Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 252: Chương 252: Cái chết mê hoặc của má Tằng




“Cút ngay! Người phụ nữ ác độc!” Lãnh Ngạn tung một cước đạp cô ra, “Trừ Đình Nhi, trên tay cô còn nhuốm máu bao nhiêu người? Người phụ nữ mà tụi Tiêu đưa vào nhà họ Lãnh? Bị điện giật chết? Bây giờ tôi không thể không hoài nghi! Dùng giả điên để dời đi tầm mắt của người khác? Cô rất thành công! Thật sự rất thành công! Cộng thêm má Tằng tìm đại sư coi bói, tôi gần như cho rằng hai người do tôi hại chết rồi! Hôm nay, mục tiêu của cô là Duy Nhất, đúng không? Đáng tiếc, để cô thất vọng rồi!”

“Không! Em không có! Đúng, em thật sự có lỗi với Đình Nhi, em giả điên! Bởi vì em yêu anh! Ngạn! Nếu bây giờ anh đã biết cả, em cũng không còn mặt mũi nói chữ yêu trước mặt anh. Nhưng mà, em có nỗi khổ tâm, em thật sự có nỗi khổ tâm!” Tĩnh Lam dốc cạn đáy lòng.

Hình như Lãnh Ngạn hơi mệt mỏi, yên tĩnh ngồi trên ghế, day day huyệt thái dương, “Người đâu, giao cô ta cho cảnh sát, để cô ta nói nỗi khổ tâm cho cảnh sát, để cho cô ta nói với cảnh sát, nỗi khổ tâm riêng của cô ta chính là quá yêu tôi!”

“Vâng!” Vệ sỹ vẫn đứng ở cửa kéo Tĩnh Lam ra ngoài, dọc đường Tĩnh Lam vẫn luôn gào thét, “Ngạn! Không cần đối xử với em như vậy! Ngạn!...”

Tần Nhiên đứng bên cạnh Lãnh Ngạn, không biết nên phán xét sự mến mộ trước mắt như thế nào, đối mặt với Lãnh Ngạn mệt mỏi lúc này, cũng không biết nên nói gì.

Tối nay, anh nghe Lãnh Ngạn sắp xếp, ở phòng ngủ giả bộ làm Duy Nhất, nhưng không biết cũng moi ra bí ẩn nhiều năm trước.

Ban đêm yên tĩnh, cuối cùng Lãnh Ngạn mở miệng trước, “Tần Nhiên, buồn cười sao?”

Tần Nhân tức cười, ho nhẹ mấy tiếng, “Không, tôi không có ý này!”

Lãnh Ngạn cười khổ, “Mà tôi có! Tôi cảm thấy tất cả buồn cười quá! Hoang đường, ngu xuẩn, hai từ này có thể khái quát nửa đời trước của tôi!”

“Không thể nói như thế, Tĩnh Lam có câu nói rất đúng, cho tới bây giờ cậu chưa bao giờ để ý đến cô ta, thậm chí một năm cũng gặp cô ta không được mấy lần, làm sao biết cô ta đang làm gì? Hơn nữa vòng luẩn quẩn chơi đùa với cô ta quá rộng, tất cả đều không chê vào đâu được. Thật ra thì cậu có thể phát hiện vào lúc này, tôi đã rất bội phục rồi, làm sao cậu lại hoài nghi lên người Tĩnh Lam?” Tần Nhiên cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi với kế hoạch của Tĩnh Lam, chính là một kế hoạch không chê vào đâu được. Bác sỹ Trần, má Tằng, bác sỹ bệnh viện tâm thần, thầy tướng số, kẻ lang thang đầu đường, từng vòng đan lấy từng vòng, rất khó làm cho người ta hoài nghi.

Lãnh Ngạn trầm ngâm, “Tôi thấy hơi kỳ quặc với cái chết của Only, vệ sỹ của Lôi Đình Ân bảo vệ xuân về hoa nở đến gió thổi cũng không lọt, trừ người nhà ra, ai có thể giết chết Only? Mục đích giết chết Only là gì? Một con chó mà thôi. Vấn đề này tôi vẫn không hiểu, Only và Tĩnh Lam có thù oán gì? Hôm nay nghe Tĩnh Lam nói thế tôi đã hiểu, thì ra hoảng sợ có thể sinh non, cô ta muốn Duy Nhất làm mất đứa bé, thuốc phá thai không có chỗ xuống tay, nên dùng chiêu này, lại nói, Duy Nhất từng có một lần sinh non, hoảng sợ thật sự có thể làm mất đứa bé.”

“Như vậy khiến cho cậu từng bước tìm được chứng cứ? Vậy cậu cũng quá lợi hại?” Tần Nhiên tặc lưỡi.

