Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 291: Chương 291: Thì ra là




“Duy Nhất, đi đâu vậy? Anh đi đón em mà không có đón được, điện thoại di động cũng không mang, làm anh sốt ruột muốn chết!” Lần đầu tiên Doãn Tử Nhiên đứng lên chặn đón ở trước mặt cô. Duy Nhất trực tiếp nhìn chằm chằm anh: “Tử Nhiên, tại sao gạt em?” Vẻ mặt Doãn Tử Nhiên hơi thay đổi, từ ngữ mập mờ, “Em nói cái gì vậy? Sao anh lại lừa em?”

“Rốt cuộc Lãnh Ngạn như thế nào?”

“Lãnh Ngạn?” Doãn Tử Nhiên ngượng ngùng cười một tiếng, “Không phải anh ấy đi cùng. . . . . .”

“Hôm nay em gặp Phỉ Nhi rồi! Cô ấy vốn không có đi trăng mật với Lãnh Ngạn!” Duy Nhất hung hăng cắt đứt lời của anh.

“Ồ! Vậy. . . . . . Vậy làm sao anh biết! Có thể người ta đổi ngày rồi sao. . . . . . Ai nha, một kẻ phụ lòng, còn thường xuyên nhắc tới anh ta làm gì! Tới đây, xem hôm nay anh mua cho em đồ gì tốt. . . . . .” Doãn Tử Nhiên ảo não xoay người. Chỉ là tùy tiện soi mói lời nói của anh, thì ra là thật sự có thể không đi trăng mật! Như vậy, rốt cuộc thì Lãnh Ngạn đi đâu?

“Doãn Tử Nhiên!” Ánh mắt Duy Nhất nóng lên đau xót cay cay, rống to: “Đời này anh cái gì cũng ưu tú, duy nhất không học được chính là nói láo ở trước mặt em!”

“Anh lên lầu tắm! Em đừng đi theo!” Doãn Tử Nhiên chạy là thượng sách.

“Đứng lại!” Ánh mắt Duy Nhất quét một vòng ở trên mặt ông cụ và Doãn Tiêu Trác, hai người đều cúi đầu. Sự chột dạ của bọn họ càng có vẻ trong này có quỷ, cô thở hổn hển: “Đựơc! Các người cũng gạt tôi có đúng không? Được! Tiếp tục lừa gạt đi! Tôi tự đi tìm! Bắt đầu từ bây giờ, tôi tìm từng ngõ ngách ở khắp trái đất, tôi cũng nhất định phải tìm được anh ấy! Sống phải thấy người! Chết phải thấy xác! Không tìm được thì tôi sẽ không trở lại! Nhiễm Duy Nhất tôi nói được thì làm được! Doãn Tử Nhiên anh rất rõ ràng!” Lời của Mỹ Mỹ đã hoàn toàn làm rối lý trí của cô, cô xoay người vừa chạy ra ngoài.

“Duy Nhất! Đứng lại! Bình tĩnh một chút!” Doãn Tiêu Trác hét lớn. Cô dừng bước chân lại một chút, xoay người rơi lệ, “Anh cả! Anh biết, nếu như mà em không tra ra manh mối, cả đời này em cũng sẽ không yên bình. Cứ coi như em ngu cũng được, si cũng tốt, em chỉ muốn biết, rốt cuộc là anh ấy như thế nào? Kỳ Thịnh không duy trì được là lời nói dối, Doãn thị bị thương cũng là lời nói dối, các người đều giúp đỡ anh ấy gạt em, anh nói em có thể tỉnh táo sao?” Doãn Tiêu Trác lộ vẻ xúc động thật sâu, Doãn Tử Nhiên làm ám hiệu với anh: “Anh cả, anh. . . . . .”

Doãn Tiêu Trác phất phất tay: “Lừa gạt không nổi nữa, coi như lừa gạt được hôm nay, ngày mai Duy Nhất vẫn sẽ đi tìm đáp án, nhưng mà, Duy Nhất, chúng ta cũng không biết cậu ấy đi đâu!”

Duy Nhất như dây cung giương căng đột nhiên lỏng, yếu ớt ngã xuống đất: “Nói như vậy, anh ấy thật sự không có kết hôn với Phỉ Nhi? Anh ấy. . . . . . Anh ấy là cố ý? Tại sao chứ? Phỉ Nhi nhất định biết anh ấy đi đâu, em đi hỏi cô ấy!”

Cô nhanh chóng bò dậy, ngồi ở bên cạnh điện thoại. Doãn Tiêu Trác đè tay của cô xuống, chán nản lắc đầu: “Duy Nhất, đừng gọi, Phỉ Nhi không biết, tất cả mọi người không biết anh âý đi đâu, trên thực tế, chúng ta cũng đang tìm anh ấy, bởi vì. . . . . . Bởi vì bác sĩ Lục rất nôn nóng. . . . . .”

