Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 123: Chương 123: Mang thai




Ngoài cửa, Cầu Chí Dương nghiêng người dựa trên vách tường yên lặng chờ bọn họ đi ra, Lãnh Ngạn ôm Duy Nhất vội vã đi qua anh, cũng không gọi anh một câu.

Cửa thang máy mở ra nhưng lại chạm mặt Cầu Phỉ Nhi, Cầu Phỉ Nhi trơ mắt nhìn Lãnh Ngạn ôm Duy Nhất vào trong thang máy, trong mắt lóe lên vẻ ghen ghét.

Cô ta đi nhanh đến bên cạnh Cầu Chí Dương oán trách, “Anh, anh cũng quá vô dụng! Nhìn người phụ nữ mình thích bị người khác đoạt đi, chút phản ứng cũng không có!”

Cầu Chí Dương cười khổ một tiếng, “Yêu một người chính là muốn để cho cô ấy hạnh phúc, nếu cô ấy ở chung một chỗ với Lãnh Ngạn là hạnh phúc, vậy hãy quên ác ma là anh đi!”

“Nhu nhược! Nhìn mặt mũi anh đầy vết máu!” Cầu Phỉ Nhi khinh thường hừ một tiếng, “Em không ngốc như anh, em thích cái gì nhất định phải tranh thủ tới tay! Đều tại anh! Sớm bảo anh giới thiệu em với Lãnh Ngạn, anh không chịu, giờ thì hay rồi, để cho người khác chiếm tiện nghi, anh em chúng ta đều thua thiệt!”

Cầu Chí Dương cảnh giác nhìn em gái, “Phỉ nhi, em đừng làm loạn!”

Cầu Phỉ Nhi trừng mắt liếc nhìn, tiến vào phòng làm việc của anh, “Anh, em không có tiền xài, tới tìm anh để kiếm tiền tiêu đấy!”

Cầu Chí Dương lắc đầu, ký chi phiếu cho cô, đến bây giờ anh vẫn không có cách nào với cô em gái này, đầu rất đâu, sớm biết thế sẽ không nói cho cô biết anh định giới thiệu Lãnh Ngạn cho cô.

Bệnh viện

Lãnh Ngạn lo lắng ở phòng ngoài chờ kết quả kiểm tra, ngay lúc đó, bác sỹ tư của nhà họ Lãnh cũng nhận được điện thoại của anh sau đó vội vàng chạy đến

“Thiếu gia, tôi tới đây, tình huống thiếu phu nhân thế nào?” Bác sỹ Lục là một bác sỹ có thâm niên, làm bác sỹ tư ở nhà họ Lãnh nhiều năm, giao tình với Lãnh Ngạn không cạn, năm đó mẹ Lãnh Ngạn sinh bệnh, cũng do ông tự mình chịu trách nhiệm điều trị.

Lãnh Ngạn đưa tay ấn huyệt thái dương, mệt mỏi không chịu nổi, “Không biết, đang kiểm tra ở bên trong.”

Bác sỹ Lục vỗ bờ vai anh, “Không có việc gì, vấn đề nhỏ mà thôi.”

Lãnh Ngạn khẽ gật đầu, anh lo lắng không phải cái này, mà là giải thích sao cho Duy Nhất…

Cửa phòng mở ra, bác sỹ đi ra từ bên trong, Lãnh Ngạn vội vàng đứng lên, nghênh đón, “Bác sỹ, xin hỏi vợ tôi thế nào?”

“Chúc mừng anh, cô ấy mang thai!” Bác sỹ cười nhàn nhạt, “Chỉ có điều, về sau phải chú ý, không được uống rượu mạnh như vậy, tốt nhất không nên uống rượu.”

“Cái gì? Anh nói cái gì?” Lãnh Ngạn mừng như điên, không tin tưởng vào lỗ tai mình.

Bác sỹ Lục cũng cười, “Chúc mừng thiếu gia, rốt cuộc được làm cha!”

Lãnh Ngạn hưng phấn chạy vọt vào phòng, Duy Nhất đang chuẩn bị ra ngoài, anh kêu to một tiếng, “Duy Nhất, cẩn thận, đừng cử động!”

Duy Nhất không biết xảy ra chuyện gì, ngây ngốc đứng đó, Lãnh Ngạn cẩn thận bế cô lên, “Bảo bối, cẩn thận chút, đừng ngã, sắp làm mẹ!”

