Điện thoại của Lãnh Ngạn đồng thời vang lên
“Thiếu gia, không xong, không thấy Tĩnh Lam!” Trong điện thoại má Tằng rất lo lắng.
“Tôi biết rõ, cô ta đã đến!” Ngoài mặt Lãnh Ngạn bình tĩnh như cũ, nhưng trong lòng thì càng ngày càng trầm xuống…
Ngoài sảnh chính, Tĩnh Lam quần áo tùy tiện, tóc quăn màu nâu hơi rối có vẻ xốc xếch, mở thật to mắt nhìn chung quanh, thoạt nhìn dáng vẻ hình như rất kinh hoàng.
Tiếng bàn luận trong đám người lặng lẽ truyền lại, các vị khách nhỏ giọng bàn luận về cô gái xa lạ này, không biết rốt cuộc cô ta là ai.
Duy Nhất đặt tay vào trong lòng bàn tay Lãnh Ngạn, “Sao chị ta lại tới?”
“Không biết!” Lãnh Ngạn nắm chặt tay cô.
Lôi Đình Ân, Doãn Tiêu Trác còn có Cầu Chí Dương không hẹn mà cùng đi về phía hai người, “Rốt cuộc đây là tình huống gì?”
Lãnh Ngạn chậm rãi lắc đầu, trầm giọng nói, “Dẫn cô ta đi.”
Doãn Tiêu Trác và Cầu Chí Dương nhanh chóng đi về phía Tĩnh Lam.
Lúc này Tĩnh Lam vừa lôi kéo khách mời vừa hỏi, “Tôi tới tìm chồng tôi, chị thấy chồng tôi không? Người nào nhìn thấy chồng tôi?”
“Ai là ông xã của cô?” Có khách mời hỏi.
“Chồng tôi là…”
Vừa đúng lúc, Doãn Tiêu Trác và Cầu Chí Dương đi tới bên cạnh cô ta, mỗi người giữ một tay, “Tĩnh Lam, đi theo chúng tôi!”
Tĩnh Lam lại cố gắng giãy giụa, “Đừng! Tôi không đi! Tôi muốn tìm ông xã của tôi! Ngạn! Ngạn! Anh đang ở đâu?”
Đột nhiên, mắt cô sáng lên, cuối cùng nhìn thấy Lãnh Ngạn chuẩn bị rời đi ở lối ra với Duy Nhất, lập tức gào to lên, “Ngạn! Lãnh Ngạn! Ông xã! Anh đừng đi! Chờ em một chút!”
Đám người xôn xao, thì ra cô chính là bà xã bị điên của Lãnh Ngạn trong truyền thuyết!
Lập tức ánh đèn flash cấp tốc, còn có người hiểu chuyện tiến lên giữ chặt Doãn Tiêu Trác và Cầu Chí Dương, đôi tay Tĩnh Lam được tự do, lập tức chạy về phía Lãnh Ngạn.
Mà bên kia, cũng có nhóm người chặn Lãnh Ngạn và Duy Nhất, phóng viên chen đến trước mặt Lãnh Ngạn, “Lãnh tổng, xin hỏi anh có gì muốn nói với chuyện ngày hôm nay không? Người phụ nữ kia thật sự là vợ của anh sao?”
Lãnh Ngạn chỉ nắm tay Duy Nhất, vẻ mặt lạnh lùng, Tần Nhiên dùng thân thể ngăn cách phía trước bọn họ, che chở cho bọn họ rời đi, cũng không ngừng nói với đám người, “Xin lỗi, Lãnh tổng còn có việc, xin nhường một chút.”
“Duy Nhất, nhanh lên một chút, bên này!” Doãn Tử Nhiên mở ra lối đi an toàn, Lãnh Ngạn và Duy Nhất cuối cùn đột phá vòng vây, nhanh chóng rời đi.
Nhưng Tĩnh Lam lại bị phóng viên bao vây, từng người hỏi liên tiếp, ánh đèn flash càng hết đợt này đến đợt khác.
“Vị nữ sĩ này, xin hỏi cô là ai? Quan hệ với Lãnh Ngạn như thế nào?”
“Cô là phu nhân của Lãnh Ngạn sao? Nghe nói cô có bệnh thật sao? Lãnh Ngạn vì vậy mà không cần cô nữa sao?”
“Nữ sĩ, tại sao cho tới bây giờ vẫn không nghe đến sự tồn tại của cô?”
…
Tĩnh Lam lại mặt mũi tràn đầy lo sợ nghi hoặc, chỉ nhìn theo phương hướng Lãnh Ngạn rời đi rơi lệ, “Ngạn, không cần đi! Không nên bỏ em lại! Em nhất định ngoan ngoãn nghe lời, em sẽ không đi ra…”
Phóng viên giảo hoạt đột nhiên hỏi, “Vị nữ sĩ này, mời nói rõ ràng sự tình ra được không? Nói rõ chúng tôi mới có thể giúp cô, quan hệ của cô và Lãnh Ngạn là như thế nào?”
