“Đây không phải Duy Nhất anh biết!” Lãnh Ngạn giữ chặt bả vai cô, “Bảo bối, có phải gần đây phát sinh nhiều chuyện, em mệt mỏi, sợ?”
Duy Nhất lắc đầu, ánh mắt hoàn toàn mờ mịt, “Em cũng không biết…”
Lãnh Ngạn kề sát gò má cô, vuốt ve tóc đen mượt của cô, “Bảo bối, anh biết cùng với anh là uất ức em, em chịu nhiều khổ, nhưng chúng ta không dễ gì mới đi tới hôm nay, mặc kệ người ta nói như thế nào, chúng ta quyết không dễ dàng buông tay. Anh vẫn còn nhớ rõ ban đầu em dũng cảm ký hiệp nghị với anh như thế nào, ngày ngày quấn lấy anh, đưa anh ra khỏi lo lắng, bây giờ anh không sợ, em cũng không thể lùi bước!”
“Lãnh Ngạn!” Duy Nhất ôm chặt cổ anh nức nở nghẹn ngào, “Em biết rõ gần đây biểu hiện của mình không tốt, thiếu sức sống, cũng không đủ rộng lượng, gặp chuyện chỉ muốn trốn tránh, nhưng em cũng không muốn vậy, chỉ có điều e không khống chế được bản thân.”
“Cái này cũng không thể trách em, bé ngốc, em mới bao lớn? Cô gái khác bằng em chỉ biết làm nũng khóc nhè, em đã chịu đựng nhiều, phát tiết một chút cũng là thỏa đáng. Chuyện phát triển đến bây giờ, em còn ở bên cạnh anh, anh đã cám ơn trời đất! Nhớ kỹ một câu nói, dao ngôn chỉ vu trí giả *, em quên sao? Nếu bên ngoài đánh giá không nhận được đáp lại sẽ giống như ném hòn đá vào trong hồ nước, dần dần tự nhiên sẽ sóng êm gió lặng.” Lãnh Ngạn cưng chiều hôn nước mắt của cô.
(*) dao ngôn chỉ vu trí giả: Chỉ những lời đồn không có căn cứ truyền đến tai người thông minh thì không thể tiếp tục truyền nữa, người thông minh thì không lan truyền mấy tin đồn nhảm nhí.
Duy Nhất hít mũi, “Lãnh Ngạn, anh thật tốt, cho dù em hung dữ với anh như thế nào anh đều không tức giận, về sau cũng tốt như vậy được không? Em sẽ cố gắng trở lại Duy Nhất dũng cảm hoàn mỹ, nhưng nếu có lúc tính khí trẻ con, tùy hứng, anh cũng dễ dàng tha thứ cho em như bây giờ, bởi vì cho dù em đối xử với anh như thế nào, thật ra trong lòng em yêu anh, anh nhất định phải nhớ!”
Anh cười, nhéo mũi cô, “Ngốc! Anh đương nhiên sẽ không so đo với em! Anh coi lời nói lẫy của con nít là thật sao?”
Nước mắt của Duy Nhất lại lăn xuống, nhưng cuối cùng cười, cười đến rạng rỡ, “Chú Lãnh…”
Lãnh Ngạn lắc đầu, lại là chú, chỉ có điều, dù sao cũng tốt hơn gọi daddy rồi!
Mặc dù lần này sóng gió tới mạnh mẽ, nhưng cho hai người một cơ hội trao đổi, trải qua lần nói chuyện rõ ràng này, tình cảm của hai người sâu hơn, chỉ có điều, ai trong bọn họ cũng không nghĩ đến, lời lơ đãng nói ra hôm nay của nhau lại biến thành sự thật từng cái một trong cuộc sống sau này…
Về công việc bên ngoài, Doãn Tiêu Trác và Tần Nhiên hết sức ép ảnh hưởng của tin tức lần này vì bọn họ, cho nên không lan tràn thêm, truyền thông khác cũng không dám theo đuổi đến cùng.
Như lời Lãnh Ngạn từng nói, dao ngôn chỉ vu trí giả, sau khi hòn đá ném vào trong hồ nước tạo ra gợn sóng, dường như tất cả đã khôi phục vẻ ngoài bình tĩnh…
Vài ngày sau, Mặc Toa cử hành tiệc từ thiện thuận lợi bắt đầu.
Duy Nhất mặc một bộ lễ phục màu trắng, tóc đen búi cao, hiện ra khí chất cao quý trước nay chưa từng có, chỉ có điều, đứng ở trước gương cô căng thẳng đến khẽ phát run.
