Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 148: Chương 148




Chuyện đầu tiên lúc sáng sớm tỉnh lại, Duy Nhất lấy giấy bút trong túi xách ở đầu giường ra bôi bôi vẽ vẽ, giấc mộng này cho cô linh cảm, cô muốn thiết kế một nhóm búp bê, chỉ cung cấp tư liệu sống và nói rõ, toàn bộ do người chơi thuyết minh tự mình tổ hợp, tên là mộng Sửu nha *.

(*) sửu nha: sửu có nghĩa là xấu xí, vai hề.

Ý nghĩ này dần dần hình thành trong đầu cô, cô vô cùng vui mừng, lập tức muốn gọi điện thoại cho Lôi Đình Ân, nhưng mà, điện thoại di động nắm trong tay, cô lại do dự.

Lôi Đình Ân là bạn tốt của Lãnh Ngạn, cơ hội trước mắt có thể nói là do Lãnh Ngạn tặng cho, cô đúng là vẫn không có cách nào thoát khỏi che chở của anh sao?

Cô cứ do dự mãi, tay cầm điện thoại cuối cùng để xuống, vẫn thôi không tham gia…

Khi cô sắp mất hồn, điện thoại di động rung rung, cô vừa nhìn, thật trùng hợp, Lôi Đình Ân lại có thể chủ động gọi điện thoại tới.

Cô vội vàng nghe, Lôi Đình Ân ở bên kia vô cùng lo lắng, “Duy Nhất, bản thiết kế của em còn chưa chuẩn bị xong sao? Sắp tới kỳ hạn nộp bản thiết kế!”

Duy Nhất chần chừ, “Xin lỗi, Lôi tổng, em… Không muốn tham gia.”

“Tại sao? Còn chưa thiết kế xong sao?” Lôi Đình Ân hơi thất vọng, “Không sao, để anh nói Fujita giúp em một chút.”

“Không phải!” Duy Nhất vội vàng ngăn cản.

Lôi Đình Ân cảm thấy kỳ quái rồi, “Vậy là sao? Em thiết kế xong chưa?”

“Chỉ là… Có một ý tưởng, còn chưa sửa bản thảo.” Duy Nhất nói thật.

“Vậy thì nhanh lên! Chuẩn bị xong gửi trực tiếp cho anh, mấy ngày nữa anh mời em ăn cơm, gọi cả Lãnh Ngạn tới! Quyết định như vậy!”

Lôi Đình Ân giống như tên của anh, làm việc mạnh mẽ vang dội, vừa dứt lời đã cúp điện thoại, ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng chưa từng cho Duy Nhất.

Gọi Lãnh Ngạn đi cùng? Tại sao cô lại gọi? Nghe âm thanh “Tút tút tút” bên tai, Duy Nhất rơi vào mê man…

Lúc Doãn Tử Nhiên bước vào, cô đang ngồi ngẩn người.

“Nghĩ gì thế? Duy Nhất?” Anh liếc mắt nhìn bản vẽ nháp trong tay cô, “Đây là cái gì?”

“Bản phác họa tham gia cuộc thi thiết kế đồ chơi.” Duy Nhất buồn buồn nói.

Doãn Tử Nhiên nhận lấy nhìn, “Không tệ! Mặc dù anh không hiểu, nhưng nhìn thật đáng yêu, cũng y như em!”

“Lôi tổng muốn em nộp bản thảo, nhưng em không muốn tham gia!” Nói đến không muốn tham gia, Duy Nhất vẫn hơi tiếc nuối.

“Tại sao? Đây là cơ hội tốt biết bao!” Doãn Tử Nhiên không thể tưởng tượng nổi mà nhìn cô, “Anh biết rồi, em là bởi vì Lãnh Ngạn hả?”

Duy Nhất gật đầu, “Em không muốn tiếp nhận bố thí của anh ta nữa.”

“Đây là bố thí gì?” Doãn Tử Nhiên không chấp nhận, “Đây là thực lực của em, nếu không phải em có thực lực này, giám đốc của các em cũng sẽ không coi trọng em, một công ty chủ yếu nhất chính là lời lãi, cuộc thi quan trọng như vậy, công ty của các em nhiều nhà thiết kế như vậy, nếu em không đáng giá đầu tư, giám đốc còn đẩy em đi, trừ phi giám đốc của các em là người ngu.”

Duy Nhất ngẫm nghĩ lại, hình như Doãn Tử Nhiên nói cũng có lý, Fujita cũng từng khen ngợi cô có thiên phú…

“Em thật sự có thể không?” Duy Nhất vẫn còn thiếu hụt lòng tin.

