Anh nhẹ nhàng rửa sạch giúp cô, dùng khăn tắm lớn bọc lại, ôm lên giường.
Cô lười biếng hơi híp mắt lại, hai má đỏ hồng sau hoan ái, ánh mắt mê ly, toàn thân lộ ra sắc hồng. Nhìn thấy khiến hô hấp anh dồn dập, đè người xuống lần nữa.
Cô bị dọa sợ, mệt mỏi đẩy anh, “Không muốn nữa! Em không được!”
“Ngoan! Em làm được! Em rất tuyệt!”
Thừa dịp cô không chú ý, động thân xâm nhập lần nữa, gợi lên hết đợi sóng triều này đến đợt sóng triều khác trong cơ thể cô.
Sau vài lần điên cuồng, Duy Nhất mềm nhũn nằm lỳ trên giường, kiệt sức.
Anh mang theo thỏa mãn khẽ mỉm cười, ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô, hỏi khẽ, “Có mệt không?”
“Ưmh… Anh nói đi! Ghét! Ngày mai còn phải đi làm!” Cô nhắm mắt lại, mệt mỏi đến mức thậm chí không muốn nói chuyện.
“Ngủ đi! Ngày mai đừng đi làm, theo anh đi Nhật Bản!” Anh lau một mảnh mồ hôi ẩm ướt lớn trên trán cô.
“Ừ…” Cô cũng không biết anh nói những gì, hàm hàm hồ hồ đồng ý, tiến vào giữa nửa mê nửa tỉnh.
Bóng đêm tràn ngập, tất cả đều yên tĩnh lại, chỉ có tiếng thì thầm của côn trùng trong vườn hoa, một tiếng lại một tiếng…
Hoảng hoảng hốt hốt, Duy Nhất bị tiếng đàn dương cầm đánh thức, đêm hôm khuya khoắt có ai đàn dương cầm ở đây? Cô cho rằng mình nằm mơ, dụi mắt tỉnh lại, lại nghe thấy tiếng đàn chân thực, phát ra vẫn là… khúc nhạc “Chúc bạn sinh nhật vui vẻ”, lặp đi lặp lại, vốn là giai điệu đơn giản vui sướng, nhưng bị người đánh đàn biến thành hơi buồn bã.
Cô đẩy Lãnh Ngạn một cái, “Này, tỉnh! Tỉnh!”
Thật ra trước khi cô tỉnh lại, Lãnh Ngạn đã tỉnh, giả bộ như vừa trong giấc mộng tỉnh lại, mắt mông lung, “Chuyện gì?”
“Anh nghe đi! Có người đánh đàn! Có nghe thấy không?” Duy Nhất chăm chú lắng nghe, tiếng đàn vẫn còn tiếp tục, Duy Nhất nhẹ nhàng hát theo tiếng nhạc, “Chúc anh sinh nhật vui vẻ! Chúc anh sinh nhật vui vẻ! Chúc anh sinh nhật vui vẻ! Chúc anh sinh nhật vui vẻ! Anh nghe đi!”
Lãnh Ngạn cười cọ cọ mũi cô, “Nào có? Anh chỉ nghe thấy một cô ngốc nửa đêm nửa hôm đang hát bài hát sinh nhật!”
“Không phải! Em nghe rõ ràng! Anh nghe cẩn thận đi!” Duy Nhất cố gắng, nhưng nghe kỹ lại, tiếng đàn lại không có.
“Anh nói không có! Mau ngủ đi, em quá mệt mỏi! Chắc nằm mơ!” Anh vỗ nhẹ lưng cô, trấn an cô.
Duy Nhất âm thầm cảm thấy kỳ quái, có lẽ đúng là mình chỉ nằm mơ thôi…
Quá mệt mỏi, dưới sự an ủi dịu dàng của Lãnh Ngạn, cô ngủ thiếp đi rất nhanh. Chỉ có điều, giấc ngủ này không yên ổn, không lâu lắm, lại tỉnh lại. Không tự chủ khẽ dựa vào bên cạnh, lại rỗng tuếch, người đâu? Chẳng lẽ vẫn như trước kia, sau khi vui thích với cô lại đi rồi sao?
Liếc nhìn đồng hồ treo tường, ba giờ sáng, anh sẽ đi đâu? Cũng không ngủ được nữa, cô định rời giường, vẫn như cũ tìm một bộ áo ngủ của anh mặc vào, đi ra phòng ngủ.