Lãnh Ngạn cũng mặc một bộ lễ phục quý ông màu trắng, ôm lấy cô từ phía sau, “Bảo bối, sao anh cảm giác hôm nay giống như chúng ta mặc đồ cử hành hôn lễ?”
“Vậy đổi bộ khác đi!” Duy Nhất vốn căng thẳng, bị anh nói như thế, còn hơi chột dạ.
“Đổi cái gì mà đổi!” Lãnh Ngạn ôm sát cô, “Như vậy rất tốt! Anh còn nợ em một hôn lễ, về sau nhất định bồi thường, anh muốn cho em một hôn lễ sang trọng nhất thế kỷ này.”
“Đừng!” Duy Nhất cong môi lên, “Em tình nguyện anh yêu em một thế kỷ!”
Lãnh Ngạn cười khẽ, “Đó là đương nhiên! Nhóc con dễ dàng thỏa mãn! Đi thôi, cũng sắp đến giờ rồi!”
Duy Nhất kéo tay áo anh, “Lãnh Ngạn, chúng ta nhất định phải đi sao? Dù sao có Tiêu và Lôi Đình Ân sẽ đi, nếu không để bọn họ chủ trì là được!”
“Ngốc! Chẳng lẽ cả đời em trốn tránh không gặp người, đây sớm muộn gì cũng phải đối mặt, hơn nữa tiệc từ thiện hôm nay do chúng ta làm nhân vật chính, không, phải nói em là nhân vật chính! Đi thôi! Đừng do dự!” Lãnh Ngạn cầm tay cô xuống lầu.
Xe chạy tới hội trường thì khách mời đã đầy trong sảnh, Lôi Đình Ân phát hiện ra họ đầu tiên, mang theo nụ cười cường điệu sau lại u buồn nhàn nhạt đi về phía bọn họ, “Hai chủ nhân nhưng tới trễ, có phải nên phạt rượu trước không?”
Dưới ánh đèn, bộ lễ phục màu trắng của Lãnh Ngạn làm nổi anh lên giống như một hoàng tử, mỉm cười đáp lại, “Đang cố hết sức tạo người, không dám uống rượu.”
Lôi Đình Ân xem thường anh, “Ném mặt mũi đàn ông!”
Đang nói chuyện, có người lớn tiếng gọi Duy Nhất, Duy Nhất quay đầu lại, chỉ thấy Mỹ Mỹ và Địch Khắc bạn trai nước Mỹ của cô, theo đó còn có Dịch Hàn.
“Em mời anh ta sao?” Lãnh Ngạn cau mày hỏi.
“Không có!” Duy Nhất lắc đầu, “Có thể Mỹ Mỹ đưa thiệp mời! Bọn họ là bạn bè! Em đi chào hỏi!”
Đợi Duy Nhất tránh ra, Lãnh Ngạn nhẹ giọng nói với Lôi Đình Ân, “Nhìn thấy không, chính là người đàn ông mặc âu phục màu xanh đậm, cảm thấy kỳ lạ không?”
Lôi Đình Ân xưng là cặp mắt thần nhìn người không sai, híp mắt suy nghĩ một lúc rồi nói ra, “Không sai, quả thật cảm giác là lạ, hơn nữa có cảm giác đã gặp anh ta ở đâu rồi, không nghĩ ra…”
“Tôi cũng có một cảm giác kỳ lạ không giải thích được, chỉ muốn coi anh ta là kẻ địch, nhưng mỗi lần gặp anh ta lại hủy bỏ suy nghĩ của mình, cảm giác anh ta không giống kẻ địch, tôi cũng không rõ, đã từng quen biết nhiều người như vậy, thì người này cho cảm giác đặc biệt nhất!” Lãnh Ngạn nhấp một ngụm rượu nói.
“Đó là bởi vì cậu quá khẩn trương Duy Nhất, sợ anh ta cướp Duy Nhất đi!” Sau lưng, giọng Doãn Tiêu Trác vang lên.
“Thằng nhóc, đã lâu không gặp, lại có thể nghe lén chúng ta nói chuyện!” Lôi Đình Ân nhìn thấy Doãn Tiêu Trác rất vui mừng.
“Đây cũng gọi là nghe lén? Hai người nhìn quá nhập tâm rồi, tôi đi tới hai người cũng không biết, sao ngay cả cảnh giác cũng bị mất! Lãnh Ngạn, khó trách cậu bị đám chó săn theo dõi!” Doãn Tiêu Trác cảnh cáo bọn họ.
Lãnh Ngạn im lặng, “Gần đây thật sự váng đầu rồi!”
“Anh Ngạn!” Theo một tiếng gọi nũng nịu, Lãnh Ngạn biết là ai tới, không khỏi nhức đầu.f