Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 154: Chương 154




“Không có không có không có!” Doãn Tử Nhiên vô cùng không kiên nhẫn, “Cha già rồi mà còn không đứng đắn, cả ngày lẫn đêm nghĩ cái gì!”

Ông cụ Doãn lại đập một gậy tới, “Khốn kiếp! Còn dám mắng ông đây sao?”

Nhưng nét mặt lại dãn ra, nói tiếp, “Cha cảnh cáo con, đừng… động lòng với bà xã của Lãnh Ngạn, nhà chúng ta và nhà họ Lãnh là thế giao *, hạng mục lần này chỉ dựa vào đầu tư của Lãnh Ngạn, nếu chọc giận cậu ta, nếu cậu ta rút tiền lại, tổn thất của chúng ta có thể lớn lắm!”

(*) thế giao: quan hệ nhiều đời, mấy đời thân nhau

“Tiền tiền tiền! Cha chỉ biết tiền! Sao con lại có người cha như vậy? Mất mặt!” Doãn Tử Nhiên oán hận nói.

Hai cha con đang náo nhiệt, Duy Nhất được y tá đỡ ra ngoài, trên đầu quấn băng.

Doãn Tử Nhiên lập tức tiến lên đỡ cô, “Duy Nhất, ổn chứ?”

“Chỉ bị thương ngoài da, nhưng có thể sẽ để lại sẹo, chỉ có điều, may mà có tóc che lại, mấy ngày nữa tới cắt chỉ là xong!” Y tá giao Duy Nhất lại cho Doãn Tử Nhiên.

Ông cụ Doãn ở bên cạnh lạnh lùng nói, “Tử Nhiên, mẹ con rất nhớ thương con, từ hôm nay trở đi con chuyển về nhà ở cho cha.”

Doãn Tử Nhiên không trả lời, chỉ đỡ Duy Nhất đi về phía trước.

Duy Nhất đứng lại, nói với Doãn Tử Nhiên, “Em không sao, anh trở về đi, tự em có thể đi khách sạn.”

Doãn Tử Nhiên liếc nhìn ông cụ Doãn, “Duy Nhất, đừng quan tâm cha anh nói gì, ông ấy…”

“Tử Nhiên, đừng nói nữa,” Duy Nhất cắt đứt lời của anh, khẽ đẩy anh ra, nở nụ cười sáng sủa, “Em thật sự không có việc gì, chẳng lẽ anh không tin tưởng Duy Nhất sao? Duy Nhất không thể bị đánh bại!”

Doãn Tử Nhiên cười một tiếng, sờ đầu cô, “Được rồi! Anh tin tưởng em! Có chuyện thì gọi điện thoại cho anh, anh đưa em đến khách sạn.”

“Được rồi!” Duy Nhất nghĩ đến mình được Doãn Tử Nhiên ôm tới bệnh viện, trong người không đồng nào, quả thật phải về khách sạn lấy chút đồ trước.

Sau khi đến khách sạn, Doãn Tử Nhiên dặn cô, “Trở về nằm nghỉ ngơi một chút, anh sẽ đến thăm em!”

“Ừm!” Mặc dù Duy Nhất đồng ý như vậy, nhưng sau khi trờ về phòng thu dọn chút đồ, rồi rời khỏi khách sạn.

Từ nhỏ đến lớn, cô đã quen dựa vào chính mình, cuộc sống của cô vẫn luôn độc lập.

Doãn Tử Nhiên gặp rủi ro thì cô có thể thu nhận anh ở lồng chim bồ câu của mình, nhưng khi mình gặp rủi ro thì sẽ không ở trong chỗ ỏ chật chội ‘phòng dành cho tổng thống’ nguy nga lộng lẫy, đây là nguyên tắc.

Chỉ mang một túi nhỏ, cô đi ra khách sạn, việc cần thiết đầu tiên chính là mướn một căn nhà nhỏ, sống cuộc sống tự lập, dĩ nhiên, lấy tình trạng kinh tế của cô bây giờ, không thể quá đắt.

Nơi cô quen thuộc nhất chính là khu nhà cũ, con phố chỗ cô ở đã dỡ bỏ và dời đi nơi khác, tìm được một sân nhỏ ở sát đường.

Chủ cho thuê nhà là một cô gái, cho thuê gác lửng tầng cao nhất, cô thích một chút, có điểm giống tầng trên cùng căn nhà xuân về hoa nở của cô và Lãnh Ngạn, cũng có một vườn hoa, lúc này chỉ có hoa cúc nở.

“Rất tốt! Tôi thích! Hôm nay có thể ở sao?” Cô hài lòng ngắm nhìn bốn phía, vội vàng hỏi.

