Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 217: Chương 217: Hoa cát…




Ban đêm, bước chậm trên cát mềm mịn ở biển Aegean, gió biển thổi đến hương vị đặc biệt của biển rộng, mặn mặn, ẩm ướt, Duy Nhất nhắm mắt lại, nhớ tới “Xuân về hoa nở”.

“Lãnh Ngạn, chúng ta ra ngoài đã bao lâu?” Cô dừng bước, ngồi trên bờ cát, ra sức hít thở hơi thở gió biển.

Lãnh Ngạn ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn ngoài khơi sáng như đá quý trong bóng đêm, híp mắt, “Tầm mười ngày đi, nhớ nhà?”

Cái gì là nhà? Trong đầu Duy Nhất thoáng hiện ra từng căn nhà, lồng chim bồ câu, nhà cũ nhà họ Lãnh, xuân về hoa nở, còn có biệt thự nhỏ lúc bỏ nhà ra đi Lãnh Ngạn len lén mua cho cô. Lồng chim bồ câu đã giải tỏa, nhà cũ nhà họ Lãnh cho Tĩnh Lam, trong xuân về hoa nở còn có Only, biệt thự nhỏ đã đưa cho Mỹ Mỹ ở tạm, ở đâu là nhà của cô đây?

Gió đêm thu mang theo chút hơi lạnh, trên da nhanh chóng nổi lên tầng da gà, ngay lập tức, ấm áp vây quanh lấy cô, không cần nhìn cũng biết, là Lãnh Ngạn lấy áo khoác của anh choàng lên người cô, mang theo nhiệt độ của anh, mang theo hơi thở của anh, sao cô không ấm áp?

Mắt Duy Nhất ướt át trong nháy mắt, ý nghĩa của nhà chính là ấm áp, đối với cô mà nói, hơi thở của anh chính là chú thích chính xác nhất cho ấm áp, cho nên nhà tương đương với anh?

Suy luận này đúng sao?

“Sao vậy? Thật sự nhớ nhà?” Ngón tay Lãnh Ngạn khẽ xẹt qua khóe mắt cô, cho rằng sẽ có giọt nước mắt rơi xuống.

Duy Nhất áp mặt vào lòng bàn tay anh, chỗ lóe sáng nhất trong tròng mắt trong sáng là bóng dáng của anh, khóe môi nở nụ cười tinh khiết giống như bầu trời biển Aegean, “Em không khóc, ngốc! Em nhớ anh lắm!”

Nhớ anh, chính là nhớ nhà…

“Em mới là bé ngốc! Không phải anh ở trước mặt em sao?” Một tay khác của Lãnh Ngạn sờ mũi cô.

“Lãnh Ngạn, em chính là nhớ anh!” Cô cố chấp mỉm cười, cố chấp nhấn mạnh.

Nụ cười của Lãnh Ngạn đọng lại, trong tròng mắt thâm thúy phản chiếu ngọn đèn của biển Aegean, ấm áp mà mông lung, Duy Nhất nhào vào trong ngực anh, “Lãnh Ngạn, em chính là nhớ anh…”

Tham lam hít thở hơi thở của anh, đó là hơi thở cô say đắm nhất, hơi thở của nhà…

Anh lộ vẻ xúc động thật sâu, vòng tay ôm chặt đáp lại cô, “Duy Nhất, anh sẽ mãi ở bên cạnh em, dù một ngày em chán ghét anh, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em.”

“Sao em lại có thể ghét anh?” Duy Nhất đột nhiên rời khỏi lòng anh, tức giận vì những lời này của anh, “Em là hạng người thay đổi thất thường sao? Đời này em chỉ có một người đàn ông là anh, dáng vẻ này không giống anh!”

Lãnh Ngạn cười ha ha, mấy phần hài lòng, mấy phần đau thương, ngón tay lướt trên mặt cô theo thói quen, “Bảo bối, đời này, em đều là của anh, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không cho đổi ý…”

“Nhìn anh kìa?!” Duy Nhất trừng mắt liếc anh, “Giống như không tin tưởng em, có muốn em thề không? Nếu Nhiễm Duy Nhất em…”

Môi chạm phải mềm mại ấm áp, là anh dùng môi ngăn chặn lời còn lại, sau triền miên nhàn nhạt, anh ôm chặt cô, “Không cho thề, anh tình nguyện em đổi ý…”

Duy Nhất ngọt ngào ôm cổ anh, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ, “Em sẽ không đổi ý, sẽ không… Không tin, chúng ta để biển Aegean chứng kiến.”