“Thật sự có thể! Ăn bữa sáng trước, sau đó xác định lại bản thảo!”

Bởi vì chân Duy Nhất bất tiện, nên Doãn Tử Nhiên kêu người mang bữa sáng vào phòng.

Mấy ngày sau, Lôi Đình Ân nhận được thiết kế của Duy Nhất, quả nhiên gọi điện thoại mời cô ăn cơm, hơn nữa còn hẹn cô đến nhà hàng băng chuyền.

“Duy Nhất, anh phát hiện có một nhà hàng tên là Only, rất thích hợp với em! Bảy giờ tối nay, anh chờ em ở đó, tha thứ cho anh không tới đón em, em có Lãnh Ngạn tự mình làm lái xe, anh đến chỉ tự chuốc lấy nhục thôi!” Lôi Đình Ân nói xong rồi cúp điện thoại luôn.

Nhà hàng của Dịch Hàn? Duy Nhất nghĩ tới nghĩ lui, Lôi Đình Ân nói thế nào cũng là cấp trên của cô, mời cô ăn cơm, cô còn cự tuyệt, hình như rất không lễ phép.

Buổi tối, vừa đúng lúc Doãn Tử Nhiên gọi điện thoại nói cho cô biết phải tiếp một khách hàng, đã gọi bữa tối cho cô.

Duy Nhất lui bữa tối lại, mình đi nhờ xe đến nhà hàng băng chuyền.

Lôi Đình Ân đã chờ sẵn, bên cạnh còn có một cô gái, mặt tròn tóc quăn, dáng dấp đáng yêu giống như búp bê Barbie.

Cô nhớ Lãnh Ngạn nói Lôi Đình Ân sắp kết hôn, có lẽ đây chính là cô dâu của anh ấy.

Lôi Đình Ân thấy cô, đứng dậy chào hỏi cô, cũng kỳ quái hỏi, “Lãnh Ngạn không tới?”

Duy Nhất hơi hốt hoảng, “A, anh ấy không có thời gian!”

“Nhóc thúi này, rõ ràng đồng ý với mình sẽ đến!” Lôi Đình Ân nói thầm.

Duy Nhất kinh hãi, “Cái gì? Anh ấy muốn đến?”

“Đúng vậy! Buổi chiều cậu ấy còn nói nhất định sẽ đến!” Lôi Đình Ân không biết cô và Lãnh Ngạn đang xảy ra chuyện gì, nắm tay cô gái bên cạnh giới thiệu, “Duy Nhất, đây là vị hôn thê Mặc Toa của anh, là em gái Đinh Mặc Khải, tháng sau chính thức là bà xã anh!”

Sau đó mặt đầy hạnh phúc mà nói với Mặc Toa, “Bà xã, đây là bảo bối của Lãnh Ngạn, tên Duy Nhất, là nhà thiết kế có tiềm lực nhất của công ty chúng ta.”

Tính cách Mặc Toa rất vui vẻ, lộ ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ đưa tay phải về phía Duy Nhất, “Rất hân hạnh được biết cô! Duy Nhất! Cái tên thật dễ nghe!”

Duy Nhất cũng cười thản nhiên, bắt tay với cô ấy, “Tôi cũng vậy, Mặc Toa thật xinh đẹp.”

Đột nhiên cô rất hâm mộ Mặc Toa, có thể danh chính ngôn thuận mà đứng bên cạnh Lôi Đình Ân, nhìn ra được, Lôi Đình Ân nhất định rất thích cô ấy, chỉ vì cô ấy giống như một đứa bé chưa trưởng thành thích đồ chơi, mà mở công ty đồ chơi như vậy, phần yêu này đã đủ sâu đủ nồng đậm rồi.

“Duy Nhất, muốn ăn gì cứ tùy tiện, không đợi tên kia!” Lôi Đình Ân đưa thực đơn cho cô.

Duy Nhất lại đẩy thực đơn lại, “Không, tổng giám đốc, thật ra hôm nay tôi còn có một cuộc hẹn, anh và Mặc Toa từ từ ăn đi!”

Cô thầm nghĩ trong lòng, nếu Lãnh Ngạn thật sự đến, cô phải rời đi trước khi Lãnh Ngạn đến.

“Như vậy sao được? Duy Nhất, vợ chồng hai người thật không thú vị? Rất khó mới có thể tụ họp một chỗ, một không đến, một người muốn đi! Anh làm tổng giám đốc như vậy thật mất mặt?” Lôi Đình Ân tỏ vẻ không vui.

“Ai nói tôi không đến!” Một giọng nói đột nhiên vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.