Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 73: Chương 73: Xin lỗi, đã quấy rầy…




Duy Nhất liếc thấy lửa giận trong mắt anh, không biết sao lại chọc anh, lại gần mặt anh, “Anh đang tức giận sao? Ông xã?”

Lãnh Ngạn không biết rốt cuộc là tức giận ai, tóm lại trong đầu một mớ bòng bong, tức giận dội cho cô một câu, “Đúng vậy! Em đè trên người tôi một đêm, tôi sắp biến thành bánh thịt rồi! Còn không mau đi xuống!”

Lúc này Duy Nhất mới để ý tư thế ngủ của mình, le lưỡi một cái, hoàn toàn không để ý tới tính xấu của anh, ngược lại ghé vào phía trên anh, cười hì hì, “Ông xã, nụ hôn đầu sáng sớm!”

Thấy Lãnh Ngạn định nói chuyện, lập tức chen miệng, “Nếu như anh muốn nói xuỵt xuỵt!”

Lãnh Ngạn im lặng, chờ lúc anh hành động tự nhiên nhất định phỉa cho cô chút màu sắc!

Khi môi cô vừa hôn như chuồn chuồn lướt nước, lập tức đuổi cô xuống, “Nhanh lên! Xem em mặc thành dáng vẻ gì, đợi lát nữa bác sỹ tới! Có phải muốn lộ ra cho bọn họ nhìn không?”

Duy Nhất mừng thầm, thì ra không phải là không để ý!

Từ trên người anh trực tiếp nhảy xuống nền nhà, hai chân trần trụi, chân dài mượt mà trắng như tuyết và mông dưới áo ngủ, Lãnh Ngạn thấy lại rung động một trận, không nhịn được tức giận mắng, “Nhanh đi thay quần áo! Nhìn ra dáng vẻ gì nữa!”

Duy Nhất làm mặt quỷ với anh, chạy vào phòng tắm.

Đôi mắt đen nhánh phát sáng của anh kéo thành một đường vòng cung xinh đẹp sau lưng cô, khóe môi anh cũng không khỏi nhếch lên, bắt đầu từ khi đường cong mềm mại của cô lúc xoay người, cho đến khi cô ngâm nga bài hát từ trong phòng tắm đi ra, anh lập tức thu lại.

Duy Nhất tỉ mỉ cầm ly nước, bàn chải đánh răng và khăn lông đến trước giường anh, để cho anh đánh răng rửa mặt.

Anh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, trong lòng vô cùng rối rắm, suy cho cùng anh nên làm gì? Duy Nhất, anh không cho em được tương lai, thật sự không nên mất trái tim trong bản giao dịch này…

“Duy Nhất, đi mua cho tôi hộp xì gà! Đi nhanh đi!” Lúc cô độc, thuốc lá là bạn đồng hành tốt nhất của anh…

Còn hút thuốc lá? Duy Nhất trừng mắt liếc anh, “Hiệp nghị thứ mười, nghiêm cấm hút thuốc uống rượu, tránh cho cục cưng bị dị dạng!”

“Bảo em đi em phải đi!” Lãnh Ngạn nhíu mày, “Không phải em nói muốn phục vụ tôi sao? Nhanh đi đi!”

Duy Nhất bĩu môi xoay người rời đi! Chỉ có điều cô sẽ không để cho anh hút thuốc! Cô gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ anh ngồi một mình trong bóng tối giữa làn khói thuốc, có phải tượng trưng cho cô độc không? Từ đó, có cô bên cạnh anh, anh sẽ không cô độc nữa…

Mười phút sau, Duy Nhất trở lại phòng bệnh, lại bị hình ảnh trước mắt làm giật nảy mình, bọn họ đang làm gì? Y tá đó còn vừa nói vừa cười với anh, còn duỗi tay vào trong quần áo của anh! Buồn cười, cô vừa mới rời khỏi đã lập tức bắt đầu quyến rũ người khác, ai nói anh không gần nữ sắc? Quá gạt người!

“Ông xã!” Cô gọi ngọt ngào một tiếng, đột nhiên nhào qua, gạt cô y tá sang một bên.

Tiếng thủy tinh vỡ vụn rất nhỏ truyền đến, Duy Nhất cúi đầu nhìn, nhiệt kế rơi trên đất vỡ nát, hạt thủy ngân lqd còn động trên mặt đất.

