“Tôi không buông!” Ngược lại Doãn Tử Nhiên ôm chặt Duy Nhất, “Anh coi cô ấy là bà xã mình khi nào? Anh quan tâm cô ấy sao? Thương yêu cô ấy sao? Anh yêu cô ấy sao? Nếu những điều này không có, như vậy anh buông tay đi! Tôi càng thương cô ấy hơn anh!”
Lãnh Ngạn vốn định buông tay mà thành toàn cho Duy Nhất và Doãn Tử Nhiên, nhưng hôm nay bị chuyện của má Tằng kích thích, cộng thêm bất kỳ người đàn ông nào cũng có tự tôn, dù sao cũng không cách nào dễ dàng tha thứ cho người đàn ông khác ôm bà xã mình vào ngực trước mặt mình, cũng không có đạo lý chắp tay nhường bà xã mình cho người ta trước mắt mọi người.
Cặp mắt đen nhánh của anh như muốn phun ra lửa, chỉ hận thay chân anh không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Doãn Tử Nhiên ôm chặt Duy Nhất, mà Duy Nhất lại hoảng sợ mở to mắt nhìn anh. Cô sợ anh như vậy làm gì? Giống như một con gà con đáng thương trốn trong ngực Doãn Tử Nhiên sưởi ấm.
“Nhiễm Duy Nhất, em tới đây cho tôi!” Giọng của anh không lớn, nghe vẫn còn rất bình tĩnh, nhưng lại có lực lượng không cách nào kháng cự, kèm theo lửa giận thiêu đốt trong đáy mắt làm nền, có lực uy hiếp vô tận.
“Đừng qua đấy!” Doãn Tử Nhiên lqd đột nhiên tăng thêm lực cánh tay, ôm cô chặt hơn.
Ánh mắt Duy Nhất dao động giữa hai người bọn họ, không biết nên làm sao.
“Nhiễm, Duy, Nhất.” Lãnh Ngạn phun ra tên của cô từng chữ từng chữ một từ trong kẽ răng, đồng thời cũng tuyên bố quyền uy của anh.
Duy Nhất giật giật khóe môi, khẽ gật đầu, lại càng co lại về phía sau.
Trong nháy mắt đó, cô nhìn thấy trong tròng mắt đen nhánh của Lãnh Ngạn có thứ gì đó đang nháy sáng, tiếp theo trở nên tăm tối ảm đạm, cuối cùng thành màn sương lạnh, không hiểu sao đáy lòng run rẩy, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ngâgnr đầu trông thấy mắt Tần Nhiên, nhưng cặp ánh sáng như mũi nhọn khiến cho cô không biết làm sao, giống như ánh mắt không có chỗ để buông ra…
Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, mọi người cùng lúc xông lên, cuối cùng hóa giải lúng túng của Duy Nhất.
Bác sỹ gỡ khẩu trang xuống giải thích, “Đừng nóng vội, bệnh nhân chỉ bị hạ huyết áp, quỳ quá lâu, đột nhiên té xỉu, bây giờ không sao!”
“Quỳ quá lâu?!” Lãnh Ngạn lại kích động, “Tại sao lại quỳ xuống? Nhiễm Duy Nhất, cô làm cái gì với một bà cụ?”
Duy Nhất rất đau lòng với việc này, má Tằng vẫn coi cô như con gái, cô không nên để một mình bà ở nhà, may mà bây giờ không có việc gì, nếu không đừng nói Lãnh Ngạn, ngay cả chính cô cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.
Y tá đẩy má Tằng ra, Duy Nhất không để ý tới Lãnh Ngạn, tiến lên cầm tay má Tằng, tràn đầy áy náy, “Má Tằng, xin lỗi!”
Tay má Tằng hơi lạnh, có vài nếp nhăn già nua, bà cũng nắm chặt tay Duy Nhất, Duy Nhất theo y tá cùng đẩy má Tằng vào phòng bệnh.
“Thiếu gia, tôi không sao, đừng trách cứ thiếu phu nhân.” Má Tằng vươn tay về phía Lãnh Ngạn.
Lãnh Ngạn hơi chần chứ, tiến lên cầm lấy.
Má Tằng khẽ mỉm cười, đặt chồng tay Lãnh Ngạn và Duy Nhất lên nhau, nói với Duy Nhất, “Thiếu phu nhân, đồng ý với tôi.”
“Má Tằng…” Lệ Duy Nhất P.dlqd rơi đầy mặt, nhưng không tỏ thái độ.