Lãnh Ngạn cười khổ lắc đầu, “Không! Chân chính cảnh tỉnh tôi là cái chết của má Tằng.”

“Không phải má Tằng tự sát sao? Chẳng lẽ có kỳ quái?” Tần Nhiên không hiểu.

Lãnh Ngạn gật đầu, “Là tự sát không sai, vấn đề là tại sao bà muốn tự sát? Trong thế giới tình cảm của tôi, hoặc trực giác nói cho tôi biết, má Tằng thật lòng thương tôi, mặc dù chuyện ly hôn với Tĩnh Lam huyên náo rất không vui vẻ, nhưng mà từ trong ánh mắt của bà ấy, vẻ muốn nói lại thôi của bà ấy, tôi vẫn có thể nhìn thấy hiền từ lúc trước, tôi có thể kết luận, bà ấy thật lòng rất tốt với tôi.”

“Cái này có liên quan gì đến việc bà ấy tự sát sao?” Tần Nhiên bị anh càng nói càng hồ đồ.

“Có! Vòng tay đeo trên tay bà ấy là đồ tôi từ Nhật Bản trở lại đưa cho bà, bà ấy vẫn rất trân trọng, thậm chí không nỡ mang, bà ấy nói phải chờ lúc bà lên thiên đường mới mang, như vậy lần này bà ấy chuẩn bị xong để lên thiên đường. Một người chọn tự sát, hoặc thẹn với xã hội, hoặc bị đả kích rất lớn, mà má Tằng tự sát vì cái gì? Tại sao lại chọn bờ biển gần nhà tôi? Tôi thật sự suy nghĩ rất lâu, nếu trước khi chết bà ấy đeo vòng tay của tôi, như vậy chứng minh bà còn thương tôi, nhưng thái độ sau đó của bà thật sự khiến tôi thất vọng, nhưng liên hệ với lúc bà ấy còn sống, hơn nữa nghĩ đến ánh mắt như có nỗi khổ khó nói, tôi bỗng nhiên nghĩ đến, có phải má Tằng dùng cái chết để nói cho tôi biết gì đó!”

“Sau đó thì sao?” Tần Nhiên nghe trợn mắt, giống như đang nghe chuyện trinh thám phá án, tới giờ anh vẫn không biết thiếu gia có thiên phú điều tra phá án!

“Tôi nhớ chuyện họ đưa tới giỏ trái cây, nếu quả thật có lời muốn nói với tôi, như vậy giỏ trái cây kia với Tĩnh Lam là dùng nhãn hại Duy Nhất sinh non, nhưng với má Tằng là truyền lại tin tức. Tôi về nhà lật ngược giỏ trái cây lên, quả nhiên tìm được một tờ giấy ở giữa hai lớp đáy.”

“Nội dung trên tờ giấy chính là âm mưu của Tĩnh Lam?” Tần Nhiên hoàn toàn bị nhập vào màn kịch.

“Không có, trên đó không viết rõ, dù sao Tĩnh Lam là người nhà của bà, nếu thay cô ta che giấu cả đời, cũng sẽ không nói ra vào lúc này, phía trên chỉ viết, thiếu gia, xin lỗi, sau đó còn nói tôi phải cẩn thận, cẩn thận bảo vệ Duy Nhất, có người muốn hại cô ấy.”

Tần Nhiên gật đầu nói, “Chuyện kế tiếp tôi biết rõ rồi, bác sỹ Lục gọi điện thoại cho cậu, phát hiện tung tích dì Liên, đây cũng là ông trời giúp cậu, lộ ra một chút xíu dấu vết, chân tướng sự tình cũng dần nổi lên mặt nước, còn trả lời một câu cổ, không phải không báo, thời điểm chưa đến. Làm nhiều việc ác cuối cùng không chạy khỏi lưới trời tuy thưa.”

Lãnh Ngạn khẽ nhắm mắt lại, một vòng đen đậm dưới hốc mắt, “Tần Nhiên, tôi và cậu đều đã gặp trần gian muôn màu, nhưng chuyện như vậy đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, coi như tôi mở rộng tầm mắt.”

Tần Nhiên không trả lời, điện thoại của Lãnh Ngạn lại vang lên dồn dập, anh lười biếng nghe, “Sao vậy?”

Vệ sỹ ở đầu bên kia cẩn thận trả lời, “Tổng giám đốc, người phụ nữ vừa rồi chạy!”

Lãnh Ngạn khẽ chau mày, “Đồ vô dụng!”

“Tổng giám đốc, chúng tôi hoàn toàn không ngờ người phụ nữ kia liều mạng như vậy, lại dám nhảy xe.”

“Đuổi theo chưa?” Lãnh Ngạn chỉ lạnh lùng hỏi một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.