Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 284: Chương 284: Thăm dò




Cầu Phỉ Nhi ngước khuôn mặt xinh đẹp của cô lên, dịu dàng cười với anh, không .biết nụ cười ấy biểu hiện cho cái gì? Thông cảm hay tha thứ? Duy Nhất không muốn so đo với một người phụ nữ chanh chua như cô ta. Nếu nói cô ta là chính thức, thì đứa bé trong bụng cô là gì đây? Điều này thật khiến thiên hạ chê cười. Vì thế cô cảm thấy tức cười, cười đến nỗi không đứng lên nổi, cười đến nỗi chảy nước mắt. . . . . .

“Bà xã, anh muốn ăn sủi cảo do chính tay em làm để có cảm giác gia đình.”

“Bà xã, anh yêu em.”

“Bà xã, anh sẽ luôn chăm sóc cho em, bảo vệ em suốt đời. . . . . .”

“Bà xã à, anh thích nghe giọng của em, nghe mãi cũng không cảm thấy chán.”

“Bảo bối, gọi anh là ông xã đi. Gọi một tiếng ông xã đi, anh thích nghe em gọi.”

“Ha ha ha.” Duy Nhất lần lượt nhớ lại những điều anh nói, rồi cười to, “Lãnh Ngạn, những lời ngọt ngào như vậy là do anh nói sao? Hình như đêm hôm qua anh đã nói với em những lời này rồi? Hay là em nhớ nhầm? Được rồi, anh giỏi lắm, hay lắm.”

Rốt cuộc khuôn mặt lạnh lùng của anh cũng bắt đầu biến đổi, đôi mắt sâu hoắm mãnh liệt ngước lên nhìn cô, trong lòng bắt đầu bị xáo trộn, “Đừng nói nữa. Đừng nói nữa. Duy Nhất, anh thật lòng xin lỗi em. Xin lỗi em.”

“Xin lỗi sao?” Duy Nhất ngơ ngẩn, thân thể cứng đờ. Anh nói vậy có nghĩa anh không còn cần cô và đứa bé nữa sao? Không, cô không muốn nghe lời xin lỗi của anh. Cô thà nghe lời anh ngụy biện, thà nghe anh giải thích còn hơn anh đứng đây xin lỗi cô như thế này. Hiện giờ cô giống như một con nhím nhỏ bé đang bị trúng tên, thật đau đớn, thê lương, cô mạnh mẽ dùng tay lau khô nước mắt trên mặt mình, cố gắng nuốt nước bọt và cưới khẽ, “A, thật ngại quá, em đến vì muốn nghe từ chính miệng anh nói ra sự thật thôi. Có như vậy em mới nguyện ý từ bỏ. Giờ anh nói đi, em cũng đã chuẩn bị sẳn tâm lý rồi.”

Trong ánh mắt của anh, cô vốn luôn kiên cường như vậy. Lúc trước anh phải lòng cô cũng chính vì vẻ mặt này của cô. Rõ ràng cô bị thương rất nặng nhưng lại luôn mỉm cười như chưa từng xảy ra chuyện gì, một vẻ mặt tươi vui, một vẻ mặt ngạo mạn…

Ông trời thật muốn trêu đùa anh. Lúc trước, chính vẻ mặt này quyến rũ anh khiến anh và cô đến với nhau, giờ lại chính vẻ mặt này kết thúc mọi thứ ở đây. Chẵng lẽ đây chính là vòng tuần hoàn của nhân gian sao? Nói đi. Mỉnh phải dũng cảm nói ra thôi, đau một lần rồi thôi “Duy Nhất, thật xin lỗi em, anh không thể kết hôn với em.” Lòng anh cứng rắn, cố gắng khôi phục vẻ mặt lạnh lùng hiện có của mình. Cô mỉm cười, để lộ hàm răng trắng sáng của mình, “Được rồi. Đơn giản như vậy thôi sao?”

Anh quay mặt qua chỗ khác, mắt không dám nhìn cô. Nhìn bề ngoài vẫn tĩnh lặng nhưng trong lòng anh cảm thấy đau thương cùng mất mát. Tuy vậy, anh vẫn cố gắng tỏ ra lạnh lùng, khắc nghiệt, sau đó trả lời dứt khoát, “Ừ, chỉ đơn giản như vậy thôi“.

Nghe vậy, lòng cô bắt đầu oán hận, cô đưa tay xoa bụng, khóe mội nở nụ cười tươi hơn “Đơn giản vậy thôi sao? Ít ra phải cho em một lý do chính đáng chứ? Bởi vì Kỳ Thịnh cũng bị tổn thất nặng, mà em cũng cần người giúp đỡ mình trong nguy khó chứ.” Cô lấy lý do giống Doãn Tiêu Trác đã nói.

