Duy Nhất giống như hiến vật quý đưa từng món bảo bối tìm được trong cửa hàng ra cho Lãnh Ngạn nhìn, sau khi Lãnh Ngạn kiên nhẫn nghe cô giải thích xong mới lên tiếng, “Bây giờ anh sẽ dẫn em đi chỗ này chơi!”
“Chỗ nào?” Duy Nhất thu lại từng món bảo bối.
“Kyoto!” Sau bảy giờ, bọn họ xuất hiện tại Kyoto, rốt cuộc Duy Nhất biết tại sao Lãnh Ngạn muốn dẫn cô đi Kyoto chơi.
Đường phố kiểu bàn cờ, đền chùa nổi tiếng khắp thế giới, tháp cổ ngàn năm, quả nhiên là cố đô, trên đường luôn có vài bà cụ mặc kimono, thấy nhiều hơn ở Tokyo. Thành phố này, thể hiện đầy đủ đan xen giữa cổ đại và hiện đại.
Trạm đầu tiên Lãnh Ngạn dẫn cô tới chùa Thanh Thủy *, dọc hai bên đường đến chùa Thanh Thủy là các cửa hàng bán đặc sản du lịch địa phương, ven đường còn cho thuê kimono, ở trước cửa chùa Thanh Thủy, có mấy cô gái Nhật Bản, mặc kimono xinh đẹp, mang theo tóc mây, trên mặt trát đầy phấn trắng, miệng anh đào đỏ tươi nhỏ nhắn, mang theo túi xách thêu nhỏ, chân mang guốc gỗ, che một cây dù nhỏ, chậm rãi đi ở đó.
(*) Chùa Thanh Thủy: Kiyomizu-dera (清水寺 Thanh Thuỷ Tự), tên chính thức là Otowa-san Kiyomizu-dera (音羽山清水寺 Âm Vũ Sơn Thanh Thuỷ Tự) là một ngôi chùa độc lập ở phía đông Kyoto, Nhật Bản. Ngôi chùa này là một phần của Di sản văn hóa cố đô Kyoto theo UNESCO
Duy Nhất nhìn đến mất hồn, trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi Lãnh Ngạn đi toilet, không nhịn được nữa đi thuê một bộ kimono, mặc thành giống như các cô ấy, chân đeo guốc gỗ đi lộc cộc.
Lãnh Ngạn trở lại, nhưng không thấy Duy Nhất, giống như trong đầu lóe lên một hình ảnh khủng khiếp, anh như bị điên kêu to trong đám người “Duy Nhất! Duy Nhất!”
Nhóm vệ sỹ vốn phân tán trong đám người không biết xảy ra chuyện gì, tất cả đều tập trung tới đây.
Duy Nhất nghe thấy tiếng kêu của anh, dịu dàng quay đầu lại, một bộ kimono màu trắng thuần khiết, tóc mây bới cao, “Em đang ở đây!” Trên mặt hiện ra vẻ dí dỏm.
Trong nháy mắt khi Lãnh Ngạn nhìn thấy cô thì giống như nhìn thấy quỷ, hoàn toàn không giống bình thường mà quát to, “Cởi ra! Nhanh cởi ra!”
Duy Nhất bị phản ứng không giải thích được của anh hù dọa, đứng ngơ ngác tại chỗ không biết làm sao.
Lãnh Ngạn xông lên tới trước túm lấy cổ áo kimono của cô, nhanh và gọn cởi ra, gỡ búi tóc mây xuống, vác cô lên, vứt bỏ guốc gỗ.
Duy Nhất mặc cho anh vác đi, không biết rốt cuộc anh làm sao, cũng không dám thốt ra tiếng gì.
Mãi cho đến khi lên xe, Lãnh Ngạn mới ôm cô vào trong ngực, ôm thật chặt rất chặt, hình như sợ cô rời đi. Dọc đường, anh vẫn không nói gì, Duy Nhất lại không dám nói chuyện.
Vừa về đến khách sạn, Lãnh Ngạn lập tức gọi điện thoại thay đổi vé máy bay trở về, vẻ mặt hết sức khẩn trương.
Duy Nhất không nhịn được khẽ hỏi, “Lãnh Ngạn, anh làm sao vậy?”
Anh mới xoay người, đưa mắt nhìn Duy Nhất thật sâu, trong đáy mắt, thoáng nét đau đớn, hồi lâu sau mới vuốt tóc Duy Nhất, dịu dàng nói, “Không có việc gì, anh chỉ không thích nhìn phụ nữ mặc kimono, vẫn là trang phục Trung Quốc đẹp nhất.”
