Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 287: Chương 287: Hận




Có cục cưng, cô sẽ có cảm giác thật ra thì Lãnh Ngạn không ở cách cô quá xa; có cục cưng mới khiến cho cô tin tưởng, giữa cô và Lãnh Ngạn thật sự đã từng có một cuộc tình oanh oanh liệt liệt; có cục cưng, mới có cô…… Nhưng mà, bây giờ Lãnh Ngạn lại muốn huỷ bỏ cục cưng? Đồng thời cũng muốn huỷ bỏ cô sao?

“Không ——!” Cô lấy tay ôm chặt cổ họng của mình thét chói tai, giọng nói lanh lảnh khàn khàn, “Đứa bé là của tôi! Anh không có quyền làm chủ! Anh cút ra ngoài cho tôi!” Một cánh tay của Doãn Tử Nhiên đã không có khả năng chống đỡ được cơn tức giận của cô, đưa tay ra ôm lấy cô, để cho toàn bộ sức nặng của cơ thể cô dựa hết vào người mình, cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Lãnh Ngạn.

Vẻ mặt Lãnh Ngạn không biến sắc: “Đứa bé là của tôi. Tôi nói bỏ nó thì phải bỏ!” Anh bước từng bước về phía Duy Nhất, mang theo sự kiên định dứt khoát không thay đổi. Lần đầu tiên, Duy Nhất cảm thấy sợ hãi đối với anh, Lãnh Ngạn từng coi cô là trời, cưng chiều vô hạn đối với cô giờ đã không còn nữa, anh ở trước mắt bây giờ là một ác ma! Ở trong đôi mắt đen của anh, cô chỉ nhìn thấy những điều kinh khủng, toàn thân của cô phát run, rúc vào trong lồng ngực của Doãn Tử Nhiên cầu cứu: “Tử Nhiên, em không muốn bỏ đứa bé, hãy đuổi anh ấy đi giúp em! Mau đuổi anh ấy đi! Em ghét anh ấy! Em không muốn nhìn thấy anh ấy!”

Lãnh Ngạn đã đứng ở trước mặt của cô, sau đó Doãn Tiêu Trác cũng xuất hiện ở cửa, Duy Nhất giống như nhìn thấy vị cứu tinh, kêu gào lên với Doãn Tiêu Trác, “Anh cả, cứu em! Cứu đứa bé! Cục cưng sẽ mang họ Doãn có được không? Em đồng ý với anh, để cục cưng mang họ Doãn, van xin anh hãy cứu lấy cục cưng, em không muốn bỏ cục cưng đi!”

Doãn Tiêu Trác khổ sở nhắm mắt lại, rồi nói: “Duy Nhất, Lãnh Ngạn nói đúng, chưa chồng mà đã làm mẹ sẽ không dễ dàng, em mới hai mươi tuổi, còn phải lập gia đình, anh cả cũng chỉ suy nghĩ cho sau này của em!”

Duy Nhất tuyệt vọng, nhìn Doãn Tử Nhiên một chút—— Thần bảo hộ của cô, nhưng mà anh chỉ đứng đực ra đó, không nói câu nào…… Cô buông bàn tay đang ôm chặt của Doãn Tử Nhiên ra, nhanh chân bỏ chạy, nhưng mà ngay lập tức đã bị ôm vào trong ngực, hơi thở quen thuộc khiến cho cô mê muội, khiến cho cô hồi phục lại, cảm giác đau đớn xâm nhập vào từng dây thần kinh của cô. Cô tay đấm chân đá, liều mạng giãy giụa: “Buông tôi ra! Lãnh Ngạn! Cái người mang tội giết người này! Tên đao phủ! Tôi hận anh! Tôi hận anh tới chết! Tôi muốn đi kiện anh! Anh là tên mang tội giết người!”

Cho dù cô có giãy giụa như thế nào, cuối cùng cũng bị Lãnh Ngạn bế lên, nhét cô vào trong xe. Cầu Phỉ Nhi đứng ở bên ngoài xe, cười thoả mãn, “Ngạn, em sẽ không đi, mà về nhà đợi anh trước! Đừng quên, anh hãy sớm trở về, chúng ta sẽ đi Địa Trung Hải hưởng tuần trăng mật!”

“Được, đi đường cẩn thận, anh sẽ lập tức trở về ngay!” Lãnh Ngạn thân mật ôm lấy cô ta. Duy Nhất tức giận bừng bừng, muốn đập vỡ cửa xe nhảy xuống, Lãnh Ngạn bắt được tay của cô, nhét cô trở vào trong xe, ôm cô lên, đặt ở đầu gối, hai tay bị giữ chặt lại, cô không thể nào nhúc nhích được nữa.

