Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 245: Chương 245: Đầu mối




Bước đầu kiểm tra của cảnh sát, kết quả, vì thùng xăng bị đổ, dẫn tới hỏa hoạn.

Màn hình giám sát không có nhân viên khả nghi nào ra vào.

Sự cố tiến thêm một bước trong điều tra.

Tiến thêm một bước? Lãnh Ngạn cười lạnh, tiếp tục chờ đợi kết quả điều tra như vậy nữa, chỉ sợ mọi người chết sạch!

Ánh mắt lạnh lùng chợt lóe, anh thay một gương mặt tươi cười, “Duy Nhất, thôi, cũng không có tổn thất gì, cháy thì cháy! Cuối tuần chúng ta sẽ kết hôn, đừng vì chuyện nhỏ nhặt này làm ảnh hưởng tâm tình!”

“Cháy còn là chuyện nhỏ? Đầu óc anh bã đậu hả!” Duy Nhất chỉ vào gáy anh.

Anh thuận tay ôm lấy cô, thâm tình nỉ non, “Chỉ cần em và con trai không có việc gì, chuyện thiên hạ đều là chuyện nhỏ!”

Duy Nhất hơi chấn động, lặng lẽ yên tĩnh lại, dựa vào ngực anh, lắng nghe tiết tấu nhịp tim, có lực gõ vào màng nhĩ của cô, hạnh phúc, đang mỉm cười trong hơi thở...

“Duy Nhất, có chuyện anh muốn nói với em, có thể đồng ý với anh không?” Anh nhân cơ hội này khuyên cô.

“Nói nhảm, em vẫn luôn rất biết điều...” Cô khẽ cọ trong lòng anh, môi trơn ướt lưu lại một dấu ấn mờ trên áo sơ mi của anh.

Anh cười khẽ, vừa hôn lên mái tóc cô, “Vậy thì tốt, lần này cũng phải ngoan! Hãy nghe anh nói, các cụ đều nói trước khi kết hôn ở chung một chỗ không tốt lắm, cô dâu vẫn nên xuất giá từ nhà mẹ đẻ mới may mắn, cho nên, bảo bối, từ nay trở đi, trở về nhà họ Doãn ở, có được không?”

Duy Nhất chậm rãi rời khỏi ngực anh, miệng càng vểnh cao, “Anh chính là nghĩ tới mục đích để cho em trở về nhà họ Doãn đúng không?”

“Không phải!” Anh ôm cô thật chặt, “Anh không có ý như vậy, bảo bối, chẳng lẽ em còn chưa tin anh sao? Anh làm tất cả đều vì tốt cho em, vì tốt cho chúng ta! Vì tốt cho con! Đồng ý với anh!”

“Ngạn...” Đối mặt với Lãnh Ngạn, cô không có dũng khí cự tuyệt, nhưng mà, muốn cô vào nhà họ Doãn ở, ngày ngày đối mặt với người đàn ông kia, cô sẽ nôn mửa chết, “Ngạn... Có thể nói không được không?”

“Không, thể, nói!” Lãnh Ngạn cưng chiều cắn mũi cô, “Vì anh, coi như vì anh? Cũng không được?”

Mỗi lần đều mang mấy lời này ra, biết rõ vì anh cái gì cô cũng đều làm được...

Đôi môi vẫn vểnh lên thật cao như cũ, nhưng cuối cùng gật đầu, mặc dù hơi khẽ đến gần như không nhìn thấy...

Anh khẽ mổ nhẹ lên cánh môi vểnh cao của cô, “Thật biết điều! Thưởng cho một cái! Đi thôi!”

“Đi đâu?” Cánh tay nhỏ bé của cô bị anh giữ trong lòng bàn tay, để anh dắt đi.

“Nhà họ Doãn đó! Vừa mới đồng ý!” Anh ngoái đầu lại cười một tiếng, buông tay cô ra, ngược lại ôm eo cô.

“Đi ngay bây giờ?” Duy Nhất dừng bước, “Ngạn! Còn không bằng giết chết em đi!”

Sắc mặt Lãnh Ngạn trầm xuống, “Không cho nói càn!”

Đáy lòng Duy Nhất khẽ run lên, hình như anh giận thật! Chẳng lẽ chuyện cô đi nhà họ Doãn quan trọng như vậy sao?

