Điện thoại đúng là của Lãnh Ngạn gọi tới, Duy Nhất áy náy cười cười, nghe điện thoại.
“Bảo bối, đang ở đâu vậy?” Trong điện thoại truyền đến giọng mềm mại đến phát ngán của Lãnh Ngạn, chắc cảm thấy tối nay mình rất có lỗi với Duy Nhất, cực kỳ lấy lòng cô thôi.
Duy Nhất khẽ nói vào điện thoại di động, “Em đang ở bên ngoài ăn cơm! Anh ăn chưa?”
“Đã hơn chín giờ, em nói anh ăn chưa? Không phải em đi thăm Đóa Nhi à? Sao ăn ở bên ngoài? Cùng ai?” Lãnh Ngạn lập tức cảnh giác.
“Em… Tăng ca thêm giờ, đang ăn bên ngoài.” Duy Nhất biết Lãnh Ngạn không thích Dịch Hàn, không dám nói ra tên của anh ấy.
Lãnh Ngạn lại nổi lên nghi ngờ, trầm giọng hỏi, “Anh hỏi em đang ở cùng một chỗ với ai?”
“Dịch… Hàn.” Duy Nhất liếc nhìn Dịch Hàn, ấp a ấp úng trả lời.
Lãnh Ngạn lập tức nổi trận lôi đình, giọng nói khiến điện thoại di động sắp nổ tung rồi, “Lập tức trở về cho anh!”
“Tại sao? Em còn chưa ăn no!” Duy Nhất thì thầm nho nhỏ, cô và Dịch Hàn quang minh chính đại, phản ứng của Lãnh Ngạn cũng quá kịch liệt.
“Tiểu Thôi đâu? Tại sao không đón em? Lại có thể tự tiện rời vị trí công tác? Em chờ ở đó, anh lập tức kêu cậu ta tới đón em!” Lãnh Ngạn nói xong cúp luôn điện thoại.
Duy Nhất hừ hừ vào điện thoại di động, có ý gì? Chính anh bảo vệ bà xã, cô và bạn bè ăn bữa cơm cũng không được?
“Thế nào? Lãnh Ngạn nổi giận?” Dịch Hàn nhìn cô cười cười.
“Không để ý tới anh ấy!” Duy Nhất chép miệng, giọng Lãnh Ngạn ở trong điện thoại lớn như vậy, chắc Dịch Hàn cũng nghe thấy, đúng là mắc cỡ chết người.
Nửa giờ sau, tiểu Thôi đã gọi điện thoại tới, “Thiếu phu nhân, tôi đang ở tầng dưới nhà hàng băng chuyền, thiếu gia gọi tôi tới đón cô.”
“Không được gọi tôi là thiếu phu nhân, tôi không phải!” Duy Nhất tức giận trả lời một câu, nhưng đột nhiên nghĩ tới sao Lãnh Ngạn biết cô đang ở nhà hàng băng chuyền?
Mà đồng thời khi cô nói câu này, Dịch Hàn nhìn ánh mắt của cô chợt sáng lên…
Cô cầm túi xách lên tràn đầy áy náy với Dịch Hàn, “Thật ngại quá, để anh chế giễu, tóm lại hôm nay cám ơn anh, đồ ngọt vừa rồi ăn rất ngon!”
“Thích ăn là tốt rồi, đừng nói cám ơn, anh đầu tư lâu dài chỉ làm một phần thưởng thức miễn phí vậy thôi! Từ ngày mai tụi anh đưa đồ ăn cho em, sẽ thu phí! Cũng không thể để cho anh lỗ vốn!” Dịch Hàn cười nói.
“Được!” Duy Nhất thu thập xong, vẫy tay với anh, “Hẹn gặp lại!”
“Bye bye!” Dịch Hàn nhìn theo bóng dáng của cô biến mất ngoài cửa , nụ cười dần đọng lại, chân mày nhíu chặt.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên dồn dập, anh từ trong trầm tư phục hồi tinh thần lại, “Alo, chuyện gì?”
“Anh Hàn, bản thảo đã chuẩn bị xong, ngày mai có muốn cho lên báo không?”
Dịch Hàn dùng ngón tay ấn chặt mi tâm *, “Đợi chút, đợi chút, để cho anh suy nghĩ lại.”
(*) mi tâm: điểm giữa hai đầu chân mày.
“Dạ! Vậy em từ từ.”