Tĩnh Lam vừa nghe lập tức cầm tay phóng viên, “Có thật không? Các người thật sự có thể giúp tôi tìm Ngạn về sao? Anh ấy đã rất lâu không về nhà!”
“Nhưng tại sao chúng tôi phải giúp cô đây? Anh ta cũng không phải là gì của cô!” Phóng viên thật sự coi cô bị bệnh tâm thần, từ trong miệng nói lời khách sáo.
Tĩnh Lam âm thầm hả hê trong lòng, ngoài miệng lai nói, “Anh ấy là chồng tôi! Thật! Không tin chị có thể theo tôi về nhìn hôn thú! Nhưng mà anh ấy muốn ly hôn với tôi! Tôi không muốn ly hôn! Ngạn!” Nói xong lại khóc.
“Thật sao? Tại sao anh ta muốn ly dị với cô?” Phóng viên tiếp tục hỏi.
“Tôi không biết, anh ấy muốn tôi vâng lời không ra ngoài, tôi không ra, mỗi ngày khóa trong phòng, mỗi ngày chờ anh ấy về, tôi vẫn luôn rất nghe lời, nhưng mà anh ấy không cần tôi nữa, hu hu, tôi không hiểu rõ mình làm sai ở đâu, tôi thật sự rất biết điều…” Tĩnh Lam nức nở.
Phóng viên lập tức hưng phấn, giống như đào được bảo bối, “Cô nói cái gì? Anh ta khóa cô trong phòng? Không cho phép cô đi ra ngoài?”
Tĩnh Lam gật đầu, “Ừ, đúng, bởi vì trong nhà có một em gái tới, anh ấy sợ tôi hù dọa người ta, nhưng mà tôi đều rất nghe lời, tôi đối xử tốt với em ấy, tại sao anh ấy không tin tôi?”
“Em gái? Là ai? Có phải cô ta không?” Phóng viên giơ hình Duy Nhất trên báo ra.
Tĩnh Lam mừng rỡ, “Đúng rồi! Chính là em ấy! Chị nhận ra em ấy sao? Em ấy nhất định ở chung một chỗ với Ngạn! Chị nói với em ấy giúp tôi, muốn hai người trở về đi! Tôi rất hoan nghênh, chỉ cần bọn họ trở lại, khóa tôi lại cũng không sao! Thật sự, Ngạn, anh về nhà đi…” Vừa nói vừa khóc.
“Buồn cười!” Phóng viên đầy lòng căm phẫn, “Ở xã hội hiện nay còn chuyện hoang đường như vậy, phu nhân, cô yên tâm, tôi nhất định thay cô chủ trì công đạo! Cần thiết, tôi sẽ nhờ pháp luật trợ giúp vì cô!”
“Hả? Luật pháp trợ giúp? Có ý gì? Các người không được tổn thương Ngạn! Tôi chỉ muốn tìm được anh ấy, các người giúp tôi tìm anh ấy là được, được không? Ngạn rất tốt, anh ấy đối xử với tôi rất tốt!” Tĩnh Lam kéo tay phóng viên cầu khẩn.
Phóng viên vỗ vỗ tay cô, “Phu nhân, yên tâm đi! Cô có nguyện ý đi theo chúng tôi? Chúng ta nói chuyện cặn kẽ một chút?”
Tĩnh Lam lập tức hoang mang sợ hãi lắc đầu, “Không! Không cần, Ngạn sẽ nổi giận! Anh ấy không thích tôi ra ngoài, tôi biết rõ mình có bệnh, sẽ làm mất mặt anh ấy, tôi không được đi ra! Nhưng mà, nhưng mà, hôm nay tôi đã đi ra, làm sao bây giờ? Ngạn nhất định đã tức giận, nếu không thì sao anh ấy không để ý đến tôi mà đã đi! Ngạn! Không cần đi! Chờ em một chút! Em sai rồi! Ngạn…”
Cô hất tay phóng viên ra khóc đuổi theo hướng Lãnh Ngạn biến mất.
Tình hình rơi vào mất khống chế, Doãn Tiêu Trác và Cầu Chí Dương bị đám người vây chặt, không cách nào đến gần Tĩnh Lam, chỉ có thể sử dụng điện thoại chỉ huy an ninh.
Lôi Đình Ân mang theo vệ sĩ đột phá tầng tầng bức tường người trở ngại, cuối cùng chen đến bên cạnh Tĩnh Lam, giữ chặt cô, “Tĩnh Lam, đi thôi, chúng ta trở về, trở về chờ Lãnh Ngạn.”