“Lãnh Ngạn, hãy nhìn em” Cô muốn nhìn rõ người đàn ông này, mặc dù cô không nhận biết được trong lòng anh đang nghĩ gì nhưng tim cô vẫn cảm thấy xúc động với anh, cô muốn xúc động một lần nữa. Việc anh không dám từ chối hay không muốn từ chối cũng không quan trọng, chỉ cần cô cảm thấy yêu anh là được. Bốn mắt giao nhau, như pháo hoa cháy hết, như bức ảnh đã lâu còn lưu lại, vừa mơ hồ, vừa rõ ràng … mờ mờ ảo ảo.

“Lãnh Ngạn, anh muốn trả hết tài sản cho em chỉ muốn mình được tự do thôi sao?” Cô hỏi với giọng buồn rầu”Ừ, anh là Lãnh Ngạn, ban đầu anh rất rõ ràng, không muốn phá sản, Lãnh Ngạn không bao giờ làm chuyện không nắm chắc phần thắng trong tay.” Anh đáp lại với giọng điệu dứt khoát, tuyệt tình. . . . . .

Một lần nữa, lòng cô bị tổn thương nghiêm trọng, thì ra lúc đầu anh yêu cô cũng chỉ là lừa gạt. . . . . .

Chân mày cô cong lên, “Hiểu rồi, vậy nói cho em biết, đứa bé thì thế nào? Ít nhất anh cũng có trách nhiệm của người cha chứ?”

“Đứa bé mang họ Lãnh, anh nuôi hay em nuôi đều như nhau.”

Cô cười khẽ, ôm hy vọng mong manh, “Đứa bé gọi là Lãnh Nhiễm sao? Lãnh Ngạn, anh không thể phủ nhận rằng anh đã yêu em.”

Thân thể anh cứng đờ, đau đớn trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất, “Đúng vậy, Duy Nhất, anh yêu em, nhưng là đàn ông, phải lấy sự nghiệp đi đầu, phụ nữ chỉ là phụ. Nếu như anh không là Lãnh Ngạnthì chắc chắn Duy Nhất cũng sẽ không yêu anh. Còn nếu anh là người có quyền lực tối cao Lãnh Ngạn, thì anh muốn bao nhiêu phụ nữ mà không được chứ. Cho nên, Lãnh Ngạn không thể suy sụp được. “

“Bốp” Duy Nhất tát một cái vào mặt anh, “Lãnh Ngạn, không cần nhục mạ em. Nếu em ham giàu sang thì em đã chọn một người giàu có hơn anh rồi, chứ không thoải mái yêu anh, một người chẳng có gì ngòai tiền. Anh nói vậy chính là anh đang tự hạ thấp mình đó. Đúng vậy, ai cũng nói có tiền là có tất cả, kể cả phụ nữ nhưng anh không biết rằng vẫn có một thứ mà không thể mua bằng tiền được. Anh sẽ hối hận.”

Đây mới là một Lãnh Ngạn thật sự sao? Cô khó có thể phân biệt Lãnh Ngạn đang đứng trước mặt mình và Lãnh Ngạn lúc trước là cùng một người. Mấy ngày nay cô luôn nhớ lại những việc trong quá khứ, kêu con cô gọi cha, dẫn cô đi ăn sủi cảo, uống rượu giao bôi, cùng đi du lịch một lần, mua quần áo cho bảo bối. Thì ra tất cả những điều này đã được anh dự tính từ trước, nhưng muốn chia tay cô đã đành, sao anh lại còn triền miên với cô chứ? Đó không phải tình yêu sao? Thật khó tin. . . . . .

Cô khẽ mỉm cười, từ từ đi ngang qua anh, tóc cô bay phớt qua gò má anh khiến anh nhíu mắt lại. Cô chợt dừng bước, quay lưng về phía anh, “Lãnh Ngạn, nếu như hôm nay chúng ta cứ thế lướt qua nhau, thì em nhất định sẽ quên anh. Bảo bối là của em, sẽ không mang họ Lãnh. Hẹn gặp lại, không, vĩnh biệt!”

Cuối cùng cô cũng rời đi, trên má Lãnh Ngạn như vẫn còn lưu lại sợi tóc mềm mại của cô, trong lòng đau đớn không thể chịu nổi. Anh khóc thảm một tiếng, hung hăng đấm vào tường. Bàn tay cảm thấy đau đớn, nhưng trong lòng anh còn đau gấp ngàn lần. . . . . .

Bỗng có đôi cánh tay ôm ngang hông anh, trên lưng anh cảm thấy ấm áp, cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn kim cương tên là “only” trên ngón tay nhỏ bé trắng noãn của người phụ nữ kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.