Cô níu áo anh khẽ lắc, “Không được hung dữ! Em đi còn không được sao?”

Sắc mặt anh thả lỏng, xoa đầu tóc cô, “Xin lỗi, không nên hung dữ với em, đi thôi!”

Khi Duy Nhất và Lãnh Ngạn xuất hiện ở nhà họ Doãn, nhà họ Doãn đang ăn cơm tối, biệt thự hào hoa rộng rãi không hề thua gì nhà họ Lãnh, đáng tiếc, bàn ăn khổng lồ chỉ có hai người đang dùng cơm – ông cụ Doãn và Doãn Tiêu Trác.

Chậc, người có tiền, thật sự xa hoa giống nhau, tịch mịch giống nhau...

Dùng vật chất bổ sung vào tinh thần trống rỗng, nhưng dù bổ sung như thế nào cũng lấp không đầy, những lời này nói thật có đạo lý!

Khoảnh khắc khi ông cụ Doãn nhìn thấy hai người bọn họ, nghẹn họng nhìn trân trối, chiếc đũa trong tay rơi xuống, nói chuyện cũng lắp bắp, “Duy... Duy Nhất?”

Doãn Tiêu Trác đưa lưng về phía bọn họ, lúc này quay đầu nhìn lại, cũng mừng rỡ không thôi, vội kêu trước, “Sao hai người không thông báo một tiếng trước đã tới rồi?”

“Sao? Không hoan nghênh?” Duy Nhất nghiêm mặt, liếc nhìn anh.

Doãn Tiêu Trác cẩn thận, vui cười, “Sao có thể? Sao dám chứ? Còn chưa ăn cơm đúng không? Mau tới đây ăn chung! Dì Trần, thêm hai bộ chén đũa!” Anh kêu to một tiếng về phía phòng bếp.

Lãnh Ngạn ngược lại rất khiêm nhường gọi một tiếng, “Bác trai!”

Duy Nhất âm thầm, tùy tiện ngồi xuống.

Nhìn ra được, ông cụ Doãn hết sức vui mừng, trong ánh mắt khẽ sáng lên, không hề để ý đến thái độ của Duy Nhất, có thể chịu trở lại đã vượt quá sự tưởng tưởng của ông rồi!

Không khỏi có ánh mắt cảm kích với Lãnh Ngạn, “Cháu Lãnh, cám ơn cháu!”

Doãn Tiêu Trác cười nói, “Cha, cha hồ đồ rồi! Còn cháu Lãnh cháu Lãnh, cha sắp làm ông ngoại rồi!”

“Đúng! Đúng! Cha thật sự hồ đồ! Vui mừng đến hồ đồ!” Ông cười ha hả, lại nhìn Duy Nhất, chỉ sợ cô lại đập bàn tức giận.

Duy Nhất trừng mắt liếc nhìn ông, “Nhìn cái gì vậy? Ông cho rằng tôi chịu tới nhà ông chính là tha thứ cho ông sao? Nếu không phải nhìn mặt mũi Lãnh Ngạn nhà tôi, còn lâu tôi mới trở lại!”

“Duy Nhất!” Lãnh Ngạn nhỏ giọng quát cô.

“Em không ăn! Phòng của em ở đâu? Em muốn đi ngủ!” Duy Nhất giận lên, thật không hiểu nổi Lãnh Ngạn, tại sao nhất định phải để cô làm hòa với nhà họ Doãn!

Hình như Lãnh Ngạn có lời muốn nói, bị ông cụ Doãn ngăn lại, “Được được được! Cũng đừng nói! Dì Trần, mang tiểu thư lên lầu nghỉ ngơi, chính là phòng mới chuẩn bị.”

Duy Nhất hừ một tiếng, ngay cả phòng cũng chuẩn bị xong, có thể thấy được sớm lập kế hoạch trước!

Cô dẫm chân “Bịch bịch bịch” đi lên lầu theo người giúp việc gọi là dì Trần.

Lãnh Ngạn áy náy cười một tiếng, “Bác trai, có lúc đúng là Duy Nhất quá tùy hứng! Thật ngại quá.”

Ông cụ thở dài, “Phải nói xin lỗi là bác! Chưa từng quá thân thiết với Duy Nhất, ngược lại là cháu, yêu thương con bé còn nhiều hơn. Bác đây làm cha thất bại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.