Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 133: Chương 133: Tết trung thu 2




Mỹ Mỹ bất đắc dĩ, đành ngoan ngoãn nói tất cả, “Duy Nhất, nhà này là của cậu, là Lãnh Ngạn dùng tên cậu để mua. Anh ấy đoán được cậu chỉ có thể tới tìm tớ, cho nên sau khi cậu gọi điện thoại, anh ấy theo sát gọi điện thoại cho tớ, anh ấy nói lo cậu không có chỗ ở, mua cho cậu một căn nhà nhỏ, muốn tớ dùng danh nghĩa của tớ dẫn cậu vào ở, đồ đạc quần áo bên trong đều do anh ấy dùng một buổi chiều chuẩn bị xong, danh thiếp công ty Mặc Toa cũng do anh ấy đưa cho tớ, để tớ giao lại cho cậu…”

Một chữ Duy Nhất cũng không nói ra được, chỉ ngây ngốc nghe, ngây ngốc đứng đó, ngây ngốc rơi lệ, hóa ra trên thế giới này còn có một người ngốc nghếch hơn cô…

“Duy Nhất, thật ra thì tớ cảm thấy được Lãnh Ngạn đối xử rất tốt với cậu, có vài lần tớ trông thấy anh ấy đi qua trước nhà chúng ta, sáng sớm nay lúc ra cửa tớ còn thấy anh ấy! Cậu không cần tra tấn anh ấy tiếp, cũng chính là hành hạ chính cậu!” Mỹ Mỹ ở đầu điện thoại bên kia khuyên bạn mình.

Thì ra, bóng dáng màu đen đó không phải ảo giác, thật sự là anh…

Duy Nhất để điện thoại di động xuống, che mặt, khóc không thành tiếng.

Khóc rồi, đau rồi, cô mới di3nd4nlequyd0n ngẩng mặt lên, nhìn trăng tròn như bánh xe sáng ngời trên bầu trời, đột nhiên nóng lòng trở về.

Cô vội vã đeo balô lên lưng, chào từ biệt Fujita, “Vũ Quang, Đình Hương, cám ơn bữa tối trung thu của hai người, em nghĩ em phải về!”

“Lần này không học sao?” Fujita nhìn cô mỉm cười.

“Không học! Lần sau đi! Em còn có chuyện quan trọng hơn!” Duy Nhất bắt đầu nhớ điên cuồng căn nhà mặt hướng ra biển, xuân về hoa nở.

“Nhưng bây giờ không có máy bay rồi!” Fujita ranh mãnh nhìn cô.

Duy Nhất bối rối, “Vậy làm sao bây giờ? Vũ Quang, anh nhất định có cách, giúp em nghĩ cách được không? Em mặc kệ, nếu không có máy bay, em bơi về!”

Fujita nhìn cô cười cười, Đình Hương trợn mắt nhìn Fujita, dịu dàng cầm tay Duy Nhất, “Duy Nhất, đừng lo lắng, để chị lấy máy bay trực thăng của nhà tiễn em về.”

Ở sân bay tư nhân nhà họ Lôi, Duy Nhất chào từ biệt vợ chồng Fujita, Fujita đột nhiên kéo cô lại, đưa cho cô một trang giấy, “Cái này, là Lãnh Ngạn đưa cho anh, là bài thi nhập học của em, hơn nữa dặn đi dặn lại, anh phải châu về Hợp Phố trả lại cho cậu ta. Anh không tùy tùy tiện tiện thu học trò, nhìn bài thi này rất tốt, mới đồng ý dạy em, em rất có thiên phú, cố gắng lên!”

(*) Châu về Hợp Phố: thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà của nước Sở, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ

Duy Nhất nhận lấy, mở ra nhìn, là bức tranh cô vẽ khi Lãnh Ngạn nằm viện – đứa bé của cô và Lãnh Ngạn, tên Lãnh Tâm Lãnh Phế…

Không phải anh nói không thấy sao? Thì ra len lén giấu đi! Người đàn ông này vốn như vậy, lặng lẽ d1enda11lequuydo11 làm rất nhiều việc nhưng không chịu nói ra…

Nhất thời, nước mặt lại nhỏ xuống, làm ướt giấy vẽ.

