Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 180: Chương 180: Dòng nước ấm hạnh phúc




Ăn xong vịt quay, tay miệng Duy Nhất đầy dầu, cô nghịch ngợm nhìn Lãnh Ngạn, “Có muốn không?”

“Hả?” Mới đầu Lãnh Ngạn sững sờ, sau đó nhìn đôi môi bóng loáng của cô đột nhiên hiểu ra, giả bộ giận tái mặt, “Không cho tới đây!”

“Em cứ muốn!” Duy Nhất cười hi hi ha ha đánh về phía anh, dùng tay đầy dầu mỡ ôm anh, miệng dính mỡ cũng dán lên môi anh.

Vậy mà chuyện xảy ra kế tiếp khiến Duy Nhất hiểu cái gì gọi là chơi với lửa có ngày chết cháy.

Một tay Lãnh Ngạn ôm eo cô, một tay kéo đầu cô, làm sâu sắc hơn nụ hôn này, lưỡi linh hoạt quét qua mỗi hàm răng cô, sẽ dây dưa thật sâu với cô, hai người đã lâu không mãnh liệt, hoàn tan trong nhiệt độ lẫn nhau.

Cách một tầng áo len mỏng, Lãnh Ngạn khẽ vuốt lưng cô, nhiệt độ trên lòng bàn ay xuyên qua áo len thiêu đốt từng đợt lên da cô, dưới nhiệt độ thiêu đốt của anh cô bủn rủn vô lực, dính lên người anh, nhẹ nhàng ngâm nga.

Quyến rũ rên rỉ vô tình là chất xúc tác của tình dục, môi Lãnh Ngạn chậm rãi dời đến bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Bảo bối, đây chính là em tự đưa tới cửa…”

“Ưmh… Không… Duy Nhất ngượng ngùng chống lại, Lãnh Ngạn lập tức che môi cô, tay luồn vào trong áo len, cách viền tơ hơi mỏng, vỗ về chơi đùa mềm mại của cô, cảm nhận nụ hoa nhỏ dần thẳng lên.

Duy Nhất giữ vững lý trí cuối cùng, khẽ gật đầu, “Ừ… Không cần… Không nên ở đây…”

“Muốn! Anh cứ muốn!” Lãnh Ngạn cởi móc áo lót của cô, tăng thêm lực tay.

Cuối cùng, lý trí dưới sự vuốt ve của anh đã mất tiêu, cô ôm chặt anh, tự nhủ, cứ như vậy đi, yêu thì yêu, cần gì cố chấp, cần gì khổ cực, cô tin tưởng anh, không phải sao?

Để mặc bản thân, kêu tên anh từng tiếng, “Lãnh Ngạn, Lãnh Ngạn…”

“Bảo bối, anh yêu em…” Hô hấp của Lãnh Ngạn càng lúc càng gấp rút, tay thăm dò dọc thẳng xuống dưới….

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại phiền lòng lại vang lên, Lãnh Ngạn buông Duy Nhất ra, rất căm tức, “Ai vậy! Mỗi lần vào lúc mấu chốt điện thoại lại reo!”

Duy Nhất che miệng lại cười trộm, “Chắc chắn lại là bà xã của anh!”

“Không cho nói bậy! Em mới là bà xã của anh!”

Anh chán nản thất vọng lấy di động, phát hiện quả nhiên là Tĩnh Lam gọi tới, trong lòng phiền não khó hiểu, cố gắng kiềm chế hết sức giọng điệu của mình, “Alo, Tĩnh Lam, có chuyện gì sao?”

Giọng Tĩnh Lam nghe hoàn toàn có vẻ hoảng hốt luống cuống, kèm theo cẩn thận, “Không có việc gì, Ngạn, em muốn nói cảm ơn với anh, hôm nay thật vui vẻ!”

“Em vui vẻ là được rồi, đi ngủ sớm chút đi!” Lãnh Ngạn bình tĩnh trả lời.

“Được! Ngạn, ngày mai là thứ hai, chúng ta làm thủ tục đi, để cho anh và Duy Nhất sớm lấy được hạnh phúc.” Tĩnh Lam nhẹ nhàng nói.

“Được! Ngày mai anh tới đón em!” Cuối cùng Lãnh Ngạn thở dài một hơi.

Duy Nhất thấy chân mày anh giãn ra nở nụ cười, kinh ngạc hỏi, “Chuyện gì mà vui vẻ thế?”

Lãnh Ngạn túm lấy cô tiếp tục hôn, “Tĩnh Lam nói ngày mai ly hôn, bảo bối, cuối cùng anh có thể cưới em rồi!”

