Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 67: Chương 67: Vòng tay VS chiếc nhẫn




Editor: hanhdo0307

Ánh chiều chiếu xuống, một lớp ánh vàng bao trùm lên hai bóng dáng đẹp mê người, khiến người ta chỉ liếc mắt liền không dám nhìn thêm lần nữa, như sợ phá đi cái hình ảnh đẹp đẽ đó!

Im lặng một lát, Niệm Kiều chợt vươn tay ra, hỏi hắn: “Chú nói cho tôi quà, vậy quà đâu?”

Cố Hành Sâm lấy ra một vật từ trong túi quần, nắm chặt trong lòng bàn tay, nói với cô: “Nhắm mắt lại.”

Niệm Kiều mừng rỡ trong lòng, ánh mắt ngập tràn vui sướng, nở nụ cười ngọt ngào về phía hăn, sau đó nhắm mắt chờ đợi.

Nhưng, cô cảm thấy có gì không đúng!

Tại sao lại có cảm giác Cố hành Sâm đang đeo lên cổ tay cô cái gì đó mà không phải là đeo vật gì đó vào ngón tay này?

Cô vội mở mắt, đập vào mắt là chiếc lắc nơi cổ tay vẫn đang phản chiếu ánh nắng chói lọi của chiều tà.

Niệm Kiều nhìn chằm chằm tựa như soi xét, chiếc vòng tay này được làm cũng rất tinh tế không giống với những loại trang sức dễ dàng mua được, hơn nữa trên chiếc vòng còn có một viên kim cương nhỏ, phía trên tựa hồ còn khác một dòng chữ: là tên của cô.

Chỉ là, vòng tay này so với chiếc nhẫn có phải quá chênh lệch ý nghĩa rồi hay không?

“Cố Hành Sâm, chú rõ ràng biết tôi…” Niệm Kiều nói được một nửa thì dừng lại, trên mặt hiện lên tia mất mát khó nén.

Vẻ mặt và thanh âm của Cố Hành Sâm nhàn nhạt, vừa nhìn chiếc vòng trên cổ tay cô vừa nói: “Đeo trên tay, không nhất định phải là nhẫn.”

Niệm Kiều sửng sốt, lại chợt nhớ lúc trước, hắn đã hỏi: “Đeo trên tay sao?”

Lúc đó, cô còn ngây ngô gật đầu, cứ cho rằng hắn đang nói nhẫn, chính xác là một chiếc nhẫn.

Không phải là cô quá ngốc, mà bởi vì hắn quá giảo hoạt, quá gian trá.

Cô từ từ tháo chiếc vòng đặc biệt đó xuống nắm trong lòng bàn tay, cười cười nói với hắn: “Cám ơn, tôi rất thích.”

Cố Hành Sâm nhíu mày, nhìn ra cô rõ ràng cũng rất mất mát, nhưng lại cố tình làm ra bộ dạng ưa thích đó. Hắn nhỏ giọng nói: “Nếu như không thích, có thể…”

“Không có, tôi rất thích!” Niệm Kiều lập tức ngắt ngang lời, ngẩng đầu nhìn hắn: “Thật đó, tôi rất thích, từ nhỏ đến lớn, trừ căn nhà kia, đây là lần đầu tiên tôi được người thân tặng quà. Cám ơn …chú.”

Niệm Kiều nói nghe hết sức nhẹ nhàng nhưng Cố Hành Sâm nghe được lại chỉ muốn tức giân.

Cô chỉ trong trường hợp tức giận mới lôi cái đại danh ông chú này ra sử dụng với hắn, mới có thể cố làm ra cái dáng vui vui vẻ vẻ đó. Không biết tại sao cô lại tạo thành tính tình như thế, thật khiến cho người ta vừa tức vừa đau lòng!

Niệm Kiều chỉ hận bản thân không thể cười tười như hoa, chỉ đến khi bản thân cố gắng đến khi khóe miệng muốn rút gân, cô mới thu lại nụ cười, nói với Cố Hành Sâm: “Chúng ta về thôi, nếu không ông nội sẽ lo lắng.”

Nói xong, cô đi trước ra đường, bước chân nhìn qua cảm giác cô đang hết sức vui vẻ.

Cố Hành Sâm nhìn bóng lưng cô, trong lồng ngực tràn ra một cỗ bực tức.

Nếu như để cho cô biết chiếc vòng hắn vừa tặng cho cô, là chiếc vòng của mẹ hắn, cũng chính là bà nội của Niệm Kiều để lại, chỉ có duy nhất một cái trên thế giới này, mà chiếc vòng đó, sáng sớm hôm nay là chính hắn cố tình tìm người khắc tên của cô lên, thì không biết cô sẽ phản ứng như thế nào?

Nhưng với Cố Hành Sâm, kiểu người như hắn chắc là sẽ không mở miệng nói cho Niệm Kiều biết mà chỉ âm thầm giữ chặt bí mật này ở trong lòng.

Trở về Cố gia, Đinh Việt đúng lúc từ bên trong bước ra, nhìn thấy hai người một trước một sau đi về, anh lập tức đi về phía Niệm Kiều: “Tức giận à?”

Niệm Kiều bỗng nhiên hoảng hốt, không nghĩ tới hai người đột nhiên lại hỏi cô cùng một vấn đề giống nhau, chỉ kinh ngạc nhìn Đinh Việt mà không nói lời nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.