Nhưng, trực giác của Duy Nhất nói cho cô biết, không phải như vậy…
Anh như vậy, mấy phần tự ti, mấy phần tối tăm, mấy phần tang thương, khiến Duy Nhất cảm thấy đau lòng. Tay không kiềm chế được mà vuốt ve khuôn mặt anh, yên lặng nhìn anh, “Lãnh Ngạn, ông xã, đừng sợ, có em, em sẽ bên anh…”
Lãnh Ngạn đè tay cô lại, nhắm mắt, gò má cọ trong lòng bàn tay cô, Duy Nhất đột nhiên cảm thấy, anh giống như con mèo bị thương…
Đột nhiên ôm chặt lấy anh, giống như mỗi lần cô khóc thút thít anh vẫn ôm cô, ngón tay luồn vào mái tóc đen của anh, trái tim, đau lan tràn, “Nói cho em biết, để cho em chia sẻ với anh, được không?”
Anh tựa vào ngực cô, rất lâu sau, chỉ nhắm mắt lại, chậm rãi, một giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt…
“Cô ấy có một nửa là người Nhật Bản, là em gái Lôi Đình Ân, mẹ của bọn họ là người Nhật Bản.”
Giọng nói trầm thấp cuốn hút kết hợp với trầm khàn và u buồn phủ lên câu chuyện cũ, “Cô ấy là người phụ nữ khéo léo hiền lành, chưa hề nói lớn tiếng với bất kỳ ai kể cả là anh hay người làm. Cô ấy có bệnh tim bẩm sinh, anh không định để cho cô ấy sinh con, nhưng mà, cô ấy lại không nghe lời, lén lút mang bầu đứa bé của anh. Anh vĩnh viễn nhớ tới dáng vẻ cười rộ lên của cô ấy khi cô ấy nói cho anh biết cô ấy mang thai, nhớ tới lúc cô ấy gả cho anh, một bộ kimono màu trắng. Cô ấy thích mặc kimono, mà anh, thích đi sau lưng cô ấy, nhìn bóng lưng cô ấy đi guốc gỗ lộc cộc, thỉnh thoảng cô ấy ngoái đầu lại cười một tiếng, giống như dáng vẻ của em vừa rồi…”
Duy Nhất biết, anh đang nói đến vợ anh, người vợ mang thai sáu tháng qua đời… Cô đột nhiên cảm thayá, được một người như vậy nhớ, cho dù chết rồi, cũng đáng…
Giọng nói khàn khàn của Lãnh Ngạn tiếp tục, “Ngày ấy, anh ra nước ngoài, lúc cô ấy tiễn anh, cũng là bộ kimono màu trắng, vẫn ngoái đầu lại cười một tiếng, anh không nghĩ tới, đây là… lần cười cuối cùng của cô ấy với anh…”
Anh đột nhiên ôm chặt lấy cô, trong miệng lẩm bẩm, “Đình nhi, không… không nên cười như vậy, nhìn có vẻ hoảng hốt, giống như muốn rời khỏi anh, đừng rời xa anh, Đình nhi…”
Đình nhi… Cô định nói, cô là Duy Nhất… Nhưng cô không nói ra khỏi miệng được, chỉ ôm anh, vuốt ve mái tóc đen hơi đâm vào tay, nhẹ nhàng nói cho anh nghe, “Em không đi, em sẽ không rời khỏi anh…”
Đêm tối dần phủ xuống, bọn họ chỉ lẳng lặng ôm nhau như vậy, yên lặng đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của nhau, hô hấp của nhau. Duy Nhất nhớ mình từng nói, chỉ cần trong không khí có hơi thở của anh, cô cũng không cảm thấy cô đơn, như vậy, lúc này anh có cô đơn không? Cho dù cô là Duy Nhất hay Đình nhi…
Ở trong ngực, anh dần dần khôi phục bình thường, trong nháy mắt khi thức tỉnh từ trong ngực Duy Nhất, câu đầu tiên là, “Xin lỗi.”
Duy Nhất lắc đầu, ấp a ấp úng, lại vô cùng kiên quyết nói, “Em thích như vậy, gần sát anh, gần sát với quá khứ của anh…”
Lãnh Ngạn nhìn cô thật sâu, “Em thật sự muốn biết?”
“Ừm!” Duy Nhất gật đầu, không hiểu sao, cô muốn an ủi người đàn ông này, cởi bỏ khúc mắc cho anh.
“Được, em muốn biết gì cứ hỏi đi, anh nói toàn bộ cho em biết.” Anh không biết vì sao lại đồng ý nói cho cô biết, nhưng cô là người phụ nữ đầu tiên anh nguyện ý mở rộng lòng mình sau nhiều năm như vậy, mở rộng lòng mình bất chấp hậu quả…