“Ừ, đúng rồi, em lấy điện thoại gì liên lạc với anh? Điện thoại di động? Điện thoại phòng làm việc?” Dịch Hàn đột nhiên hỏi.
“Yên tâm đi, anh Hàn, em dùng điện thoại công cộng!”
“Được, quan sát tỉ mỉ, hạn chế liên lạc với anh, hãy chờ tin tức của anh!” Dịch Hàn để điện thoại di động xuống, rơi vào trầm tư lần nữa.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Giữa trưa hôm sau, Duy Nhất cầm một đống lớn tài liệu gặm mãnh liệt.
Tần Nhiên đi tới, “Nhiễm tổng, cùng đi ăn cơm trưa thôi.”
“Anh đi trước đi, đợi lát nữa em tự đi!” Duy Nhất nói mà không ngẩng đầu lên.
Tần Nhiên cười lắc đầu, “Duy Nhất à, công việc là công việc, cơm phải ăn, có vấn đề gì không giải quyết được thì giao cho thiếu gia!”
Duy Nhất nghe lời này lập tức tức giận, “Tần Nhiên, chẳng lẽ anh cũng giống như những đồng nghiệp kia cho rằng em ở công ty này chơi rất thú vị? Cho rằng em hoàn toàn dựa vào Lãnh Ngạn? Vậy anh là phó tổng giám đốc công ty, anh đặt mình vào vị trí nào đây? Chơi trò chơi với em?”
Tần Nhiên còn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ nổi giận của Duy Nhất, nhất thời không kịp phản ứng, ngượng ngùng cười một tiếng, “Anh không có ý này!”
“Anh chính là ý này! Giống như những đồng nghiệp kia, cho là Lãnh Ngạn mở công ty cho em chơi, mà em có Lãnh Ngạn là núi dựa, coi sự nghiệp của công ty như trò chơi, ngày nào đó công ty bị em chơi xong ròi, cùng lắm thì em về làm thiếu phu nhân, anh cũng có thể trở về làm trợ lý cho Kỳ Thịnh đúng không? Nhưng mà em là hạng người như vậy sao? Công ty có nhiều người phải dựa vào Mặc Toa để nuôi gia đình như vậy, em chơi xong công ty, có bao nhiêu người nhanh chóng thất nghiệp? Em sẽ làm thành trò đùa sao?” Duy Nhất bắn liên hồi giống như nói một hơi một đống lớn.
Tần Nhiên xin tha liên tiếp, “Được, được, được, đại tổng giám đốc Nhiễm chuyên nghiệp, coi như anh sợ em, thái độ làm việc của anh có vấn đề, anh kiểm điểm, được chưa? Anh và em cùng làm thêm giờ, OK?”
Sau khi Duy Nhất phát tiết một trận, trong lòng bình ổn không ít, cũng cảm thấy thái độ vừa rồi của mình hơi nóng, cười cười, “Không cần, anh cũng không giúp được, em chỉ có chút vấn đề không hiểu rõ. Anh đi ăn cơm đi!”
“Vậy anh mang một phần tới cho em?” Tần Nhiên hỏi thăm.
“Được!” Duy Nhất gật đầu, tiếp tục xem tư liệu của cô.
Tần Nhiên vừa mới đi, lập tức truyền đến một mùi thơm, hình như mùi thơm bò hầm, Duy Nhất hít mũi, bụng giống như thật đói…
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy Dịch Hàn cầm khay đứng trước mặt cô, mặt cười cười, “Xin chào, xin hỏi nơi này đặt mua đồ ăn ngoài sao?”
Duy Nhất cười to, “Anh thật sự mang cơm cho em? Còn đích thân mang?”
“Đúng vậy! Nhiễm tổng tự mình đặt mua đồ ăn ngoài, cửa hàng cực kỳ coi trọng, anh tự tay làm bò hầm, mau thừa dịp ăn lúc còn nóng!” Dịch Hàn mở nắp, mùi thơm bò hầm xông vào mũi.
“Oa, thơm quá!” Duy Nhất nhắm mắt lại thưởng thức mùi thơm này, “Dịch Hàn, anh tự mình mang tới, nhưng em không trả nổi tiền boa!”
Dịch Hàn cười ha ha, “Không cần tiền boa, chỉ cần Nhiễm tổng rảnh rỗi theo anh ăn bữa cơm là được rồi!”