Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 234: Chương 234: Nghi ngờ




Vĩnh viễn ở cùng một chỗ?

Vĩnh viễn có xa lắm không?

Biển cạn đá mòn?

Thiên hoang địa lão *?

(*) Thiên hoang địa lão: Cùng trời cuối đất.

Là truyền thuyết?

Đúng hay không đúng, không ai biết...

Con đường của mỗi người, đều có điểm cuối, cuối cùng là ai?

Nắm tay cả đời, có thể sẽ có lúc buông tay?

Nếu có, vậy nhất định là anh quá yêu em...

Lãnh Ngạn cầm tay cô, xoay người, cúi đầu hôn lên mắt cô, khẽ thì thầm, “Duy Nhất, từ đó trong mắt em chỉ có hạnh phúc...”

Em tin! Duy Nhất ngẩng đầu, nhón chân lên, khen thưởng rơi lên cằm anh, râu đau nhói cánh môi mềm mại của cô, cô cọ cọ lên áo khoác của anh, hình như có thể giảm bớt cảm giác đau này

“Ngạn, chết đói! Đi ăn đi!” Ánh mắt nghi hoặc của cô lướt qua bả vai anh, “Thôi đừng đi!”

Anh thầm hiểu trong lòng, lấy tay không bị thương cầm tay cô, “Chồng của em, sinh lực dồi dào, một viên đạn có thể làm gì được anh?”

Trên vẻ mặt hân hoan của Duy Nhất hiện lên khinh thường, “Khoác lác!”

Anh đột nhiên dừng bước, quay đầu lại, Duy Nhất không chút đề phòng, đâm đầu vào, cái trán bị đau.

Anh ngược lại cười lớn, “Không tin bây giờ anh chứng minh cho em!?”

Sao cô không hiểu nội dung xấu xa die enda anle equu ydonn trong mắt anh? “Đi mau đi mau đi mau! Đàn ông háo sắc!” Cô vượt lên trước chạy ra khỏi phòng bệnh.

“Đứng lại!” Đột nhiên Lãnh Ngạn hét lớn sau lưng cô.

Cô bị dọa sợ, một cử động cũng không dám, Lãnh Ngạn nhốt chặt cô từ phía sau, tiếng khiển trách vang lên bên tai, “Từ nay về sau đi cho anh! Không cho phép chạy!”

Quả nhiên có đứa bé quên bà xã...

Trong mắt Duy Nhất hiện lên oán hận, anh lần nữa nở nụ cười, vuốt tóc cô, “Ngoan ngoãn, có rất nhiều phần thưởng!”

Lãnh Ngạn núi băng bởi vì cô hòa tan, bởi vì cô học cười, học cưng chiều, cưng chiều một người, chính là hạnh phúc, cho nên, anh nguyện cưng chiều đến cùng, đến cuối cuộc đời, giống như lời thề bên bờ biển Aegean – Lãnh Ngạn yêu Duy Nhất, vĩnh viễn không oán giận không hối hận.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Kết hôn, cưới cô, bây giờ là chuyện quan trọng hàng đầu.

Lãnh Ngạn từng nói muốn cho Duy Nhất một hôn lễ tuyệt thế, mặc dù Duy Nhất trả lời không muốn, nhưng anh kiên trì, chỉ vì cô là duy nhất của anh. Cho nên, thời gian chuẩn bị cho hôn lễ có thể quá lâu.

Duy Nhất nhìn ngày kết hôn xa xôi thở dài, “ngạn, em nghĩ nếu không để cho con chúng ta làm hoa đồng cho chúng ta là được!”

“Nhóc con không chờ được muốn gả cho anh?” Anh hơi đắc ý.

Suy nghĩ thật lâu! Duy Nhất nói thầm trong lòng, ngoài miệng không chịu yếu thế, “Thôi đi, thiên hạ chỉ có một mình anh là đàn ông sao? Người muốn kết hôn với em nhiều! Xế hàng có thể xếp ra tận bãi biển!” Cô chỉ chỉ ra cửa.

Cửa lại ứng tiếng mà mở ra, Cầu Chí Dương đứng cạnh cửa, tươi cười rạng rỡ.

Lãnh Ngạn nhướn mày, “Không phải một người đã tới rồi?”

Duy Nhất nghẹn họng nhìn trân trối, thì ra Tào Tháo tới như vậy...