Doãn Tiêu Trác và Doãn Tử Nhiên lái xe theo. Kiên quyết bảo vệ bảo bảo, Duy Nhất tin tưởng tiếp tục phản kháng, tay không thể cử động nhưng chân có thể đá, tay chân đều không thể cử động thì là lúc cô dùng tài hùng biện, cô đồng thời vừa mắng anh “Mang tội giết người” vừa liều mạng cắn anh, cắn cổ, cằm, mặt, chỉ cần chỗ nào có thể cắn, cô đều cắn không chút lưu tình.

Cô đặt hy vọng vào việc Lãnh Ngạn không chịu được đau đớn, sẽ buông cô ra, cô sẽ tìm cơ hội chạy trốn. Nhưng mà Lãnh Ngạn vẫn không nhúc nhích, cho đến khi Duy Nhất cắn cổ anh loang lổ máu ra, nhưng anh vẫn nhất định không chịu buông tay, mắt nhìn thẳng phía trước, trong đôi mắt như hoá thành băng.

Cô mệt mỏi, quá mệt mỏi và tuyệt vọng, từ phản kháng biến thành cầu khẩn: “Lãnh Ngạn, tôi van xin anh, đừng bỏ đứa bé đi, cục cưng cũng là một sinh mạng mà, mấy tháng vừa rồi, mỗi ngày tôi đều cảm nhận được sự hiện hữu của cục cưng, thay đổi của cục cưng, cục cưng đã có tay có chân, đã hình thành một cơ thể nhỏ bé, anh nhẫn tâm vậy sao? Lãnh Ngạn, tôi van xin anh có được không?”

“Anh sờ thử một cái đi! So với lần trước, cục cưng đã lớn hơn một chút rồi, bụng của em cũng không giống như trước nữa, chỗ này đã gồ lên, anh sờ một chút mà xem!”

“Lãnh Ngạn, tôi bảo đảm! Sinh đứa bé này ra một mình tôi sẽ nuôi nó, bảo đảm không quấy rầy tới cuộc sống của anh và Phỉ Nhi, tôi sẽ mang bé tới một chỗ thật xa, đi ngay bây giờ luôn, đi Nhật Bản, đi Châu Âu, tóm tại là sẽ không xuất hiện trước mặt của anh, không để anh phiền lòng, được không?”

“Lãnh Ngạn, đang nói chuyện với anh đó! Được rồi, tôi biết tôi sai rồi, tôi sẽ tiếp tục để bé mang họ lãnh, gọi là Lãnh Nhiễm, là anh đã nói, đứa bé cho dù là gái hay trai cũng đều gọi là Lãnh Nhiễm, tôi nghe anh, cái gì tôi cũng nghe theo anh, có được không? Chỉ cần đừng bỏ đứa bé đi!” SSdienng dànlew quy9on.

“Anh có yêu cầu gì cứ nói, nếu không thì như vậy cũng được, tôi đồng ý với anh, đồng ý làm người tình của anh, nghe gọi thì tới, anh kêu tôi làm cái gì tôi sẽ làm cái đó, nhưng anh phải để đứa bé lại cho tôi. Không có cục cưng, thật sự là tôi không sống nổi……”

“Lãnh Ngạn, tôi van xin anh, xin anh….”

Từ đầu tới cuối, anh đều không nói một câu nào, bởi vì cô khóc đến khàn cả giọng, bởi bì cô khóc nước mắt tràn ra như vỡ đê làm ướt hết quần áo của anh, anh vẫn im lặng duy trì động tác—— ôm cô thật chặt, không buông tay….

Chiếc xe dừng lại trước cửa bệnh viện, tài xế xuống mở cửa xe, trong nháy mắt Lãnh Ngạn ôm cô xuống xe, cô nhanh chóng rút ray ra, thoát khỏi trói buộc của anh, nắm lấy cửa xe, chết cũng không chịu buông tay.

“Đem tay của phu nhân đẩy ra!” Anh lạnh lùng ra lệnh.

“Dạ!” Tài xế lên tiếng, nắm lấy tay của cô, từng ngón từng ngón đẩy ra ngón tay của cô dùng hết sức nên trắng bệch ra. Mặc dù cô dùng hết chút sức lực cuối cùng, nhưng vẫn không địch lại được, trong nháy mắt tay rời khỏi cánh cửa xe, giống như mạng sống bị rút đi vậy, trong mắt cô chứa đựng một loại hận thù, giọng nói khàn khàn dường như cô đang nguyền rủa trong lòng: “Lãnh Ngạn, tôi hận anh cả đời!”

Dưới cơn thịnh nộ, cô cũng không để ý tới, lúc Lãnh Ngạn ra lệnh cho tài xế, anh vẫn gọi là “Phu nhân“. Lãnh Ngạn ôm cô đi qua hành lang nhộn nhịp, tới chỗ hẹn với bác sĩ, bọn họ vừa tới, lập tức vào phòng giải phẫu.

Doãn Tiêu Trác và Tử Nhiên cũng chạy tới, đứng chờ bên ngoài phòng mổ, giữa chân mày là vẻ thâm trầm và rối rắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.