Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 35: Chương 35: Muốn gặp anh




“Em không muốn đi làm, em muốn từ chức, anh từ chức giúp em đi!” Lần trước anh đã nói chuyện từ chức, sớm biết liền nghe anh, cũng sẽ không xảy ra chuyện không chịu nổi như vậy.

Ở đầu điện thoại bên kia, anh rất nghiêm túc nói cho cô, “Đây không phải là Duy Nhất mà anh biết!”

“Anh biết em sao?” Duy Nhất không khỏi tức giận, cô cũng không nhận ra anh.

Anh quả nhiên trầm mặc, trong điện thoại chỉ còn lại hô hấp của lẫn nhau…

Sau đó, ngay cả âm thanh hô hấp của anh cũng không còn, chỉ còn lại tiếng tút tút tút. Duy Nhất nóng nảy, lớn tiếng “Này này này!” với điện thoại.

Trả lời cô vẫn là tiếng tút tút tút…

Cô tức giận vứt điện thoại, đây là tính khí gì! Khi cô muốn nghe giọng nói của anh nhất thì lại là thái độ này!

Gió đêm ngoài cửa sổ thổi qua, chợt vang lên tiếng chuông gió, Duy Nhất đứng bật dậy, vọt tới cửa sổ, bởi vì dùng sức quá mạnh mà bật ngược ghế lại.

Không thể chờ đợi được thu con búp bê nhỏ lên, mở tờ giấy ra, chữ viết như nước chảy mây trôi khiến nước mắt Duy Nhất lại chảy ra:

Duy Nhất, nước mắt có thể chảy với anh, nhưng biểu hiện ra với người ngoài, nhất định phải kiên cường! Dáng vẻ bây giờ chính là em dùng sai lầm của người khác trừng phạt mình, có đáng không? Cô ngốc!

Những lời này có ý gì? Dùng bề ngoài kiên cường với người khác, mà nước mắt để cho anh, vậy anh không phải là người ngoài đó sao? Đó thuộc về cái gì? Nhưng mà, cô cũng không biết hình dáng của anh như thế nào …

Duy Nhất nhìn con búp bê nhỏ trong tay, giọt lệ cô vẽ lên đã bị anh dùng bút đỏ bôi thành vòng tròn lớn, trên mặt con búp bê nhỏ thêm hai hình phấn son buồn cười, khóe môi cũng bị anh vạch ra hơi nhếch lên.

Cô không khỏi phì cười ra tiếng, thật xấu xí!

Ôm búp bê nhỏ vào trong ngực, cô bắt đầu tưởng tượng vẻ mặt của anh lúc vẽ mặt cho búp bê nhỏ, không hiểu sao, rất muốn nhìn thấy anh. Đột nhiên nghĩ đến anh ở tầng dưới, sao không đi gặp anh một chút chứ? Cô vì ý nghĩ của mình mà hưng phấn, lập tức mở cửa lao xuống tầng dưới.

Đi tới tầng hai, cửa gian phòng quen thuộc, cô hít sâu một hơi, mới lấy dũng khí mở cửa, nhưng mà, cho dù cô gõ thế nào, bên trong cũng không có động tĩnh.

Cô tức giận buồn bực mà đạp lên cửa một cước, “Có gì đặc biệt hơn người! Không thấy thì không thấy! Về sau anh muốn gặp bà đây còn không cho anh thấy!”

“Thiếu phu nhân, cô đang ở đây làm gì đó?” Má Tằng đột nhiên xuất hiện ở phía sau cô, mang theo nụ cười mập mờ trên mặt.

Duy Nhất che miệng lại, mặt căng ra đỏ bừng, “Không có, không có gì…” Xong rồi, má Tằng sẽ không cho là cô chủ động ôm ấp yêu thương chứ?

“Thiếu gia vừa mới đi ra ngoài, cô cần tìm thiếu gia sao?” Má Tằng hỏi.

“Ai muốn tìm anh ta! Bụng của con đói! Má Tằng, con muốn ăn nhiều đồ!” Duy Nhất chạy đến phòng ăn tầng một hô to, chính cô cũng không ý thức được, trong lúc vô tình, tâm tình không tốt của cô đã biến mất hết gần như không còn!

Ăn no! Ngủ ngon! Ngày mai đi làm! Cô oán hận cắn chân vịt thầm nghĩ.

Má Tằng nhìn cô, cười híp mắt, xem ra thiếu phu nhân muốn gặp mặt thiếu gia, vậy chắc thật sự thích thiếu gia? Có lẽ bà nên tìm một cơ hội…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.