Cầu Chí Dương không biết bọn họ đang nói gì, đi thẳng vào nhà, nói vào chủ đề, “Lãnh Ngạn, chỗ cảnh sát vụ án Duy Nhất bị bắn súng lần trước có tiến triển.”

“Là ai?” Sắc mặt Lãnh Ngạn nặng nề.

“Không biết là ai, chỉ có điều, phán đoán từ đầu đạn, cùng loại súng với đầu đạn lần trước bắn Tiêu, không biết hai người này có liên hệ không?” Cầu Chí Dương nói.

“Đi tìm Tiêu chưa?” Lãnh Ngạn tiếp tục hỏi.

“Tìm rồi! Tiêu cũng không cố ý điều tra, bởi vì sau lại bình an vô sự, cậu ấy cho là cướp bóc.”

Lãnh Ngạn gật đầu, “Nói cho Tiêu cẩn thận, có lần đầu tiên, không đạt mục đích sẽ có lần thứ hai.”

“Vậy an toàn của hai người?” Cầu Chí Dương hơi bận tâm.

“Không cần phải lo lắng, người nhóm Sen Đá của Đình Ân đang ở xung quanh chúng ta.”

Duy Nhất nghe lập tức ôm chặt cánh tay anh, “Cái gì? Anh nói Lôi Đình Ân, anh ấy là... Xã hội đen?”

“Em sợ?” Lãnh Ngạn cười nhìn cô.

Duy Nhất lắc đầu liên tục, “Không phải, không phải em sợ Lôi Đình Ân, em chỉ không ngờ...”

Xã hội đen? Cô nghĩ là một danh từ căm hận kinh khủng, Lôi Đình Ân ngoại hình như ánh mặt trời tại sao có thể là nhân vật này?

Lúc này, dì Liên giúp việc bưng một ly cà phê lên cho Cầu Chí Dương, “Cầu thiếu gia, mời dùng cà phê.”

“Sao dì Liên cũng tới?” Cầu Chí Dương nhớ dì Liên là người giúp việc ở nhà cũ Lãnh Ngạn.

Lãnh Ngạn cười cười, “Sau khi nhà cũ thuộc về Tĩnh Lam, cô ta sa thải toàn bộ người giúp việc rồi, chỗ tôi không cần dieendaanleequuydonn người giúp việc, nhưng giờ Duy Nhất mang thai, nên mời một người giúp việc về chăm sóc, cho nên cố ý mời dì Liên trở lại, dì ấy có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ có thai, sản phụ và đứa bé.”

“Ồ!” Cầu Chí Dương như có điều suy nghĩ, “Đúng rồi, Duy Nhất, em chọn dâu phụ chưa?”

Duy Nhất không để ý đáp, “Có! Mỹ Mỹ!”

Cầu Chí Dương hơi chán nản, vốn Cầu Phỉ Nhi muốn làm phù dâu cho Duy Nhất...

Vừa đúng lúc chuông điện thoại của Duy Nhất vang lên, Duy Nhất chuẩn bị nhận, bị Lãnh Ngạn đoạt lấy, thái độ kiên quyết, “Có phóng xạ!”

Sau đó tự mình nhận điện thoại, nói cho Duy Nhất, “Là Mỹ Mỹ.”

“Mỹ Mỹ? Cái gì? Cô phải kết hôn? Vào cuối tuần? Được, biết rồi, tôi sẽ nói cho Duy Nhất.”

Lãnh Ngạn đặt điện thoại di động xuống, hai hàng chân mày khẽ nhếch, “Duy Nhất, cuối tuần Mỹ Mỹ kết hôn, không thể làm dâu phụ cho em rồi!”

“Cùng ai? Địch Khắc sao?” Duy Nhất vội hỏi.

“Không biết!” Lãnh Ngạn quên hỏi chú rể là ai.

“Sao anh lại như vậy? Em nói em nhận, anh cứ phô trương!” Lửa giận của Duy Nhất cũng không phải vô duyên vô cớ phát ra, trước đó vài ngày Mỹ Mỹ còn tìm cô kể khổ, cảm thấy Địch Khắc không chân thật, trừ cô ấy ra còn có phụ nữ khác, bây giờ sao lại vội vội vàng vàng kết hôn? Rất đáng hoài nghi...

Cuối tuần? Cuối tuần rất bận rộn, hạng mục mới hợp tác của Lãnh Ngạn và Doãn Tiêu Trác lần đầu tiên bàn bạc, cô muốn làm chủ Mặc Toa lần nữa, tại sao tất cả đều vào cuối tuần?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.