Duy Nhất lại đẩy anh đang không ngừng mút cổ cô ra, Lãnh Ngạn cho rằng cô vẫn còn cự tuyệt, hơi thất vọng nhìn cô, Duy Nhất khẽ mỉm cười, “Không nên ở đây, chúng ta về nhà đi!”

“Về nhà? Về đâu?” Lãnh Ngạn không biết cô chỉ nhà họ Dung hay xuân về hoa nở của bọn họ.

“Ngốc! Đương nhiên là về nhà mình, không phải anh muốn hưởng thụ gió biến sao? Ngày mai chúng ta có một ngày hưởng thụ gió biển!” Duy Nhất vỗ khuôn mặt sa sầm của anh.

“Được!” Anh trở nên hào hứng bừng bừng trong phút chốc, đổi sang chỗ ghế lái nhanh như điện chớp.

Vừa về đến xuân về hoa nở, anh đã không kịp chờ đợi ôm Duy Nhất chạy lên tầng trên.

“Anh làm gì thế? Vội vã như vậy!” Duy Nhất đỏ mặt vùi trong ngực anh.

“Bảo bối, xuân tiêu ngắn ngủi, anh sợ trời sáng quá mau!” Lãnh Ngạn nhướng mày cười một tiếng.

Duy Nhất hoảng hốt không ngậm được miệng, “Cái… gì? Không phải anh định… Suốt một đêm chứ?”

“Em yêu, đừng hoài nghi lực chiến đấu của ông xã em!” Trong bóng tối, Lãnh Ngạn cười đến liều lĩnh.

Vào phòng ngủ, đặt Duy Nhất lên giường, sau đó đóng cửa, cởi áo khoác, một loạt động tác làm liền mạch.

Khi thân thể nặng nề của anh đè lên Duy Nhất, Duy Nhất ngăn anh lại.

“Còn không được sao? Bà xã?” Lãnh Ngạn khổ sở nhìn Duy Nhất.

Duy Nhất cong môi lên, “Trước tiên tắt điện thoại di động của anh đi! Em không muốn nửa đường đứt thắng!”

Những lời này khiến một suy nghĩ lóe lên trong đầu Lãnh Ngạn, anh nhíu mày, lập tức bác bỏ ý niệm này của mình, rời giường tắt điện thoại, sau ôm Duy Nhất hôn tinh tế lần nữa.

Duy Nhất thở dài, cuối cùng cô vẫn phải trầm luân, ở trong tình yêu vô biên vô hạn của anh…

Bóng đêm tràn ngập, tất cả khó chịu và lo lắng đều được che giấu trong bóng tối, chỉ có ấm áp truyền giữa lẫn nhau, vui vẻ giao hòa, triền miên uốn lượn, hình như mênh mông vô tận…

Một đêm ấm áp này, Duy Nhất mệt mỏi không chịu nổi, khi tỉnh lại vẫn toàn thân bủn rủn, nhìn đồng hồ, lại đến trưa…

Bên cạnh đã không có bóng dáng của Lãnh Ngạn, cô rời giường xuống tầng dưới, trong phòng bếp bay ra mùi thơm của thức ăn, mùi thật ấm áp, trong lòng cô ấm áp, chân trần chạy vào bếp, quả nhiên thấy anh đang bận rộn.

Đại tổng giám đốc Lãnh tự mình làm bữa sáng cho cô đã không phải chuyện mới mẻ, nhưng mỗi lần nhìn thấy, cô vẫn cảm động như vậy.

Tiến đến ôm eo anh từ phía sau, lại bị anh khiển trách nặng nề, “Sao đi chân không chạy xuống? Bây giờ trời giá rét, dễ bị cảm!” Nói xong vác cô lên, vỗ một cái lên mông cô, ném cô vào ghế sa lon trong phòng khách.

Duy Nhất mím môi hưởng thụ sự quan tâm yêu chiều của anh, làm mặt quỷ với anh, “Chú Lãnh, dáng vẻ vừa rồi đâu chỉ giống chú, quả thật giống như daddy vậy!”

Mặt Lãnh Ngạn đen lại, đè lên cô, vỗ một lúc lên mông cô, cho đến khi Duy Nhất cười lớn cầu xin tha thứ, anh mới dừng lại, ôm hai chân bị lạnh của Duy Nhất vào trong ngực, dùng nhiệt độ dần dần làm nóng chân cô.

“Bé ngốc, ấm sao?” Lãnh Ngạn đưa tay vén sợi tóc tán loạn cho cô.

“Ừm!” Duy Nhất gật đầu, có một dòng nước ấm hạnh phúc mãnh liệt trong lòng như nước thủy triều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.