Fujita cả kinh thất sắc, “Này, đừng khóc! Làm hỏng bức vẽ, Lãnh Ngạn sẽ giết anh đấy!”

Duy Nhất bật cười, nước mắt lại chảy càng mạnh mẽ…

Lúc này, điện thoại di động của cô lại vang lên, một số xa lạ, nghe rồi mới biết là của Dịch Hàn. Cô cảm thấy kinh ngạc, mới đổi điện thoại di động, sao Dịch Hàn biết số của cô, không khỏi nói ra nghi vấn của mình.

Dịch Hàn chỉ cười cười, “Chỉ cần có lòng, không chuyện gì không rõ! Trung thu vui vẻ!”

Duy Nhất cũng khách khí trả lời anh, “Trung thu vui vẻ!”

“Duy Nhất, nghe nói lúc này em một mình, anh cũng một mình, chúng ta… cùng nhau qua tết trung thu đi!” Dịch Hàn sử dụng giọng nói trầm tĩnh theo thói quen.

Không thể không nói, mỗi một lần Dịch Hàn xuất hiện đều vừa đúng, nếu cuộc điện thoại này của Dịch Hàn gọi cho cô vào mấy phút trước, như vậy tất cả sẽ không giống, chỉ có điều, bây giờ Duy Nhất chỉ có một ý niệm trong đầu – Về nhà!

“Xin lỗi, Dịch Hàn, tối nay em không có thời gian.”

Cô cảm kích Dịch Hàn, nhiều lần không cần báo đáp mà trợ giúp cô, nhưng hôm nay, cô không thể dùng tối nay để trao đổi..

Dịch Hàn hiển nhiên hơi lúng túng sau khi bị cự tuyệt, “Không sao, nếu em bận, bye bye!”

“Bye bye!” Duy Nhất tắt điện thoại, nụ cười trên môi lan ra, về nhà!

Vẫy tay chào tạm biệt vợ chồng Fujita, lên máy bay, ánh trăng tối nay càng thêm mê người…

Nhìn máy bay trực thăng lên không trung dần xa, Fujita cầm tay Đình Hương, cưng chiều trách cứ, “Em cố ý hả?”

Đình Hương nghịch ngợm cười một tiếng, “Em nào có! Là tự cô ấy phát hiện! Lãnh Ngạn không oán trách chúng ta được đúng không? Thật là hai kẻ ngốc, rõ ràng yêu sâu như vậy, còn tự mình tìm khó chịu cho mình!”

Bãi biển dưới ánh trăng, yên tĩnh chỉ còn lại tiếng sóng biển vỗ vào đá ngầm. Cô đẩy hàng rào trắng quen thuộc, không gian trong phòng đen kịt. Cô nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ khuya, chẳng lẽ không ở đây? Ở nhà cũ sao? Nhưng mà anh nói nhà cũ đang sửa chữa! Có lẽ đã ngủ!

Rút chìa khóa ra, nhẹ nhàng mở cửa, mới từ dưới ánh trăng tiến vào, mắt Duy Nhất còn chưa kịp thích ứng với tối om bên trong, chỉ cảm thấy tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy.

Nhưng mà hơi thở quen thuộc trong phòng đập vào mặt, cô hô hấp thật sâu, hạnh phúc dâng đầy ngực, đây mới đúng là mùi vị của gia đình!

Bật đèn, đột nhiên nhìn thấy một người ngồi co ro trong phòng khách, áo sơ mi đen xốc xếch, quần đen.

Ánh đèn chợt sáng, anh kinh hoảng lấy tay che mắt, giống như một con thú bị thương… “Tắt đèn! Mau tắt!”

Trong ngực Duy Nhất đau nhức, tắt đèn, chạy tới, nhào vào trong ngực anh khóc hu hu mãi.

Mà thân thể anh rõ ràng cứng đờ, đôi tay nâng lên giữa không trung lại không biết nên làm thế nào, lại càng không biết xảy ra chuyện gì…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.