Mới đi đến cửa cầu thang, Lãnh Ngạn đã lên tới, áo sơ mi quần dài, ăn mặc rất chỉnh tề, thấy Duy Nhất đi ra ngoài, trên mặt hơi kinh ngạc, “Em đi đâu?”
Duy Nhất càng cảm thấy kỳ quái, đã trễ như vậy anh ăn mặc chỉnh tề đi đâu? “Em tỉnh lại không thấy anh nên ra ngoài tìm anh! Anh đã đi đâu?”
“À, vừa rồi bảo vệ nói có ăn trộm, anh đi xem một chút!” Anh vòng chắc bả vai Duy Nhất, ôm lấy cô trở lại phòng ngủ.
“Ăn trộm? Sao em lại không nghe thấy tiếng động?” Duy Nhất cau mày.
Anh ôm cô lên, trở về phòng, hài hướng, “Em ngủ giống như heo con, sao nghe được?”
“Nào có! Em nghe thấy tiếng đàn…”
Lời cãi cọ của Duy Nhất bị nụ hôn của anh che lại, sau nhẹ nhàng triền miên, Lãnh Ngạn buông cô ra, “Đó là em nằm mơ… Ngoan, ngủ đi, ngày mai còn phải đi Nhật Bản!”
“Đi Nhật Bản làm gì?” Lúc này Duy Nhất mới tỉnh táo.
“Đi theo anh tham gia một hội nghị! Tiện thể chơi một chút! Được rồi, không nói nữa, ngủ đi!” Anh nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Duy Nhất mơ hồ cảm thấy có gì không đúng, nhưng không nghĩ ra lý do, mơ mơ màng màng cũng tiến vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Duy Nhất phát hiện bên cạnh trống không, trong lòng lo lắng một trận, không rửa mặt, cô chân trần lao xuống tầng dưới.
Trong phòng bếp truyền ra mùi thơm của trứng gà tươi, nhưng chung quanh không thấy bóng dáng của Lãnh Ngạn.
Cô vọt vào phòng bếp hô to, “Má Tằng, thiếu gia đâu?”
Cảnh tượng trong phòng bếp khiến cho cô bất ngờ, Lãnh Ngạn lại đang mặc tạp dề làm bữa sáng.
Chỉ có điều, trong nháy mắt khi nhìn thấy anh, lòng Duy Nhất cũng yên ổn lại, đến gần bên cạnh anh hỏi, “Tại sao lại là anh? Má Tằng đâu?”
“Má Tằng về quê, sáng sớm nay đi rồi.” Khóe mắt anh vẫn lộ ra nụ cười, chạm khẽ xuống môi co. Thoạt nhìn tâm tình của anh dường như rất tốt, dáng vẻ rất thoải mái, hoàn toàn không có vẻ lưu luyến không rời như lần trước má Tằng nói muốn về quê.
“Sáng sớm vui vẻ như vậy, tâm tình không tệ! Còn đích thân làm bữa sáng? Người khác đâu?” Duy Nhất hỏi.
“Anh không để cho họ làm, tối hôm qua em mệt nhọc, tự mình làm bữa sáng khao em!” Anh cười ranh mãnh, bổ sung, “Muốn đi nghỉ tuần trăng mật ở Nhật Bản, dĩ nhiên vui vẻ rồi!”
“Trăng mật?” Duy Nhất không hiểu.
Anh múc trứng gà, tắt bếp, xoay người vòng chắc eo cô, “Đúng vậy! Từ lúc kết hôn tới nay vẫn không ở bên em, lần này đi Nhật Bản, tiện thể bổ sung tuần trăng mật.”
Duy Nhất ngửa đầu nhìn anh, hình dáng rõ ràng trên mặt dưới ánh nắng sớm, trong mắt trong trẻo vô cùng, đây là anh sao? Đây là người gọi núi băng sao? Cô hoài nghi ánh mắt của mình…
“Cái đó… Em… Có cần xin nghỉ không?” Thậm chí cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cảm gáic anh như vậy khiến cho cô nhìn không thấu.
“Đi ăn bữa sáng đi! Anh nói với Tiêu một chút!” Anh bưng khay lên, “Tới giúp anh bưng ra đi, đứng ngây ngốc ở đó làm gì?”