Anh căng thẳng trong lòng, lập tức dừng xe khẩn cấp.
Doãn Tiêu Trác không cài dây an toàn, đụng đầu vào kính chắn gió, che đầu gắt gỏng: “Cậu điên hả?”
Lãnh Ngạn giống như không nghe thấy, mở cửa xuống xe, điên cuồng chạy về phía biệt thự, Doãn Tiêu Trác không giải thích được, cũng theo xuống xe.
Dọc theo đường mòn trải sỏi đến trước biệt thự, lòng Lãnh Ngạn giống như trái tim sắp thoát ra khỏi lồng ngực, bước chân cũng ngày một chậm, trong lòng có dự cảm mãnh liệt, nhưng anh không dám tin!
Búp bê như vậy là độc quyền của Duy Nhất, chỉ có cô mới có thể làm ra, chẳng lẽ cô…?
Nhưng rõ ràng cô đã lên máy bay!
Hy vọng dự cảm của anh là thật, nhưng sợ hãi hy vọng thất bại lo được lo mất lại khiến cho anh hồi hộp không dứt.
Khi cách biệt thự mười bước, anh đứng vững lại, đầu thế mà lại như bị mộng du, không có dũng khí đi về phía trước.
Cửa mở ra, có một cô bé đi từ trong ra, trong tay đang cầm một con búp bê lớn.
Anh ngăn bé gái lại, ngồi xổm xuống hỏi, “Người bạn nhỏ, búp bê do cháu mua sao?”
Cô gái nhỏ rất tự hào lắc đầu, “Không phải! Do cháu tự làm!”
“Hả? Cháu biết làm?” Anh nhìn trân trối con búp bê này, loáng thoáng có phong cách của Duy Nhất.
Cô gái nhỏ cười một tiếng, hơi xấu hổ, lộ ra răng cửa không trọn vẹn, “Không phải, chính là chị trước mặt dạy chúng cháu làm!”
“Chị?” Trong lòng anh lập tức mừng như điên, “Đi, dẫn chú tới xem!”
Anh nắm tay bé gái, nghĩ đến có thể người bên trong là Duy Nhất, toàn bộ lòng bàn tay là mồ hôi, không khỏi nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong tay.
Cô bé nhỏ đau đến kêu lên, “A! Chú, rất đau!”
Anh từ khẩn trương dần bình tĩnh lại, hết sức áy náy, “Xin lỗi, chú không cẩn thận.”
Nói xong đi tới cửa bên, trước mắt anh sáng lên, lầu một biệt thự lại là một phòng búp bê nho nhỏ, bày đầy búp bê vải đủ loại, treo bên cửa sổ là một cặp búp bê nhỏ một nam một nữ, trên mặt búp bê nam không có ngũ quan…
Trong biệt thự còn có mấy bạn nhỏ đang tự làm búp bê, có thể nhìn thấy bóng lưng cô gái đi tới đi lui giữa các bạn nhỏ, tóc dài rủ xuống vai, quần áo đơn giản thoải mái, loáng thoáng có thể nghe thấy giọng nói dịu dàng mà quen thuộc nói chuyện cùng với các bạn nhỏ…
Chỉ một bóng lưng quen thuộc đã làm hốc mắt anh ướt át, ngơ ngác đứng đó không nói ra lời, trong lòng mừng như điên còn mãnh liệt hơn mình từ trong chỗ chết mà sống lại.
Giờ phút này, anh rất muốn xông lên ôm lấy bóng dáng nho nhỏ, rất muốn cao giọng gọi tên cô, nhưng bước chân của anh đứng ngây tại chỗ không đi ra được…
Anh hít mũi một cái, nhẹ nhàng nói một câu với cô bé, bé gái hiểu ý cười cười, đi lên trước, nói sau lưng Duy Nhất, “Chị, em muốn mua cặp búp bê treo trên cửa sổ này! Bao nhiêu tiền?”
“Xin lỗi, bảo bối, búp bê kia không bán!” Duy Nhất vừa tiếp tục giúp bạn nhỏ khác bên cạnh làm búp bê vừa trả lời.
“Vậy em trả rất nhiều rất nhiều tiền được không? Em rất thích!” Bé gái tiếp tục ỏi.