“Bác sĩ Lục? Việc này lại có quan hệ gì với bác sĩ Lục?” Duy Nhất nắm chặt tay Doãn Tiêu Trác, không hiểu sao dự cảm và sợ hãi khiến cô khẩn trương đến khó thở. Hốc mắt Doãn Tiêu Trác ửng đỏ, chợt ôm cô vào trong ngực: “Duy Nhất, chúng ta không nỡ để em khổ sở, nhưng mà, anh cũng biết rõ em nhất định sẽ không vì vậy bỏ qua, được rồi, chúng ta đi gặp bác sĩ Lục, anh sẽ để cho ngươi chuyên nghiệp hơn giải thích.”

Chỗ bác sĩ Lục, trước mắt Duy Nhất có mấy dòng chữ này: bệnh Wilson’s, cũng gọi là tình trạng thoái hoá gan – nhân đậu, xuất hiện nhiều hơn ở độ tuổi thành niên 20~40, có thể xuất hiện chấn động, tê cứng và giảm thiểu vận động, rất ít bệnh nhân có thể xuất hiện co giật, giai đoạn sau thì đi bộ cũng có thể té ngã. Có lúc có thể xuất hiện chứng vọng tưởng tổng hợp, không lâu sau thì phát triển thành si ngốc. Bệnh trạng gan có thể biểu hiện thành triệu chứng cấp tính, như bệnh vàng da, tan máu, đến lúc chức năng gan suy kiệt. Duy Nhất ngã ngồi ở trên ghế, cũng không nhúc nhích, lúc này, cô mới biết cái gì thật sự là tận thế! So sánh với đó, cô bằng lòng tin tưởng Lãnh Ngạn bỏ vợ bỏ con, nắm tay vui vẻ với người con gái khác! Chỉ cần anh khoẻ mạnh, hạnh phúc, đã đủ; chỉ cần anh hạnh phúc, thì cô hạnh phúc. . . . . .

Lấy lòng của cô suy nghĩ về lòng anh, anh cũng nhất định cho là, chỉ cần cô hạnh phúc thì anh cũng hạnh phúc, cho nên, cuối cùng sẽ không để cho sự ngu dại thậm chí là không cách nào cử động của anh liên lụy tới cô, không để cho bất cứ lúc nào sẽ chết đi làm cho cô đau lòng, cho nên tình nguyện lựa chọn cô hận anh, để cho cô tìm cơ hội hạnh phúc khác. . . . . . Chỉ là, hai người ngu ngốc! Dù có khổ nữa, dù có khó hơn nữa thì chỉ có cả hai ở chung một chỗ mới là hạnh phúc. . . . . .

“Loại bệnh này rất hiếm thấy, là một loại bệnh di truyền, tỷ lệ di truyền cũng rất nhỏ, nhưng mà, chỉ có thể nói thiếu gia thật bất hạnh, gần đây chính cậu ấy cảm giác không bình thường, mới nói với tôi, hơn nữa, trải qua chúng ta nhiều lần chẩn đoán, bào thai trong bụng phu nhân cũng. . . . . . Cho nên. . . . . .” Bác sĩ Lục nhìn ánh mắt trống rỗng của Duy Nhất, rất nhiều lời không đành lòng nói ra miệng nữa.

“Duy Nhất!” Doãn Tiêu Trác sợ cô đau lòng, cầm tay của cô. Không có nước mắt. . . . . . Đau đến cực hạn thì không có nước mắt. . . . . . “Bác sĩ Lục, nói cho tôi biết, có thể sống bao lâu?” Cô nhanh chóng đâm móng tay vào tay Doãn Tiêu Trác, móng tay vùi thật sâu vào trong thịt anh, đau lại rõ ràng là cô. . . . . . “Từ tình trạng bây giờ xem ra thì nhiều nhất một năm, phát bệnh sớm hơn so với mẹ của cậu ấy. . . . . . Nhưng, cậu ấy hoàn toàn bỏ qua, một người kiêu ngạo như thế, sao cho phép mình chết như vậy chứ? Sao cho phép mình trở thành gánh nặng của cô? Cho nên, cậu ấy lựa chọn biến mất, tự sinh tự diệt, tôi tìm như thế nào cũng không tìm được. . . . . .” Bác sĩ Lục nói càng về sau thì giọng nói cũng nghẹn ngào.

“Tất cả ghi chép tình huống ra vào đều đã tra xét?” Trong lòng Duy Nhất nổi lên hy vọng mong manh. Doãn Tiêu Trác chán nản: “Sao chưa điều tra? Cậu ấy có lòng biến mất, làm sao lại để cho chúng ta tra được ghi chép về cậu ấy?” Duy Nhất đau lòng gần như là sắp nổ tung, là đau, đau lòng, không phải đau đớn, vì anh ấy như thế, vì số mạng như thế. Người đàn ông này vĩnh viễn khiến cho cô đau lòng. . . . . . Cô lại hung ác bấm vào tay Doãn Tiêu Trác, si ngốc hỏi: “Anh, nói cho em biết, em đây không phải đang nằm mơ, không phải là ảo giác, đây là sự thật.”

Doãn Tiêu Trác, rốt cuộc rơi nước mắt, kéo cô ôm vào lòng: “Em gái ngốc, đây là sự thật! Không phải là mơ! Không phải là ảo giác!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.