Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 79: Chương 79: Tắm rửa?




“Tôi không uống! Tôi muốn uống cà phê!” Lãnh Ngạn nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười đang nói chuyện điện thoại với Doãn Tử Nhiên của cô, cố ý tìm khó chịu.

Duy Nhất cũng không nhìn anh, đặt chén nước xuống, “Chỉ có nước, uống hay không!” Nói xong đi vào một gian phòng khác.

Lãnh Ngạn nhìn đồng hồ, cuộc điện thoại này đã nói gần một giờ… “Nhiễm Duy Nhất! Ra ngoài!” Anh rống to.

Duy Nhất lề mề ra khỏi phòng, trong miệng vẫn đang nói, “Tử Nhiên, anh còn nhớ cửa hàng bán đậu hũ thúi sau trường học không? Ăn rất ngon! Lúc nào rảnh rỗi chúng ta lại đi nhé!”

Lãnh Ngạn hận không thể cướp lấy điện thoại của cô ném vỡ, dám bàn chuyện hẹn hò với người đàn ông lqd khác trước mặt anh, cô coi anh trong suốt?!

“Gọi điện thoại xong chưa?!” Rốt cuộc anh không thể nhịn được nữa.

Duy Nhất tức giận trợn mắt liếc nhìn anh, “Tôi gọi điện thoại thì liên quan gì đến anh?”

“Tôi đói rồi, làm bữa ăn khuya cho tôi đi!” Mặt anh âm u.

Duy Nhất trợn to hai mắt, “Không phải chứ, vừa rồi anh ăn nhiều cơm như vậy!” Cô thật sự cho rằng anh không ăn cơm cô làm, ai ngờ ăn đến đáy nồi ngửa lên trời!

Anh lạnh lùng trợn mắt đẩy kinh ngạc của cô trở lại, “Bảo em đi thì em phải đi!”

Duy Nhất cau mũi về phía anh, tiếp tục nói với Doãn Tử Nhiên, “Tử Nhiên, không nói nữa, lần sau tán gẫu tiếp!”

Doãn Tử Nhiên ở đầu điện thoại bên kia cười, “Anh ta tức giận?”

“Đúng! Giống như ăn thuốc nổ!” Duy Nhất chép miệng.

Doãn Tử Nhiên thở dài, “Duy Nhất, cuối cùng anh vẫn chỉ có thể nhìn em từ xa! Chỉ có điều, để cho anh ta ăn chút giấm cũng tốt, tránh cho anh ta coi em là không khí. Cái này gọi là giả vờ tha để bắt thật, phương pháp tốt nhất để chiếm được lòng đàn ông, hơn nữa lại còn là người đàn ông rất ngầu như núi băng Lãnh Ngạn đó! Lần sau muốn cho anh ta ghen thì tìm anh!”

Duy Nhất gần như cảm nhận được cô đơn ở đầu điện thoại bên kia, chỉ có thể xin lỗi, “Xin lỗi, Tử Nhiên, em…”

“Được rồi, không cần phải nói xin lỗi!” Doãn Tử Nhiên cười khổ, “Nếu anh ta bắt nạt em, nhớ anh vẫn còn đợi em!”

“Tử Nhiên…” Duy Nhất muốn nói gì, Doãn Tử Nhiên đã cúp điện thoại chỉ còn âm thanh tút tút dư lại bên tai.

“Nếu lưu luyến như vậy cần gì ở lại! Đi cùng cậu ta đi!” Giọng nói không nóng không lạnh của Lãnh Ngạn mỉa mai.

Duy Nhất liếc nhìn anh, cũng không để ý tới anh, đi thẳng vào phòng bếp.

Lãnh Ngạn nhìn theo bóng lưng của cô, chán nản, cô không giải thích? Đó chính là chấp nhận sao? Hình ảnh đêm hôm đó, sau khi Doãn Tử Nhiên và cô lên gác thì không xuống nữa tái hiện lại trong đầu, một nỗi chua xót lan tràn trong lòng…

Lát sau, Duy Nhất bưng một bát mì ra ngoài.

“Tôi không ăn mì!” Anh nhìn sang mì thịt bò thơm mười phần. Trong miệng miễn cưỡng không chịu khuất phục.

“Sao tôi biết anh thích ăn cái gì?” Duy Nhất ngửi mùi thơm tô mì, tự mình ăn.