“Chứng kiến thế nào?” Lãnh Ngạn cười hỏi.

“Đứng lên!” Cô kéo Lãnh Ngạn lên, đối mặt với nước biển xanh lơ, bàn tay khum lại đặt lên miệng, la lớn: “Biển Aegean phải nhớ, Duy Nhất yêu Lãnh Ngạn, vĩnh viễn không oán giận không hối hận!”

Gió biển rì rào như tiếng ốc biển đập vào mặt, sóng biển nhẹ nhàng hôn lên đường ven biển, Lãnh Ngạn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng quật cường và nghiêm túc của Duy Nhất, hình như nghe thấy giọng nói của cô truyền theo gió biển tới thật xa…

Biển Aegean dưới màn đêm, là những nốt nhạc nhảy lên trong yên tĩnh, hiện ra màu xanh dương đặc biệt mê hoặc. Những đảo nhỏ xa xa lân cận, điêu khắc đường ven biển tan tành mà hoàn mỹ, biển Aegean giống như đá quý màu xanh phân chia không đều, nhẹ nhàng lung linh dưới ánh trăng.

Nhìn ra xa, những phòng nhỏ màu trắng mọc chằng chịt như rừng bờ bên kia, tạo thành đối lập mãnh liệt với nước biển xanh thẳm, lại kết hợp vô cùng khéo léo, hình như toàn thế giới chỉ có tổ hợp hai màu xanh trắng là hoàn mỹ nhất. Ngọn đèn đêm từ trong phòng màu trắng chiếu xuống mặt biển, đường ven biển mông lung, rực rỡ óng ánh trong trời biển, toàn bộ thế giới, đẹp như một giấc mộng…

Đây là mộng sao? Duy Nhất? Cổ họng Lãnh Ngạn căng lên, chỉ mong, đây không phải là mộng…

Duy Nhất hưng phấn sắc mặt ửng hồng, kéo vạt trước áo sơ mi của anh, “Tới lượt anh! Tới lượt anh!”

“Được!” Anh cười nhẹ, giống như những ngọn đèn mông lung kia, học dáng vẻ Duy Nhất, phát ra tiếng kêu từ đáy lòng về phía biển, “Biển Aegean làm chứng, Lãnh Ngạn yêu Duy Nhất, vĩnh viễn không oán giận không hối hận!”

Duy Nhất cúi người túm lấy cát mịn trên bờ vung vẩy, xoay tròn trên bờ cát, cười to, “A – Lãnh Ngạn, em thật hạnh phúc! Nào, mau tới chúc mừng lời tỏ tình thâm tình của chúng ta! Nhanh lên một chút!”

Lãnh Ngạn say mê trong thế giới như mộng như ảo ở vịnh nhỏ này, anh thích vẻ đẹp của biển Aegean, nhưng bởi vì có cô, nơi này mới đẹp có ý nghĩa, Duy Nhất, em có thể tha thứ cho anh không? Có lẽ, anh nên nói cho em biết, tự mình nói cho em biết…

“Lãnh Ngạn! Anh nhanh lên một chút!! Chúng ta làm hoa cát!” Tay Duy Nhất dính đầy cát kéo anh.

Anh cười, “Bé ngốc, cái gì gọi là hoa cát?”

“Cứ như vậy! Người khác đốt pháo hoa, mình làm hoa cát! Anh đến đây! Đến nào! Đừng đứng ngây ngốc như chú ở đó!”

Cô tiếp tục tung hoa cát của cô, đầy trời đều là cát mịn, rơi vào trong tóc cô, rơi vào trong áo cô, mà cô, như thiên sứ, nhảy, cười…

“Được! Hãy theo em cô nhóc ngốc điên khùng một lần!” Anh cũng cúi người vốc đầy cát, nắm chặt, cát không chịu chảy ra giữa kẽ ngón tay, trong lòng không giải thích được, lại nắm chặt… Đột nhiên phát hiện, càng nắm chặt, càng chảy ra nhiều…

Anh đứng nguyên một chỗ ngây người, hình như tiếng cười của Duy Nhất càng ngày càng xa, trước mắt chỉ còn lại xanh thẳm dưới ánh trăng yên tĩnh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.