Ông Xã Thần Bí

Chương 365: Chương 365: Ăn cơm đi, không cho phép nói chuyện




Trần Minh Tân giữ lại một bộ, còn treo hết những bộ quần áo còn lại vào.

Anh cầm bộ quần áo đó đi đến bên giường, để xuống, giọng nói trầm thấp: “Em đi tắm đi.”

Tô Ánh Nguyệt xoay người ngồi dậy, rồi ôm quần áo đi vào phòng tắm.

Trần Minh Tân lấy hết thuốc lá trong tủ đầu giường và mang theo trên người, đi ra ngoài vứt vào thùng rác cuối hành lang.

***

Buổi tối, hai người chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.

Vừa mới đến cửa nhà hàng, Trần Minh Tân đã nhận được điện thoại của công chúa Aika gọi tới.

Ấn đường Trần Minh Tân nhíu chặt, anh không hề thích cô công chúa duy nhất của vương thất nước J này.

Nhưng anh biết, nếu anh cứ không nhận điện thoại, cô ta sẽ gọi liên tục.

Anh vỗ vai Tô Ánh Nguyệt, vừa đi về bãi đỗ xe vừa nghe điện thoại của công chúa Aika.

“Chuyện gì?” Anh nói ngắn gọn nhưng trong giọng nói chứa đựng sự mất kiên nhẫn.

Giọng điệu của công chúa Aika cũng rất ác liệt: “Randy! Anh phái loại đàn em gì cho tôi vậy, tên nào cũng là đồ vô dụng, ngay cả tôi cũng không đánh lại được, anh chắc chắn bọn họ có thể bảo vệ tôi sao? Nếu tôi ở nước Z xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì ông của anh ở nước J cũng đừng mong được sống thoải mái.”

Công chúa Aika này là con gái út của nữ hoàng nước J, rất được cưng chiều nhưng cũng hết sức thông minh, có thiên phú cực cao về phương diện ngôn ngữ và võ thuật, từ nhỏ đã đánh nhau rất giỏi.

Trần Minh Tân cũng đã nghe về chuyện này lâu rồi.

Nhưng anh thật sự không tin công chúa Aika có thể đánh ngã tất cả đàn em mà anh đưa cho cô.

Trần Minh Tân cười khẩy một tiếng: “Thật sao? Lần sau khi cô muốn tỉ thí với bọn họ thì hãy nói họ đừng nhường cô.”

Aika nghe vậy hơi nghẹn lời: “Anh!”

Cô dừng một chút, rồi nói: “Tôi thừa nhận, những người mà anh phái tới đúng là rất lợi hại, nhưng mà họ vẫn khiến tôi có cảm giác không an toàn, ở nước Z, tôi chỉ quen anh, cho nên tôi cần anh tự mình bảo vệ tôi.”

Trần Minh Tân không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cúp điện thoại.

Đầu bên kia, công chúa Aika nghe thấy âm thanh cúp máy thì tức giận mắng to một tiếng: “Khốn kiếp!”

Cô chưa từng gặp người đàn ông nào ngạo mạn như vậy, cô cũng không tin cô không có cách nào khiến người đàn ông này cúi đầu trước mình.

Lúc này, toàn bộ sự kiêu ngạo và hiếu thắng của cô đã bị kích thích.

***

Trần Minh Tân ném điện thoại di động sang một bên, lái xe ra khỏi gara.

Hai người đến nhà hàng rất nổi tiếng ở Cảnh Thành, tên là Cửu Hoa Hiên.

Nghe nói tổ tiên là ngự trù trong cung, sau đó đời đời truyền lại, danh tiếng càng ngày càng lan xa, rất nhiều khách vì ngưỡng mộ danh tiếng mà đến đây, nên hầu như rất khó đặt chỗ trước.

“Có thể đặt được chỗ trước sao?”

Vừa dứt lời, Tô Ánh Nguyệt mới phát hiện mình hỏi Trần Minh Tân loại vấn đề này đúng là ngớ ngẩn.

Trần Minh Tân lườm cô một cái: “Em muốn ăn thì anh có thể đặt được chỗ.”

Tô Ánh Nguyệt cười hì hì.

Trần Minh Tân hỏi cô: “Em muốn phòng riêng hay là chỗ ngồi ở đại sảnh?”

“Đại sảnh là được rồi, gần cửa sổ càng tốt hơn.” Gần cửa sổ phong cảnh đẹp hơn.

Khi hai người đến, tầng một Cửu Hoa Hiên đã chật kín người, hai người đi thẳng lên tầng hai, được người phục vụ dẫn tới vị trí gần cửa sổ.

Tô Ánh Nguyệt hơi ngạc nhiên, Trần Minh Tân đúng là đã đặt trước vị trí gần cửa sổ.

Trần Minh Tân nhìn thấy hết sự kinh ngạc của cô, mỉm cười nói: “Lúc trước, khi còn ở khách sạn thì anh đã đặt rồi, anh đoán được em thích vị trí này.”

