Duy Nhất xua tay với anh, nhắm mắt lại, “Em thật sự không muốn uống.”
Dịch Hàn đứng bên giường, ánh mắt vẫn luôn dịu dàng, tràn đầy thương yêu, “Duy Nhất, đứa bé vô tội, nếu muốn sinh ra, sẽ phải có trách nhiệm với bé, nếu không, không bằng không sinh.”
“Ai nói em muốn sinh?” Duy Nhất trả lời một câu.
Dịch Hàn cười thầm trong lòng, đây là đứa bé của người kia, anh hận người kia, người đó đã giết chết đứa bé của anh, anh cũng không hy vọng người đó có con! Nhưng mà ngoài miệng không thể nói, “Duy Nhất, đứa bé cũng là một sinh mạng! Không ai có thể tước đoạt quyền lợi được sống của bé.”
Nhưng mà, em nên nói cho con như thế nào, cha bé là ai?” Ánh mắt Duy Nhất trở nên u buồn, hỏi yếu ớt.
Dịch Hàn vẫn rất muốn hiểu rõ vì sao Duy Nhất lại muốn chia tay với Lãnh Ngạn, nhìn tình hình hai người bọn họ hình như Lãnh Ngạn có lỗi với Duy Nhất, không biết điều này có trợ giúp gì cho kế hoạch của anh không.
“Duy Nhất, rốt cuộc em và Lãnh Ngạn như thế nào? Khoảng thời gian trước anh thấy em vẫn còn rất hạnh phúc!” Anh nhìn sắc mặt cô hỏi.
Chuyện của cô và Lãnh Ngạn, cô chỉ nói cho một mình Doãn Tử Nhiên, là bởi vì Doãn Tử Nhiên điều tra giúp cô, mặt khác, Doãn Tử Nhiên lớn lên từ nhỏ với cô, biết gốc biết rễ, làm cho người ta tin tưởng. Về phần những người khác, cô chưa bao giờ nghĩ tới để nơi sâu nhất trong đáy lòng ra cho người ta nhìn thấy, mặc dù Dịch Hàn rất quan tâm cô, không phải mình không tin tưởng anh, nhưng cô chính là không muốn nói, không có lý do gì…
Dịch Hàn bất đắc dĩ nhìn cô, “Thôi, em không muốn nói thì thôi, anh chỉ muốn hỏi em, em và Lãnh Ngạn thật sự không còn đường sống vẹn toàn rồi sao?”
Ánh mắt Duy Nhất đờ đẫn, chậm rãi lắc đầu, muốn cô thừa nhận điểm này, trái tim, đau đến không hiểu nổi…
Dịch Hàn đã đúng lúc cầm tay cô, “Duy Nhất, cho anh cơ hội, để cho anh coi như là cha đứa bé, anh không ngại, chỉ cần em vui vẻ, anh không hy vọng mỗi lần nhìn thấy em, dáng vẻ của em đều là mất hồn mất vía.”
Duy Nhất luôn luôn biết Dịch Hàn có lòng với cô, nhưng biểu lộ thẳng thắn như vậy vẫn khiến cô hơi giật mình, cô rút tay về, lắc đầu, “Không, chuyện này không công bằng với anh.”
“Duy Nhất!” Dịch Hàn đau lòng gọi cô, “Yêu một người không có công bằng hay không, chỉ có nguyện ý hay không, nguyện ý vì em gánh chịu tất cả, nguyện ý cho em cuộc sống hạnh phúc, mà không phải giống như em bây giờ, ba ngày hai bữa rơi nước mắt.”
Duy Nhất ngây ngốc nhìn anh, trước mắt đột nhiên xuất hiện khuôn mặt người đàn ông khác, ánh mắt cô thoáng qua, nước mắt bắt đầu rơi, môi giật giật, cái gì cũng không nói nên lời.
Dịch Hàn cầm tay cô lần nữa, “Duy Nhất, anh biết bây giờ em vẫn chưa từ bỏ được Lãnh Ngạn, nhưng mà, chúng ta giao vấn đề này cho thời gian, thời gian sẽ hòa tan tất cả, được không? Anh tin tưởng tình yêu giữa em và Lãnh Ngạn không thể thay thế, anh cũng tôn trọng phần tình cảm này của hai người, nhưng mà, tình cảm như vậy khiến cho anh cảm thấy em quá khổ, Duy Nhất, tình yêu là ngọt ngào, không phải khổ sở, anh sẽ để cho em cảm nhận được.”
