Editor: Puck
Phỉ Nhi kinh ngạc mà nhìn anh, sau đó nổi nóng, “Có chuyện gì của anh? Xấu xa! Anh trả thịt nướng cho tôi!”
Bản thân Lãnh Dực cũng ngây ngẩn, anh làm sao vậy? Lại có hành vi kích động như thế, nhưng mà, anh không thể đưa mắt nhìn Phỉ Nhi lấy hôn nhân làm trò đùa! Huống chi bé cưng của cô...
“Phỉ Nhi, anh có lời muốn nói riêng với em.” Anh lấy dũng khí.
“Có lời gì cứ nói ở đây đi! Chẳng lẽ giữa chúng ta còn có chuyện không thể để mọi người nhìn thấy?” Phỉ Nhi quay đầu sang bên cạnh.
Vẫn là Lujia nhìn cảm thấy băn khoăn, đẩy đẩy khuỷu tay Phỉ Nhi, “Phỉ Nhi, hai người tâm sự đi, anh đi qua bên kia lấy gì đó cho em!”
Mắt thấy Lujia đi xa, Lãnh Dực mới nhỏ giọng nói với Phỉ Nhi, “Phỉ Nhi, em đừng tức giận nhất thời, kết hôn là chuyện lớn cả đời, không thể tùy tùy tiện tiện!”
“Sao anh cho rằng tôi tùy tùy tiện tiện? Lần này không biết tôi có bao nhiêu thận trọng! Lujia đối xử rất tốt với tôi, đời này tôi còn chưa bao giờ được hưởng thụ đàn ông nuông chiều như vậy, tôi cảm thấy Lujia rất thích hợp với tôi, tôi rất hạnh phúc! Mong anh đừng gièm pha hạnh phúc của tôi!” Phỉ Nhi trợn tròn mắt.
“Phỉ Nhi, em bình tĩnh một chút, anh không có ý này.” Hai tay Lãnh Dực đè chặt vai cô, muốn vỗ về tâm tình kích động của cô.
Ánh mắt Phỉ Nhi rơi lên tay anh, lạnh giọng, “Lấy tay của anh ra, tôi không hy vọng ông xã của tôi nhìn thấy người đàn ông khác động tay động chân với tôi.”
Ông xã? Người đàn ông khác? Nghe Phỉ Nhi gọi vậy, trong lòng Lãnh Dực rất không thoải mái, trong lời nói cũng phủ lên một tầng cô đơn, “Phỉ Nhi, em thật sự cảm thấy Lujia rất tốt sao?”
“Đúng!” Phỉ Nhi trả lời không chút do dự.
“Phỉ Nhi! Em đừng như vậy! Mang con của anh gả cho người khác, người ta có thể tiếp nhận sao? Đừng nói đứa nhỏ không phải của anh, anh biết rõ! Đêm đầu tiên của em là của anh, từ đó về sau em vốn không hề có tiếp xúc với người đàn ông khác, không là của anh thì của ai?”
Đứa bé! Đứa bé! Vẫn là đứa bé! Ánh mắt Phỉ Nhi dần lạnh lẽo, rơi vào trên mặt Lãnh Dực, đường nét tiêu chuẩn của anh khiến cho cô dường như chỉ có thể quăng vào trong lòng một bóng ma.
“Đúng vậy, đứa nhỏ là của anh, nhưng mà, tôi đã nhờ Herga phá nó giúp tôi, hiện giờ, là một mình tôi, cam tâm tình nguyện gả cho Lujia, không có con của anh! Cũng không có chuyện gì của anh!”
Trong lòng Lãnh Dực giống như bị tàn nhẫn đào đi. Đứa nhỏ không có? Sinh mạng làm cho anh tràn ngập hy vọng lập tức rơi vào vực sâu tuyệt vọng, có trời biết, anh muốn có một đứa nhỏ không dễ, nhưng mà, cái này không thể trách Phỉ Nhi, tình một đêm của anh và Phỉ Nhi vốn là một trò đùa ác độc của Lãnh Ngạn, đứa nhỏ cũng là kết quả ngoài mong muốn, nếu như Phỉ Nhi có thể tìm được hạnh phúc, ngoại trừ chúc phúc anh còn có thể nói cái gì?
Dần buông tay, hai tay nhét vào túi quần, cúi đầu, “Được rồi, chỉ cần em cảm thấy hạnh phúc là được.”
Phỉ Nhi nhìn bóng dáng ủ rũ của anh, trong mắt tràn đầy hận, quay đầu chạy về phía Lujia, trong lòng thì mắng anh xối xả...
Lãnh Dực đặt bản thân mình vào trong bóng tối của cánh rừng, lẳng lặng quan sát tiếng động xôn xao của thế giới này.
Khuôn mặt tươi cười của Phỉ Nhi trong ánh lửa giống như một đóa hoa hướng dương xán lạn, nhưng mà, mặt trời không phải anh...
Như vậy, rất tốt, anh thở dài, mỉm cười, mình là người tàn tật, có tư cách gì làm mặt trời cho Phỉ Nhi? Rõ ràng là mỉm cười, rõ ràng là chúc phúc, nhưng chua xót vẫn không ngừng lan tràn trong lòng.