“Dĩ nhiên có thể, tôi tên Dung Tư Lam, gọi tôi Tư Lam là được, nhà chúng tôi còn có một cô gái nhỏ, tên Đóa Nhi, là con gái tôi!”

Chủ cho thuê nhà tóc ngắn ngang tai, thoạt nhìn rất trẻ tuổi, sao có thể có con gái? Duy Nhất hơi cảm thấy kỳ quái, nhưng cô gái tên Dung Lam này thoạt nhìn rất dễ sống chung, hơn nữa gia đình này chỉ có phụ nữ, ở đây là tiện nhất.

Cô lập tức thanh toán tiền đặt cọc và tiền thuê phòng, quyết định ở lại.

Buổi chiều cô ra cửa hàng mua chút đồ dùng hàng ngày và mấy bộ quần áo, đã gần tối, lúc trở lại nhà họ Dung lại bị kinh ngạc lớn.

Doãn Tiêu Trác lại có thể đeo tạp dề loay hoay xoay tròn ở nhà, Doãn Tiêu Trác thấy cô cũng giật mình không nhỏ, “Duy Nhất? Sao em lại ở đây? Đầu em thế nào?” Anh nhìn chằm chằm vòng băng gạc trên đầu cô.

“Tổng…” Cô quen gọi anh là tổng giám đốc, lại lập tức bị Doãn Tiêu Trác bụm miệng.

“Gọi anh là Tiêu, hoặc dứt khoát tỏ vẻ không biết anh!” Anh nhỏ giọng nói bên tai cô.

Lúc này, Dung Tư Lam từ phòng ngủ đi ra, thấy cảnh tượng này nghi ngờ hỏi, “Hai người làm gì vậy?”

“Người phụ nữ này! Có phải kẻ trộm không? Sao cô ta lại có chìa khóa nhà chúng ta?” Doãn Tiêu Trác lung tung viện một cớ.

Dung Tư Lam trừng mắt liếc nhìn anh, “Nhanh buông ra! Cô ấy là khách trọ của tôi! Nếu không cho thuê phòng kiếm chút tiền lời, anh mỗi ngày ăn uống chùa, tôi sẽ lập tức sơn cùng thủy tận *!”

(*) sơn cùng thủy tận: cùng đường, bí lối (ví với tình cảnh không có lối thoát; lâm vào cảnh tuyệt vọng)

Duy Nhất nhìn Doãn Tiêu Trác chằm chằm, con ngươi kinh ngạc sắp rớt xuống, tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị ăn uống chùa? Anh ta đang hát tuồng gì?

Doãn Tiêu Trác đối diện với cô mở trừng hai mắt, buông cô ra, “Ồ! Hóa ra là như vậy, chào cô! Hoan nghênh đến nhà chúng tôi, tôi tên Tiêu Trác, quý tính * của tiểu thư?”

(*) quý tính: tên (cách nói trang trọng)

Duy Nhất bị thái độ của anh khiến cho không hiểu ra sao cả, đáp lễ một câu, “Anh nhìn mà làm!”

“Khán Trứ Bạn *? Cái tên này thật hiếm thấy!” Doãn Tiêu Trác nhếch miệng cười một tiếng.

(*) Khán Trứ Bạn = nhìn mà làm

Dung Tư Lam nhìn qua nhìn lại bọn họ, cảm giác quái lạ, “Sao hai người là lạ?”

“Không lạ không lạ! Lam nhi, nhanh đi ăn cơm thôi! Cũng làm xong rồi!” Doãn Tiêu Trác rất ân cần đi bới cơm.

Lam nhi? Thật buồn nôn! Thiếu chút nữa Duy Nhất phun ra, thừa dịp Doãn Tiêu Trác đi bới cơm, cô lặng lẽ hỏi Dung Tư Lam, “Anh ta là… Người như thế nào với cô?”

Dung Tư Lam trừng mắt liếc nhìn phòng bếp, “ Không biết! Ăn chùa!”

Ặc… Duy Nhất hết ý kiến…

Doãn Tiêu Trác bưng vài chén cơm ra ngoài, gọi to, “Ăn cơm, Đóa Nhi mau ra đây!”

“Đến rồi! Cha!” Một cô gái nhỏ mập mạp tròn tròn chạy ào ào từ trong phòng đến.

Cha? Lần này Duy Nhất thật sự muốn té xỉu.

Buổi tối, Doãn Tiêu Trác lặng lẽ từ trong phòng ra ngoài, leo lên tầng cuối, Duy Nhất còn chưa ngủ, ngồi trong vườn hoa ngẩn người.

Anh rón rén đi tới, “Lại cãi nhau?”

Duy Nhất nhìn bóng dáng anh trên mặt đất, cũng không quay đầu lại, “Xin lỗi, tôi không biết anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.