Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 59: Chương 59: Đi?




Lãnh Ngạn lái xe chậm rãi tới gần nhà họ Lãnh, khi tiến vào nhà chính, anh gọi điện thoại cho má Tằng trước, “Má Tằng, Duy Nhất trở về phòng rồi à?”

Từ trước anh đều như vậy, xác định trước không gặp mặt Duy Nhất mới vào nhà, sau đó về phòng của mình, gỡ con rối nhỏ trước cửa sổ, đọc tin cô nhắn lại, cảm giác hỉ nộ ái ố, giống như đang mặt đối mặt nói chuyện cùng cô.

Mà hôm nay, má Tằng lại trả lời: “Thiếu gia, thiếu phu nhân cô ấy đi ra ngoài, nói là ăn cơm với bạn.”

“Được, biết rồi.” Anh không hề phát hiện có gì khác thường, chỉ dừng xe xong trở lên tầng thì phát hiện ngọn đèn trên tầng ba không sáng, trong lòng trống trải. Ngày trước, mỗi một lần về nhà, chỉ cần nhìn thấy chiếc đèn này sáng, anh lại cảm thấy ấm áp.

Trở về phòng, theo thói quen đi lấy con búp bê nhỏ ngoài cửa sổ, lại phát hiện bên cạnh búp bê Duy Nhất còn có một búp bê nam, mặc đồ ngủ, không có ngũ quan.

Tay của anh dừng lại trên không trung, hình như từng thấy một người trong đêm, Duy Nhất cô độc cuộn trên góc giường như thế nào, ôm gấu tiểu Bố chịu đựng. Cô luôn thích rúc vào trong góc, luôn thích ôm gấu tiểu Bố, không phải sao? Con gấu rách nát kia, là gấu tiểu Bố Doãn Tử Nhiên đưa cho cô…

Không hiểu vì sao trong lòng đau đớn, trải qua mấy ngày nay, không phải là anh không đau khổ? Xa cách cô, mỗi một giây trôi qua đều là gian nan với anh, càng muốn quên càng nhớ nhung, hôm nay rốt cuộc chịu hết nổi trở lại nhìn, cô không có ở đây, chỉ có điều, không có ở đây cũng tốt…

Đột nhiên rất muốn đi xem phòng của cô.

Đẩy cửa ra, trong phòng hoàn toàn tăm tối. “Răng rắc”, dường như dưới chân dẫm lên thứ gì, mở đèn, mảnh vụn của điện thoại di động trên đất đập vào mắt.

Chắc cô gọi điện thoại cho anh? Gần đây anh vẫn tắt máy, cho nên, cô tức giận?

Tất cả trong phòng đều như trước, nhưng lại luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó. Gấu tiểu Bố! Gấu tiểu Bố không thấy! Trong lòng bắt đầu hốt hoảng, mở tủ treo quần áo ra, trang phục vẫn chỉnh tề, chỉ thiếu bộ quần áo cô mặc lúc đến đây, còn có túi xách của cô…

Tim của anh lập tức bị đào rỗng rồi, giống như bị đào đi một kiểu khó chịu. Cô thật sự không mang gì đi, trừ thứ vốn thuộc về cô!

Trực giác nói cho anh biết, Duy Nhất đang nói lời từ biệt với anh…

“Má Tằng! Má Tằng!” Anh hô to gọi nhỏ suốt dọc đường chạy xuống tầng dưới.

“Đến đây, thiếu gia, có chuyện gì?” Hai tay má Tằng đều là nước, từ phòng bếp đi ra.

“Lúc Duy Nhất đi có gì khác thường không? Cô ấy có nói đi đâu không?” Anh hỏi rất nóng lòng.

Má Tằng lắc đầu, “Cô ấy không nói, là tiểu Thôi đưa cô ấy đi.”

“Gọi tiểu Thôi!” Tâm tình của anh chưa từng kích động như thế.

Lái xe tiểu Thôi báo cáo cặn kẽ từng ly từng tý lúc đưa Duy Nhất đi, cặn kẽ đến từng động tác, từng vẻ mặt của Duy Nhất.

“Cô ấy nói mấy giờ đi đón?” Lãnh Ngạn cau mày hỏi.

Tiểu Thôi chần chừ một lúc, “Không có, thiếu phu nhân nói, nếu như cô ấy trở lại, bạn cô ấy sẽ đưa về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.