Tay Lãnh Ngạn dính trên mu bàn tay cô, ấm áp nhàn nhạt, lại khiến cho cô muốn lùi bước, cô thử kéo tay ra, lại bị má Tằng nắm chặt.
“Thiếu phu nhân, đồng ý với tôi.” Má Tằng vẫn lặp lại những lời này.
Duy Nhất thật sự không hiểu, má Tằng chỉ là một người làm, tại sao nhất định phải cột mình và Lãnh Ngạn chung một chỗ? Nếu như chỉ vì tìm một người làm bạn với Lãnh Ngạn, chăm sóc Lãnh Ngạn, tại sao lại chọn trúng cô?
“Thiếu phu nhân, nếu như có lỗi, đó là lỗi của tôi, không liên quan đến thiếu gia, thiếu phu nhân đồng ý với tôi!” Trong mắt má Tằng xuất hiện nước mắt.
Duy Nhất càng thêm không hiểu má Tằng đang nói gì…
“Má Tằng, má đang nói gì vậy? Muốn Duy Nhất đồng ý với má cái gì?” Lãnh Ngạn chen miệng vào.
Má Tằng thấy Duy Nhất từ đầu đến cuối không gật đầu, lập tức chuyển mục tiêu sang Lãnh Ngạn, “Thiếu gia, cảm ơn cậu đã đối xử tốt với tôi như vậy. Nhưng tôi đã già, có lẽ sẽ có một ngày giống như hôm nay, không biết như thế nào đã ngủ.”
“Má Tằng, má đừng nói càn!” Lãnh Ngạn hơi lộ vẻ xúc động.
Duy Nhất nhìn anh, lần đầu tiên cảm giác anh cũng không phải núi băng.
“Đây là chuyện sớm hay muộn, thiếu gia, má Tằng xin lỗi cậu, chính là chết, cũng sẽ không nhắm mắt!” Nước mắt đột nhiên rơi ra từ trong đôi mắt già nua của bà.
“Má Tằng… Là tôi xin lỗi má…” Hốc mắt Lãnh Ngạn cũng đỏ, quả thật Duy Nhất không thể tin vào mắt của mình. Nhưng cô nghe không hiểu đối thoại của bọn họ, má Tằng là người nuôi lớn Lãnh Ngạn, tại sao lại có lỗi với anh? Nếu thật sự có chuyện có lỗi với anh, tại sao tình cảm hai người vẫn sâu sắc như vậy? Nhưng mà, Lãnh Ngạn còn nói anh có lỗi với cô…
Thật sự không hiểu…
Duy Nhất cau mày suy nghĩ, nhà giàu sang quyền quý phức tạp, ai biết tòa nhà âm trầm của nhà họ Lãnh có chuyện cũ gì…
“Thiếu gia, nếu như cậu không muốn má Tằng lqd chết không nhắm mắt, thì hãy sống tốt với thiếu phu nhân, đừng nghĩ cái khác, được không?” Đột nhiên má Tằng nói.
Duy Nhất không hiểu tại sao bà lại kéo đề tài nói chuyện lên mình, tay khẽ run, hơn nữa, cô cảm thấy rõ ràng, tay Lãnh Ngạn cũng xiết chặt.
Lãnh Ngạn liếc nhìn Duy Nhất, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp, “Má Tằng, tôi…”
“Yên tâm, thiếu gia!” Má Tằng buông tay họ ra, run run rẩy rẩy tìm túi tiền của mình, móc ra một trang giấy từ bên trong, đưa cho Lãnh Ngạn nhìn, “Thiếu gia cậu xem, tôi đã cố ý đi hỏi, bát tự của cậu và thiếu phu nhân rất hợp…”
Duy Nhất nghiêng đầu nhìn, trên giấy viết ngày sinh tháng đẻ của cô và Lãnh Ngạn.
Không phải chứ, đến năm nay rồi mà vẫn có người tin tưởng những điều này? Cô im lặng…
Đột nhiên, cô chú ý tới, má Tằng đã buông lỏng tay hai người ra rồi, nhưng tay Lãnh Ngạn vẫn còn bao trùm lấy tay mình…
“Thiếu gia, nếu cậu không đáp ứng, tôi lập tức đi gặp lão gia lão phu nhân, xuống đất thỉnh tội với bọn họ!” Má Tằng nói rất nghiêm túc.
Duy Nhất nghe Lãnh Ngạn thở dài một tiếng, sau đó nặng nề gật đầu.
U oán từ trong đáy lòng dâng lên, vì má Tằng dùng cái chết để uy hiếp, anh mới đồng ý cùng với mình? Cô kiên quyết rút tay mình về…