó, bây giờ anh muốn cái gì? Giết chết em để báo thù cho cô ta sao? Anh nên rõ em là em gái anh còn cô ta chỉ là đồ sao chổi!"

"Mạc Thuần!" Mạc Thiên Kình giận dữ hét to, đẩy cô ngã xuống đất, cúi người tiến tới gần cô, "Đến bây giờ em còn không biết mình đã làm sai rồi sao?"

Đáng chết! Cô thật sự là chán sống, nếu để cho lão đại biết Cố Hành Sâm gặp chuyện không may mà kẻ đầu sỏ là Mạc Thuần, vậy thì cô sẽ gặp phải hậu quả không lường trước được!

Đến lúc đó, ngay cả Mạc Thiên Kình hắn cũng không thể thoát khỏi trừng phạt!

Ai cũng biết, trong tổ chức, lão đại và Cố Hành Sâm là thân thiết nhất! Mà Cố Hành Sâm cũng từng lập nhiều công lao cho tổ chức!

Mạc Thuần cười lạnh từ dưới đất bò dậy, ngước đầu nhìn Mạc Thiên Kình, cười lên ha hả,

"Anh, em có lỗi gì? Anh nói cho em biết em có lỗi gì? Không phải chỉ là em thích Cố Hành Sâm thôi sao? Em đã sai rồi sao? Em đã sai rồi sao!"

"Tiếu Thuần , rốt cuộc là ai cho em lá gan tìm người cưỡng hiếp Cố Niệm Kiều vậy? Em có biết hôm nay cô ấy và Hành Sâm thiếu chút nữa đã chết chung rồi không? "

Mạc Thiên Kình nhìn em giá mình, hận không thể cho cô một nhát dao!

Nhưng ai bảo hắn lại là anh trai của cô? Cô làm sai, cũng là do người anh trai như hắn dạy bảo không tốt!

Mạc Thuần ngẩn người, đột nhiên tiến lên túm lấy tay Mạc Thiên Kình, cuống cuồng hỏi: "Anh, anh nói cái gì? Cái gì gọi là cô tà Cố Hành Sâm thiếu chút chết cùng nhau? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Mạc Thiên Kình hất tay cô ra, cô lại tiếp tục bám lấy anh.

"Bởi vì chuyện tốt mà em làm nên Cố Niệm Kiều mới đau lòng tới mức muốn tự tử, Hành Sâmvì ngăn cản cô ấy tự sát, tự cắt cổ tay mình!"

"Cái... cái gì?" trong nháy mắt sắc mặt Mạc Thuần trở nên trắng bệch, Cố Hành Sâm cắt cổ tay vì Cố Niệm Kiều!

Đôi tay của Mạc Thiên Kình túm lấy vai của Mạc Thuần, gương mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Tiếu Thuần , em hãy tỉnh lại đi, bất kể em làm gì cũng không chia rẽ được hai người bọn họ đâu, đừng dại dột, cùng anh tới bệnh viện nhận lỗi với họ đi!"

Mạc Thuần bị Mạc Thiên Kình lôi kéo ra cửa, đột nhiên phản ứng lại, rút tay mình về, hét lớn: "Em không đi!"

Mạc Thiên Kình biến sắc, âm trầm hỏi: "Em đi hay không đi?"

Mạc Thuần rốt cuộc có chút sợ, cô biết Mạc Thiên Kình rất ngoan cố, dù phải trói cũng sẽ lôi bằng được cô tới bệnh viện!

"Anh, em xin anh đừng tố cáo việc này với Hành Sâm được không? Nếu anh ấy biết anh ấy sẽ giết chết em mất, em xin anh đừng nói cho anh ấy biết được không? Anh, em xin anh, từ sau khi cha mẹ chết em đã đi theo anh, em vẫn luôn nghe lời anh, chẳng lẽ anh lại nhẫm tâm để cho người thân duy nhất trên đời của mình phải chết sao?"

Mạc Thuần khóc lóc cầu xin Mạc Thiên Kình, cô không muốn Cố Hành Sâm biết chuyện này, càng không muốn chết!

Mạc Thiên Kình nhìn chằm chằm vào cô, nội tâm đang đấu tranh kịch liệt!

Hắn nên thẳng thắn nói cho Cố Hành Sâm biết chuyện này là do Mạc Thuần làm, cầu xin hắn nể mặt mình hay nên giúp Mạc Thuần dấu diếm chuyện này?

Mạc Thuần nhận ra Mạc Thiên Kình đã bắt đầu do dự, dù sao cô cũng là người thân duy nhất của hắn, cô không tin Mạc Thiên Kình sẽ độc ác như vậy!

Vì vậy, cô quỳ xuống trước mặt Mạc Thiên Kình, cầu xin hắn, "Anh, em van xin anh, đời này đây là lần đầu tiên em cầu xin anh cũng là lần duy nhất cầu xin anh, đừng nói cho Hành Sâm biết có được không?"

Mạc Thiên Kình đưa tay đỡ cô, "Đứng lên trước rồi nói."

Mạc Thuần vẫn kiên trì quỳ "Anh, nếu anh không đáp ứng em thì em sẽ không đứng lên!"

Mạc Thiên Kình nhìn cô hồi lâu, cuối cùng thở dài, "Được, anh đồng ý với em."

Dù sao, cô cũng là em gái của hắn, là người thân duy nhất trên đời của hắn!

Mạc Thuần nghe thấy hắn đáp ứng mình mới đứng lên, sau đó lại túm lấy tay của hắn, khúm núm mở miệng: "Anh, vậy tên Lưu Thanh Sơn kia phải làm thế nào? Em không yên tâm về hắn, em sợ cuối cùng hắn sẽ khai ra em!"

Lông mày Mạc Thiên Kình nhướng mày, lườm cô một cái, không đáp hỏi ngược lại: "Tiếu Thuần , em hãy thành thật trả lời anh, tên Lưu Thanh Sơn kia đã chạm vào Cố Niệm Kiều chưa?"

Nhịp tim của Mạc Thuần nhảy lên, ngơ ngác nhìn Mạc Thiên Kình, sau đó hung hăng gật đầu!

"Em cho hắn năm trăm vạn, hắn cũng đã gửi tới ảnh nude của Cố Niệm Kiều, anh có muốn xem không?"

Mạc Thiên Kình gõ mạnh vào đầu Mạc Thuần, hung dữ nói: "Mau đưa cho anh tiêu hủy!"

Mạc Thuần ôm chỗ bị đánh, uất ức gật đầu.

"Chuyện tên Lưu Thanh Sơn kia anh sẽ giúp em xử lý tốt, nhưng em phải đảm bảo không có lần sau, nếu không tự tay anh sẽ đưa em tới trước mặt Hành Sâm!"

Mạc Thiên Kình nói xong, nhìn Mạc Thuần gật đầu lần nữa, sau đó hắn mới rời đi.

Mạc Thuần nhìn vào cánh cửa, khóe môi nâng lên một nụ cười thắng lợi.

Cố Niệm Kiều, tôi và cô hòa nhau! Nhưng cuối cùng cô vẫn sẽ thảm bại trong tay tôi thôi!

Chỉ có điều Hoắc Hành Nghị đi đâu rồi nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.