“Thật sao? Ngay cả tôi thích ăn gì cũng không biết, làm bà xã như em thật tốt!” Anh liếc xéo cô, nói giễu cợt.

Duy Nhất hút một sợi mì thật dài vào trong miệng, “Đừng quên, tôi là bà xã anh trai anh, là chị dâu của anh!”

“Em thử lặp lại lần nữa!” Sắc mặt Lãnh Ngạn đột nhiên giăng đầy mây đen, giống như trước khi bão táp tới…

“Không nói thì không nói…” Duy Nhất lui về sau theo bản năng, tay cầm tô mi cũng run lẩy bẩy. Dù là ghen, cũng không cần có phản ứng như vậy chứ? Thật sự là phản ứng kỳ quái…

Anh thấy dáng vẻ đáng thương của cô, trong lòng dâng lên tình cảm vui vẻ, “Thôi, tôi không ăn bữa khuya nữa, cho tôi tắm, tôi muốn ngủ!”

“Phụt”, mì đầy trong miệng Duy Nhất phun hết ra ngoài, phun đầy mặt đầy đầu Lãnh Ngạn.

“Em làm gì đấy?!” Anh lau sợi mì trên mặt, giận dữ.

“Tôi… Anh… Cái đó… Tắm… Tắm thế nào…?” Mặt Duy Nhất đỏ bừng, để tô mì xuống, băn khoăn lo lắng.

Anh cảm thấy hơi buồn cười, “Cũng không phải em chưa từng chà cho tôi? Giống như lần trước đó, dùng khăn nhúng nước lau!”

“A--” Duy Nhất cúi đầu đi vào phòng tắm, lấy một chậu nước đầy ra ngoài. Giống như lần trước cởi áo cho anh, dùng khăn lông nhúng nước ấm tỉ mỉ lau mỗi một tấc da trên người cho anh.

Vóc người của anh rất hoàn mỹ, lồng ngực vững chắc, bắp thịt rất co giãn, khiến cho cô không nhịn được muón dùng ngón tay ấn một cái, mặc dù, sớm đã biết cảm xúc rất tốt. Không tự chủ nhớ dlqd lại cảm giác ở dưới người anh được anh nhiệt tình yêu thương, sóng lòng sôi sục, cô vội vàng ổn định tâm thần, khuyên bảo bản thân không thể nghĩ lung tung, cô không thể trêu vào tòa núi băng này!

Hơn nữa, Doãn Tử Nhiên dạy cô giả vờ tha để bắt thật, cô không thể thua khí thế trước anh. Phải cho anh một đòn ra oai phủ đầu, tìm toàn bộ mất mặt, mặt dày mày dạn ở bên anh trở lại!

“Được rồi!” Lau xong trên người, cô cố làm ra vẻ trấn định.

“Được sao? Còn gì nữa không!” Mắt lửa nóng của anh nhìn cô chằm chằm.

Khi cô chà lưng cho anh thì cảm giác đầu ngón tay mềm mại thỉnh thoảng chạm lên da anh đã sớm khơi lên rung động của anh.

Mặt Duy Nhất hiện lên hai vầng mây hồng, ánh mắt không tự chủ liếc qua chỗ đó của anh.

Anh cười thầm trong lòng, cô nhóc này thật sự hay thay đổi, lúc trước không phải mặt dày mày dạn cọ cọ anh trong chăn, bắt buộc anh hôn cô sao? Bây giờ lại xấu hổ như vậy. Thôi, không làm khó cô!

“Đưa đây, để tự tôi!”

“A…” Duy Nhất đưa khăn lông cho anh, trong đầu lại tưởng tượng thấy anh đang lau chỗ đó dưới chăn, cúi đầu, trái tim đập thình thịch không ngừng.

Một chiếc khăn lông trắng xuất hiện dưới mí mắt cô, “Giờ thì xong rồi! Cầm đi đi!”

Duy Nhất hốt hoảng nhận lấy khăn lông, không để ý dưới mặt đất có nước, một phát dẫm lên vết nước đọng, lòng bàn chân vừa trượt, khăn lông rời tay, người cũng ngã về phía sau.

Một giây kế tiếp, bị một cánh tay có lực đỡ lấy, cô vừa đúng rơi vào trong lòng anh, ngước mắt, tiếp xúc với cặp mắt đen nhánh của anh, lòng dạ rối bời một trận, vội vàng dời ánh mắt đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.