Duy Nhất lại lạnh lùng, không có phản ứng, mặc cho anh ôm lên xe, về nhà…

Trở lại nhà họ Lãnh, Lãnh Ngạn nhẹ nhàng đặt cô lên ghế sofa, sau đó kêu to gọi nhỏ trong nhà, dặn dò người dưới làm nhiều đồ ăn dinh dưỡng cho thiếu phu nhân, lại gọi điện thoại cho Doãn Tiêu Trác, trong giọng nói đều là tự hào, “Tiêu, Duy Nhất nhà tớ phải từ chức, đúng rồi, cô ấy mang thai!”

Duy Nhất nghe thấy hét ầm lên, “Tôi không từ chức!”

Lãnh Ngạn hơi ngẩn ra, nói vào điện thoại di động, “Lần sau bàn, tạm thời thong thả, xin nghỉ mấy ngày.”

Không biết Doãn Tiêu Trác nói cái gì trong điện thoại, Lãnh Ngạn chợt cười, cười đến rực rỡ, nhưng khi nụ cười này đối diện với Duy Nhất thì đọng lại.

Anh để điện thoại di động xuống, ngồi bên cạnh cô, “Duy Nhất, anh hy vọng em nghỉ việc, yên tâm ở nhà dưỡng thai, không phải anh không nuôi nổi em!”

Duy Nhất lắc đầu, “Anh nói không sai, bây giờ anh có thể nuôi tôi, chờ sau khi tôi sinh đứa bé ít nhất còn có thể được mười triệu, nhưng tôi không thể ngồi ăn không, tôi rất vất vả mới tìm được công việc ở tập đoàn Doãn thị, nếu mất vậy nửa đời sau của tôi dựa vào gì để sống?”

Lãnh Ngạn nhíu mày, “Em có ý gì? Nửa đời sau anh sẽ không để em thua thiệt, chỉ cần anh còn ở đây, cũng sẽ không thiếu cơm của em, muốn công việc có thể đi công ty, nói nghiêm trọng vậy làm gì?”

Duy Nhất cười khổ một tiếng, “Chẳng lẽ muốn cả đời tôi nương nhờ nhà họ Lãnh?”

“Cái gì gọi là nương nhờ nhà họ Lãnh? Em là bà xã của anh, là nữ chủ nhân của nhà họ Lãnh!” Lãnh Ngạn nghe cô nói vậy rất không vui, nghiêm túc uốn nắn.

“Tôi không phải!” Mắt Duy Nhất nhìn ngoài cửa sổ, tầm mắt kéo dài thật dài, “Tôi chỉ là người đẻ dùm, máy sinh con của anh!”

Mắt Lãnh Ngạn bị đâm nghiêm trọng, tiếp theo gào to, “Anh không cho phép em nói vậy!”

Duy Nhất ngửa mặt lên, nhìn thẳng vào anh, “Cho dù tôi không nói, đây vẫn là sự thật giấy trắng mực đen! Cho nên, Lãnh tiên sinh, chúc mừng, cũng xin chúc mừng tôi, mấy tháng nữa, rốt cuộc chúng ta có thể giải thoát lẫn nhau, tôi rất mong đợi!”

Lãnh Ngạn đè trán, cố gắng để mình bình tĩnh lại, sau đó giơ tay đầu hàng, “Được, được, Duy Nhất, chúng ta không tranh cãi nữa được không? Anh biết em đang tức giận, đang tức giận vì dlqd chuyện ngày hôm qua, anh nói gì em cũng sẽ không tin tưởng, như vậy đi, ngày mai anh hẹn khách hàng đó ra, chúng ta ăn chung bữa cơm, nói sự thật, được chưa?”

Đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, anh cầm điện thoại lên, liếc nhìn sắc mặt Duy Nhất, vốn định qua phòng khác nghe điện thoại, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không tránh Duy Nhất.

Duy Nhất không biết ai gọi điện thoại tới, chỉ thấy vẻ mặt anh hơi khác thường, “Hôm nay tôi không có thời gian, Duy Nhất mang thai, là thật, đúng, tôi sẽ ở cùng cô ấy nhiều hơn, tôi biết rõ, yên tâm đi!”

Duy Nhất nhìn ánh mắt phức tạp của anh khi gọi điện thoại, thật sự không hiểu chuyện cô mang thai là chuyện tốt hay là…

Cô vuốt ve bụng vẫn còn bằng phẳng, vì khả năng sinh mạng trong bụng giống Lãnh Ngạn như đúc, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.