Cảm giác này dường như thật quen thuộc, năm đó khi biết được Tĩnh Lam yêu Lãnh Ngạn, trong lòng cũng ê ẩm như vậy, khổ sở như vậy, đây phải chăng chứng minh, anh thật sự yêu Phỉ Nhi?
Nghi ngờ...
Thôi, cái này đã không quan trọng! Phỉ Nhi đã tìm được hạnh phúc của cô ấy rồi, không phải sao?
Mỗi người đã tìm được hạnh phúc, trừ anh ra.
Ngay cả Doãn Tử Nhiên, lúc nào Rusa cũng vây quanh bên cạnh, hai người này, anh nghĩ tới lại buồn cười, nói là giả kết hôn, nhưng giữa hai người càng ngày càng nhiều ồn ào không chỗ nào không xác nhận cho câu ngạn ngữ không phải oan gia không đụng đầu.
Lãnh Ngạn và Duy Nhất thì càng không phải nói, hạnh phúc như được vào trong hang mật, cả ngày như hình với bóng, chàng chàng thiếp thiếp, giống như e sợ người khác không biết hạnh phúc của bọn họ, lúc này còn tay trong tay học điệu nhảy địa phương! Em trai tự xưng là núi băng càng lúc càng giống núi lửa rồi, danh hiệu núi băng kia giao lại cho anh đi...
Anh đốt một điếu thuốc, ánh lửa chợt lóe chợt tắt trong rừng cây đen tối, những hạnh phúc này đến làm cho người ta đố kỵ...
“Này, anh nhìn anh cả xem! Thật đáng thương!” Duy Nhất đang khiêu vũ ngừng lại, chỉ chỉ Lãnh Dực trong rừng cây.
Lãnh Ngạn nhìn nhìn, ôm eo cô, “Anh ấy tự tìm! Anh đã cho anh ấy cơ hội tốt như vậy, anh ấy lại không quý trọng! Hại đứa nhỏ nhà họ Lãnh chúng ta phải đi cùng người khác họ!”
“Gì mà đứa nhỏ nhà họ Lãnh? Không phải Phỉ Nhi đã phá thai sao?” Duy Nhất lau mồ hôi trên thái dương.
Lãnh Ngạn nhanh chóng dùng khăn giấy lau mồ hôi cho cô, đưa cho cô một ly nước, “Đến nghỉ ngơi đi, đừng nhảy, cẩn thận cục cưng!”
“Không có cô ca sao? Rất muốn uống cô ca ướp lạnh!” Duy Nhất không tự chủ vuốt ve bụng, ném chuyện Lãnh Dực ra sau đầu, may mà vừa rồi lúc khiêu vũ không dám tập trung tinh thần quá mức, cô sẽ vô cùng cẩn thận, cô và Lãnh Ngạn cũng quá muốn một bé cưng!
Lãnh Ngạn nhẹ nhàng búng một cái trên trán cô, “Còn muốn uống cô ca? Bác sỹ Lục gửi bách khoa toàn thư về mẹ và bé lên cho anh rồi, cô ca, nước có ga, cà phê, rượu, v.v... Đều không thể uống, thứ duy nhất em có thể uống là nước, và nước trái cây anh tự mình ép cho em.”
“Có nhiều cấm kỵ như vậy sao?” Duy Nhất thè lưỡi, nói thật, từ sau khi Lãnh Ngạn biết có cục cưng, mỗi ngày đều tập trung nghiên cứu tri thức nuôi trẻ, còn không cho cô xem, nói không cần cô hao tâm tốn sức, anh muốn làm toàn chức bảo mẫu của cô.
Có một bảo mẫu nam vừa ngầu vừa đẹp trai rất không tồi, cô mừng rỡ không cần quan tâm.
“Đương nhiên là có!” Lãnh Ngạn giống như làm ảo thuật lấy ra một bình giữ ấm, mở ra, mùi thơm nồng đậm nhẹ nhàng bay ra, “Còn có, những thịt nướng gì đó cũng không thể ăn, ăn canh đi, cực kỳ có dinh dưỡng.”
Duy Nhất nhăn mũi lại, “Ông xã, mỗi ngày uống canh, em đã uống ngán, đổi chút khẩu vị đi!” Thịt nướng thơm như vậy lại không thể ăn, thật sự phung phí của trời!
“Ngoan, bà xã, anh hầm tròn một buổi chiều đó! Nể mặt ông xã thành tâm như vậy, khổ cực như vậy, uống nhanh lên!” Khuôn mặt tươi cười và giọng nói mềm mại cuốn hút của anh là đòn sát thủ cực lớn, phòng tuyến của Duy Nhất nhất định sẽ bị phá vỡ dưới sự quyến rũ của anh...
Quả nhiên, Duy Nhất chu môi lên, uất uất ức ức, “Thật sao! Uống thì uống! Nhưng mà, sau khi sinh cục cưng, em muốn nếm toàn bộ những thứ kia đến nghiện!”
Duy Nhất tưởng tượng đến những món ăn làm người ta thèm nhỏ dãi bị Lãnh Ngạn cấm, uống sạch sẽ canh trong bình.
Trên mặt Lãnh Ngạn hiện lên nụ cười hài lòng...