“Duy Nhất, cậu làm sao vậy! Tài liệu hôm nay sai nhiều chỗ! May mà tớ xem trước, nếu không Tổng giám đốc cầm đi họp sẽ bị xấu mặt!” Mỹ Mỹ cầm một xấp tài liệu đi tới bên cạnh cô.
“Thật xin lỗi! Mỹ Mỹ! Lần sau tớ sẽ cẩn thận chút!” Trong đầu Duy Nhất hoàn toàn hỗn loạn
Mỹ Mỹ nhìn cô chằm chằm, “Duy Nhất, có phải cậu có tâm sự gì không? Tớ cảm thấy dạo gần đây cậu rất không bình thường, còn nữa, hôm nay cậu và Tổng giám đốc cùng đi làm, áo sơ mi Tổng giám đốc mặc còn là của ngày hôm qua, có phải các người…?”
“Trời ơi! Mỹ Mỹ, cậu đừng đoán mò! Ngày hôm qua Tử Nhiên ở cùng với tớ, nhưng chúng tớ không hề làm gì cả! Cậu nghĩ cái gì vậy? Đầu óc tớ đủ loạn rồi, đừng làm phiền tớ!” Duy Nhất gõ chữ thật nhanh trên bàn phím.
“Duy Nhất, sao trưa nay má Tằng không mang hộp cơm tiện lợi đến cho cậu?” Mỹ Mỹ hỏi sát.
Duy Nhất vừa xóa toàn bộ chỗ vừa đánh, ôm đầu, “Mỹ Mỹ! Tớ lại đánh sai rồi! Cậu để cho tớ yên tĩnh có được không!”
Mỹ Mỹ bất đắc dĩ, cầm tài liệu trên tay giao cho cô, “Thôi, cậu đánh môt ngày, hay là để tớ tới đánh đi, cậu mang những tài liệu này tới phòng họp, Tổng giám đốc đang cần!”
“Cám ơn!” Duy Nhất quả thật không cách nào tập trung tinh thần làm việc.
“Cám ơn cái gì chứ! Mau đi đi! Tớ chỉ không muốn bị cậu liên lụy ở lại làm thêm giờ mà thôi!” Mỹ Mỹ đẩy cô đi.
Duy Nhất cười cười, cầm văn kiện lên, đi tới phòng họp.
Khẽ gõ cửa một cái, truyền ra giọng nói của tổng giám đốc Doãn Tiêu Trác, “Đi vào.”
“Tổng giám đốc, đây là… anh muốn” Lời của cô còn chưa nói hết, lại bị không khí trong phòng họp hãm lại.
Không phải đang họp à? Sao chỉ có bốn người? Doãn Tiêu Trác, Doãn Tử Nhiên, núi băng Lãnh Ngạn kia, còn có một ông cụ không biết.
Hình như ông cụ đang tức giận, mà Doãn Tử Nhiên lại cúi gằm đầu.
“À, Duy Nhất! Để tài liệu xuống, cho chúng tôi mấy ly cà phê.” Doãn Tiêu Trác nhìn ra cô lúng túng, giúp cô.
“Được!” Cô xoay người đi ra ngoài, khoảnh khắc lúc đóng cửa, cảm thấy có ánh sáng kỳ lạ đâm vào lưng cô.
“Xảy ra chuyện gì à?” Duy Nhất nhỏ giọng hỏi thư ký bên ngoài phòng họp.
Thư ký liếc nhìn cửa đóng chặt, nhỏ giọng nói, “Hình như tối hôm qua Tổng giám đốc chưa chuẩn bị xong phương án họp ngày hôm nay, hạng mục của chúng ta và Kỳ Thịnh bị kéo dài thời hạn, tổn thất rất lớn, Tổng giám đốc đang bị ông cụ mắng, ông cụ rất coi trọng hạng mục này, vốn việc trong công ty đều giao cho tổng giám đốc quản lý, còn đích thân tới hỏi hạng mục này.”
Duy Nhất ngây người, Doãn Tử Nhiên ngốc nghếch, ai bảo anh ấy cùng mình một buổi tối!
Cà phê cũng không pha, cô trực tiếp vọt vào phòng họp, bốn người trong phòng họp bị động tác của cô làm sợ nhảy dựng.