Nước mắt của Duy Nhất ào ào chảy ra, khổ sao? Cô thật sự rất khổ, rất khổ…
Có lúc, thật sự rất muốn tất cả đều chưa từng xảy ra, cô vẫn là Duy Nhất lúc trước làm công nhân lao động giản đơn, ngâm nga khúc dân ca, gả cho một người đàn ông bình thường, mỗi ngày khổ cực kiếm tiền, khổ cực để dành tiền, những ngày sau này đơn giản, bình bình thản thản là đủ rồi…
“Duy Nhất, đồng ý với anh, để cho anh đi vào lòng em, được không?” Dịch Hàn nâng mặt cô, ngón tay cái lau nước mắt cho cô.
Giọng nói của Dịch Hàn vĩnh viễn nhẹ êm tai như vậy, trên quần áo luôn có mùi thơm hoa oải hương của nước giặt quần áo, trong không khí như vậy, cô luôn dễ cảm động.
Cô nhẹ nhàng khóc nức nở, không biết trả lời như thế nào, Dịch Hàn nhìn dáng vẻ hoa lê đẫm mưa của cô, giật mình, không nhịn được cúi đầu, muốn hôn môi hồng ngọt ngào của cô.
Duy Nhất chưa từng tiếp xúc thân mật với người đàn ông nào khác ngoài Lãnh Ngạn, mắt thấy môi anh cách mình càng gần, cô hốt hoảng, tay đặt lên ngực anh đẩy mạnh, Dịch Hàn bị cô đẩy lui lại mấy bước, bước chân lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống.
Duy Nhất không ngờ mình tùy tiện đẩy sẽ đẩy anh thành như vậy, vội vàng xuống giường đỡ anh, “Anh không sao chứ?”
Dịch Hàn hết sức hốt hoảng, gạt tay cô, “Không sao! Không sao! Em mau nằm xuống!”
Duy Nhất cảm thấy hơi kinh ngạc với phản ứng của anh, sau khi Dịch Hàn đứng vững nhìn thấy phản ứng của cô, hết sức bình tĩnh lại, mỉm cười ôn hòa theo thói quen, “Anh lo lắng cho em, còn có đứa bé của em, không, con của chúng ta, nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
Con của chúng ta?
Duy Nhất rất không quen cách xưng hô này, hơn nữa, trước mắt cô không thể nào tiếp nhận Dịch Hàn, vội vàng nói, “Dịch Hàn, xin lỗi, em không thể…”
Dịch Hàn vội vã cắt đứt cô, “Duy Nhất, trước không nên cự tuyệt, anh sẽ dùng lòng thành chứng minh cho em xem, anh đúng là một ông xã tốt, người cha tốt! Anh đi trước, em uống cháo gà, nhất định phải uống, vì con của chúng ta! Chờ anh một chút rồi gọi điện thoại lại cho em!”
Anh cố ý cường điệu mấy chữ “Con của chúng ta”.
Nói xong, anh rời khỏi biệt thự của Duy Nhất, Duy Nhất đi đến bên cửa sổ, nhìn anh rời đi, đột nhiên nhớ tới một chuyện, trong lòng cuống lên, đeo dép lê chạy ra khỏi cửa, tìm kiếm khắp nơi trong vườn hoa, nhưng tìm tới tìm lui, vẫn không tìm thấy búp bê cô ném đi…
Trong lòng tiu nghỉu mất mát vô cớ, có lẽ, đây là ý trời, mất đi sẽ không quay về được…
Nơi xa, Dịch Hàn quay đầu trở lại nhìn thấy tình cảnh này, trong mắt dần tối tăm, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Địch Khắc, “Địch Khắc, tìm hai người, vừa diễn ra kịch hay...”
“Hàn, tôi cảm thấy gần đây cậu quá gần bà xã Lãnh Ngạn, cậu cảnh cáo tôi đừng động tâm, chính cậu cũng đừng động lòng!” Địch Khắc ở đầu bên kia nhắc nhở anh.
“Tuyệt đối không thể nào!” Anh nhíu nhíu mày, kiên định suy nghĩ của mình, chỉ có điều, gió nhẹ lướt qua, đầu quả tim lướt qua mềm mại là có ý nghĩa gì?
“Hàn, tin tức mới nhất, lần này tập đoàn Doãn thị và Kỳ Thịnh hợp tác thành công, mau một mảnh đất lớn ở Nam Giao, tiếp tục hợp tác.”
Dịch Hàn cười một tiếng, “Thật sao? Lần trước chúng ta không vượt qua, lần này không thể bỏ lỡ!”