“Hóa ra bà Lãnh đến!” Y ta nhìn Duy Nhất một chút, trong mắt lóe lên chút mất mát, “Tôi đi lấy một nhiệt kế khác!”

“Không cần!” Lãnh Ngạn nói, “Tôi không sốt, tự tôi biết! Cám ơn.”

Y tá ngoái đầu lại nhìn cười thản nhiên, “Không cần, đúng rồi, có cần gì thì rung chuông!”

“Được!” Khi cô ta đóng cửa trong nháy mắt, Lãnh Ngạn vẫn không quên cho cô ta một nụ cười.

Duy Nhất ở bên cạnh thấy vậy lửa giận toát ra, móc một thứ nhét vào trong miệng anh.

Sắc mặt anh lập tức thay đổi rõ rệt, ói như điên, “Đây là thứ gì? Chua chết người!”

“Kẹo tú đậu *!” Duy Nhất cười ha ha.

(*) Kẹo tú đậu: là một loại kẹo trẻ em, bên ngoài rất chua, ăn hết lớp chua sẽ tới lớp kẹo ngọt bên trong. Tú đậu còn có nghĩa là chập mạch, thần kinh.

“Em đúng là chập mạch? Cho tôi ăn thứ này?” Anh cầm lấy ly trên bàn uống nước điên cuồng.

“Hừ! Ai bảo anh quyến rũ y tá!?” Duy Nhất cong môi lên, dáng vẻ cô gái nhỏ đang ghen tức.

Anh vừa bực mình vừa buồn cười, cô nhóc này cũng quá thích ăn dấm rồi!

“Tôi đâu quyến rũ y tá? Cô ấy chính là cô gái mà tôi đã cứu trong tai nạn xe cộ kia!”

“Cho nên cô ta lấy thân báo đáp hả?” Duy Nhất càng nghe càng không vui, vốn cho rằng y tá không hề có liên quan, nào biết có sâu xa như vậy!

“Em nói mò cái gì? Đừng làm bẩn danh tiết con gái người ta! Em thấy cô ấy lấy thân báo đáp khi nào? Thật sự chẳng hiểu ra làm sao! Xông tới còn làm vỡ nhiệt kế!” Anh cau mày trách cứ cô.

Duy Nhất bị lời anh nói đâm bị thương, thì ra không phải anh không chú ý đến danh tiết, chỉ có điều danh tiết con gái người ta rất quan trọng, danh tiết của cô không quan trọng…

Anh mượn thân thể cô sinh con, sau đó dùng tiền đuổi cô, không cần để ý đến danh tiết của cô? Lần đầu tiên của cô chính là tối đó, bọn họ hoàn toàn là người xa lạ, anh thô lỗ chiếm lấy cô, khi đó anh có nghĩ tới danh tiết của cô không? Mỗi ngày cô gần bên cạnh anh, nhưng anh lại chỉ có thể là em chồng của cô, lúc này danh tiết của cô có quan trọng không? Anh trêu chọc cô, chiếm lấy cô, lại muốn trốn tránh cô, đuổi cô đi, có từng tính toán đến danh tiết của cô? Cô đột nhiên im hơi lặng tiếng rồi…

Điều này khiến cho anh thấy rất kỳ lạ, gần đây không phải cô líu ríu rất nhiều đạo lý sao?

“Tại sao không nói chuyện?” Anh kinh ngạc hỏi.

“Lãnh Ngạn,” dáng vẻ của cô rất sa sút, “Vậy còn danh tiết của em?”

Lãnh Ngạn ngẩn ngơ, danh tiết của cô? Anh đúng là chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này…

“Đó là em tự nguyện!” Anh lạnh lùng đáp một câu.

Đúng, là cô tự nguyện!

Cô thật vô liêm sỉ, đối với anh mà nói, có lẽ cô vốn là một người phụ nữ đáng khinh bán thân thể mình, nếu không sao lại lạnh nhạt với cô như vậy? Cô cười mình, có tư cách gì muốn danh tiết, từ ngày cô bán mình cho anh trở đi, ở trong mắt người khác, cô đã không còn danh tiết rồi…

Đúng vậy, bọn họ đã từng có một khoảng thời gian đáng lưu luyến, nhưng có lẽ chỉ là mới mẻ với anh, cảm giác mới mẻ qua đi, sẽ không còn ý nghĩa, cho nên mới đuổi cô đi. Nghe nói thiếu gia nhà có tiền đều chơi gái như vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.