“Bảo bối, thật sự không bán, chị cũng rất thích!” Duy Nhất xoay người, nụ cười đông cứng lại…
Lãnh Ngạn chậm rãi đi lên trước, mỉm cười, “Vậy nếu anh muốn mua?”
“Xin lỗi, đã nói đó là hàng không bán!” Mặt của cô lạnh giống anh lúc ban đầu.
“Duy Nhất, anh… Muốn giải thích với em.” Anh đến gần bên cạnh cô.
Duy Nhất tránh ra, lạnh nhạt nói với anh, “Thật xin lỗi, Lãnh tiên sinh, xin không làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của tôi, nơi này còn nhiều bạn nhỏ làm búp bê, xin không quấy rầy các bé!”
Anh kéo cánh tay cô lại, “Duy Nhất, chúng ta nói chuyện! Chuyện mẹ của em…”
“Đủ rồi!” Duy Nhất căm tức nhìn anh, “Lãnh tiên sinh, tôi với anh vốn không quen thuộc, cho dù giữa chúng ta từng có khế ước, nhưng sau khi anh giết hại mẹ tôi tự động mất hiệu lực, từ nay về sau, chúng ta không quen nhau, cảm phiền anh làm ơn tránh xa tôi đi!”
“Thật sự có thể không? Thật sự có thể coi như không biết sao?” Lãnh Ngạn nhìn cô chằm chằm, “Em có biết lúc anh nhìn thấy tai nạn máy bay có bao nhiêu đau lòng không, nhất định chính là ngày tận thế…”
“Lãnh tiên sinh, tôi nói lại một lần, cảm phiền buông tôi ra! Tôi không biết anh! Nếu không buông ra, tôi báo cảnh sát!” Duy Nhất nhìn chòng chọc tay anh giữ cánh tay cô, nổi nóng.
“Chị Duy Nhất, chị làm sao vậy? Chú ấy bắt nạt chị sao?” Mấy bạn nhỏ lập tức chạy đến chung quanh cô, đẩy Lãnh Ngạn về sau.
“Chuyện gì xảy ra?” Doãn Tiêu Trác cũng theo đó chạy tới, khi nhảy vào cửa sửng sốt trong nháy mắt, “Duy Nhất?! Em… Không phải em… Lãnh Ngạn, sao lại thế này?”
Lãnh Ngạn nghiêm mặt, “Hỏi em trai bảo bối của cậu, dấu riêng bà xã tôi!”
Duy Nhất nghe lời anh nói, hai chân mày dựng lên, “Lãnh tiên sinh, xin tôn trọng một chút, ai là bà xã của anh? Giữa chúng ta một chút quan hệ cũng không có!”
“Không có quan hệ?” Lãnh Ngạn cười khẽ, “Không có quan hệ sao em coi búp bê như bảo bối, giá cao bao nhiêu cũng không bán?”
Mặt Duy Nhất lập tức biến sắc, đi tới bên cửa sổ, một phát gạt con búp bê nhỏ, ném vào bùn ngoài cửa sổ, “Không phải hai con búp bê rách nát sao? Tôi không bán bởi vì nó là thứ đồ bỏ đi! Tôi không muốn người khác nói tôi lừa tiền! Đồ chất lượng kém như vậy còn bán ra ngoài!”
“Em…” Lãnh Ngạn khẽ cau mày, “Duy Nhất, em nhất định phải như vậy sao? Tại sao không cho anh cơ hội giải thích?”
“Không có gì giải thích! Anh cảm thấy giải thích còn cần thiết sao? Anh giải thích quá nhiều, có nhiều câu tôi không phân biệt được câu nào là thật câu nào là giả.” Duy Nhất quay mặt sang, “Lãnh tiên sinh không có việc gì thì mau đi đi! Tôi phải làm việc!”
“Duy Nhất, xảy ra chuyện gì?” Một âm thanh vang lên ngoài cửa ra vào.
Các bạn nhỏ lập tức hoan hô đi tới, “Chú Dịch Hàn! Chào chú Dịch Hàn!”
Duy Nhất cũng lộ ra nụ cười quyến rũ, tiến lên nhận lấy đồ trong tay Dịch Hàn, “Hàn, anh đã trở lại!”