Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 103: Chương 103: Hoa hồng thần bí




Duy Nhất bị đám người mãnh liệt mà đến và ánh đèn flash lóe lên không ngừng dọa sợ, nắm chặt tay Mỹ Mỹ, không biết làm sao.

“Duy Nhất đi mau!” Doãn Tử Nhiên vừa gọi vừa chen về phía cô.

Rốt cuộc khi cô nhớ ra phải về thang máy, đám người mãnh liệt đã bao vây cô rất nhanh, đầu vốn đau muốn nứt, ở trong không gian ầm ĩ chỉ nhìn thấy môi các phóng viên không ngừng chuyển động, lại không nghe rõ bọn họ đang nói gì, ánh đèn flash sáng nhức mắt cũng khiến cô gần như té xỉu. Cô nhíu chặt chân mày, ngón tay đè lên huyệt thái dương, cố gắng giảm bớt khó chịu của mình, cuối cùng Doãn Tử Nhiên cũng chen đến bên cạnh cô, dùng thân thể ngăn cản phóng viên, giữ cô ở trong lòng mình, che chở đưa cô đi ra ngoài.

Doãn Tử Nhiên nhét cô vào trong xe của nhà họ Doãn, dặn dò lái xe, “Đưa cô ấy về! Đi đường cẩn thận!” Sau đó trấn an Duy Nhất, “Đừng lo lắng, có anh, anh giải quyết đám phóng viên kia, mấy ngày này đừng ra cửa, ở nhà nghỉ ngơi!” Nói xong ra lệnh cho lái xe chạy nhanh, mình xoay người đi vào ngăn cản đám phóng viên đang đuổi tới.

Xe dần dần cách xa tập đoàn Doãn thị, lái xe hỏi Duy Nhất, “Lãnh phu nhân, xin hỏi nên đi đâu?”

Duy Nhất đột nhiên tỉnh mộng, nhìn chung quanh, “Dừng ở đây đi.”

“Chuyện này… Không tốt lắm đâu? Cậu hai muốn tôi đưa cô về!” Lái xe hơi do dự.

“Không quan trọng! Tôi tới cửa hàng bách hóa trước mặt mua chút đồ, sau đó tiên sinh nhà tôi sẽ đến đón tôi.” Duy Nhất nói xạo.

Lái xe nghe cô nói vậy, liền để cho cô xuống xe. Sở dĩ Duy Nhất làm vậy, bởi vì không muốn trở về nhà họ Lãnh, có lúc, cô không biết rốt cuộc cô ở nhà họ Lãnh được coi là gì.

Đi nhờ xe trở lại lồng chim bồ câu của mình, lại phát hiện đã hoàn toàn thay đổi, chung quanh tường đổ vách xiêu, cô nhớ Doãn Tử Nhiên đã từng nói với cô, khu này đã phá bỏ và dời đi chỗ khác rồi, như vậy, cô bây giờ không có nhà để về sao? Xoay người nơi bụi bặm ầm ĩ, cô thật sự không biết nên đi đâu…

Nhìn tro bụi bay đầy trời, ngắm thấy nụ cười của mẹ trên thiên đường, rơi nước mắt, “Mẹ, mẹ nói cho con biết, bây giờ con nên làm gì?” Nỗi nhớ nhung mẹ trong lòng bỗng nhiên tăng vọt, cô lên xe đi tới nghĩa trang, vừa sau cơn mưa, không khí ngoại ô vô cùng mát mẻ, dọc theo đường đi còn vết lún, tốc độ xe hết sức chậm chạp, khi đến nghĩa trang đã là buổi trưa. Lê bước chân nặng nề, dọc theo thềm đá đi tới trước mộ mẹ, kinh ngạc phát hiện đã có người tới trước mình, trước mộ còn có bó hoa hồng trắng ngậm nước chính là bằng chứng. Mẹ con hai người không còn nơi nương tựa trên thế giới này, còn ai sẽ nhớ mẹ? Cô nghĩ không ra…

Đứng trước mộ, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, ảnh mẹ trên mộ bia còn cười mơ hồ mà ấm áp, cô ngồi chồm hổm xuống, mặt nhẹ nhàng dính lên hình, mộ bia lạnh lẽo khiến cho khuôn mặt nóng bỏng của cô có cảm giác vô cùng thoải mái.

“Mẹ, Duy Nhất tới thăm mẹ đây, Duy Nhất rất nhớ mẹ…” Cô nỉ non thật thấp, “Mẹ, con mệt quá, rất muốn khóc…”

Từng giọt nước mắt rơi xuống, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, cô đột nhiên phát hiện trên bia mộ có khắc ngày sinh và ngày mất của mẹ, lúc này mới đột nhiên nhớ lại, hôm nay mùng chín tháng bảy, là sinh nhật mẹ, như vậy bó hoa này là người có tâm lưu lại hả? Nhất định là người quen của mẹ, một người nhớ sinh nhật của mẹ, sẽ là ai chứ? Trong trí nhớ của cô, thật sự không có người như vậy… Chỉ có điều, mặc kệ như thế nào, đã lâu cô chưa tới thăm mẹ rồi, hôm nay vừa đúng là sinh nhật mẹ, cũng coi như ý trời…

“Mẹ, nhớ năm con sáu tuổi không? Cũng là sinh nhật mẹ, con nấu chén mỳ trường thọ cho mẹ ăn, đó là lần đầu tiên con nấu mì, nhầm bột giặt thành muối, nhưng mẹ vẫn nói ăn ngon…”

Ánh mắt Duy Nhất trong suốt, nhớ lại những chuyện cũ ấm áp, giống như mẹ đang ở bên cạnh…

“Mẹ, mẹ đã nói, trên thế giới này, chúng ta là duy nhất của nhau, nhưng mẹ đi rồi, Duy Nhất thật cô đơn, Duy Nhất nhớ mẹ, rất nhớ cực kỳ nhớ, mẹ…”

Cô cuộn tròn trước bia mộ nhẹ nhàng khóc sụt sùi, “Mẹ, chỉ có những ngày ở với mẹ mới vui vẻ nhất, bây giờ Duy Nhất không biết nên đi đâu, ở chỗ này với mẹ được không?”

Cô ngước mắt nhìn lên bầu trời, mặt trời màu vàng dần chuyển từ đông sang tây, cuối cùng chìm trong đêm tối vô tận, gió mát, lặng lẽ xâm nhập…

Một bóng người cao lớn xuất hiện phía sau cô, “Duy Nhất, là em sao?” Giọng nói ôn hòa nghe cảm động.

Duy Nhất vội vàng lau khô nước mắt quay đầu lại nhìn, là Dịch Hàn! Sao người này luôn có thể xuất hiện ở bất kỳ đâu.

“Sao anh lại ở trong đây?” Duy Nhất kinh ngạc hỏi.

Dịch Hàn cười cười, “Đến thăm một người bạn đã mất, trùng hợp như vậy lại gặp được em? Nhìn bóng lưng giống em, vốn không dám gọi!” Ánh mắt của anh đảo qua trên bia mộ, “Đây là…”

“Mẹ em!” Duy Nhất nhỏ giọng trả lời.

“A, không ngờ… Xin lỗi!” Vẻ mặt anh áy náy.

Duy Nhất khẽ mỉm cười, “Không có gì!” Ngày khó chịu nhất đã đi qua, cô còn sợ gì? Cô hơi nhíu mày, từ dưới đất đứng lên, bởi vì đột nhiên đứng dậy mà đầu choáng váng, cô vội vàng vịn bia mộ, không để cho mình té xỉu.

Dịch Hàn cảm thấy sắc mặt cô không bình thường, đỡ tay cô, đưa tay lên trán cô, hoảng sợ, “Cô nhóc! Em về không uống thuốc? Sao lại nóng vậy?”

Duy Nhất cười khổ lắc đầu. Cô nhóc? Ngày trước mẹ thường hay gọi cô như vậy…

“Như vậy sao được? Nhanh theo anh xuống núi gặp bác sĩ! Lãnh Ngạn nhà em đâu? Sao không quan tâm em!” Anh ôm cô lên, đi xuống núi.

“Không! Thả em xuống! Em tự mình đi!” Duy Nhất không quen với hơi thở đàn ông xa lạ.

Dịch Hàn lại cố chấp không chịu buông tay, “Dáng vẻ em vậy còn đi thế nào? Đứng lên cũng choáng váng, cô nhóc, đừng cậy mạnh nữa, chúng ta là bạn không phải sao?”

Duy Nhất không kiên trì nữa, được người khác gọi “Cô nhóc” cảm giác rất tốt, rất tốt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.