Tô Ánh Nguyệt trừng mắt liếc anh một cái: “Vậy anh còn hỏi em…”

“Để phòng ngộ nhỡ.” Trần Minh Tân hờ hững lên tiếng.

***

Một nơi khác.

Công chúa Aika đang giận dữ ở trong phòng.

“Bữa tối tôi muốn ăn cùng ông chủ của các anh, cũng chính là Randy, anh ta không đến tôi sẽ không ăn, trừ phi các anh nói cho tôi, anh ta ở đâu.”

Cô đến nước Z, trên đường đi đều rất khiêm tốn, bên cạnh không mang người nào ngoài ba bốn người hầu thân thiết chăm sóc, những người khác đều là Trần Minh Tân sắp xếp cho cô.

Mà trước đó Trần Minh Tân đã dặn dò, không cần quá chiều theo công chúa Aika, nếu cô đưa ra yêu cầu vô lý thì hoàn toàn có thể không cần để ý.

Thấy mọi người trầm mặc, cơn giận của công chúa Aika càng tăng lên: “Các anh không nghe mệnh lệnh của tôi sao?”

“Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho tổng giám đốc, xin công chúa Aika chờ một lát.” Có một người cảm thấy cứ tiếp tục giằng co thế này cũng không phải biện pháp, liền lên tiếng thỏa hiệp.

“Được, anh hãy nói cho anh ta biết, tôi đói sắp chết rồi.” Công chúa Aika phất phất tay, đi đến một bên bắt đầu ăn đồ ăn vặt Cảnh Thành mà người hầu từ mua từ bên ngoài tới.

Chà, nước Z không hổ là nước với nhiều đồ ăn ngon, đồ ăn đều rất tuyệt.

Người kia nói theo lời công chúa xong, vẫn không quên nhấn mạnh một câu: “Là công chúa Aika nói.”

Bên kia, Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt đang ăn rất vui vẻ, bỗng nhận được điện thoại của đàn em.

Thật ra anh không muốn nghe điện, nhưng nghĩ tới điều gì đó, liền nhận, nói thẳng: “Bảo cô ấy tới, tôi đang ở Cửu Hoa Hiên.”

Anh cúp điện thoại, nghe thấy Tô Ánh Nguyệt ngồi đối diện hỏi: “Ai muốn đến thế?”

Trần Minh Tân nói thật: “Một cô gái không thân lắm.”

“Ồ, chính là cô gái mà anh đã nghe điện thoại trước đó hả?” Tô Ánh Nguyệt vừa nói chuyện vừa ăn canh, nói xong không hề để ý.

Động tác của Trần Minh Tân hơi chậm lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô: “Cô ấy là…”

“Không cần căng thẳng như vậy, em không hề nghi ngờ anh nuôi phụ nữ, anh nhỏ nhen như vậy, chắc chắn sẽ không ngoại tình, quy củ, bằng không khi ly hôn, sẽ phải chia cho em rất nhiều tài sản.”

Trần Minh Tân không vui kêu một tiếng: “Tô Ánh Nguyệt!”

Dù anh rất vui vì cô cũng không suy nghĩ nhiều, cũng không hoài nghi gì, nhưng mà động một chút lại nói đến hai từ ly hôn, khiến anh rất khó chịu.

Tô Ánh Nguyệt trừng mắt liếc anh một cái: “Lớn tiếng như vậy làm gì, anh chẳng có chút khiếu hài hước nào, cũng không biết những người phụ nữ kia thích anh ở điểm gì.”

Trần Minh Tân hừ lạnh một tiếng: “Em ngoại trừ gương mặt xinh đẹp thì chẳng được tích sự gì, cũng không biết những người đàn ông đó cứ nhìn về bên này làm gì.”

Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, ngẩng đầu quan sát xung quanh một lượt, quả nhiên thấy rất nhiều đàn ông đang nhìn về phía này.

Cô hơi bối rối.

“Ngộ nhỡ người ta nhìn anh thì sao? Anh phải biết, tình yêu giống như vòi rồng, không phân biên giới và giới tính, nói đến là đến…”

Thấy Trần Minh Tân càng ngày càng đen mặt, giọng Tô Ánh Nguyệt càng ngày càng nhỏ, sau đó liền im lặng.

“Đừng nghiêm túc như vậy mà.” Chẳng qua Tô Ánh Nguyệt cảm thấy, bình thường Trần Minh Tân quá trầm trầm, cô muốn vui vẻ một chút, nói đùa một chút để bầu không khí sôi nổi mà thôi.

Trần Minh Tân gắp thức ăn cho cô, sắc mặt rất khó chịu: “Ăn cơm đi, không cho phép nói chuyện.”

“Anh Trần?”

Đúng lúc này, không biết một người đàn ông đi đến từ lúc nào.

Trần Minh Tân nhìn thoáng qua: “Tổng giám đốc Hàn.”

Tổng giám đốc Hàn này là người mà anh đã tìm mấy ngày trước, có điều không phải để bàn chuyện làm ăn.

Tổng giám đốc Hàn vội vàng đưa điếu thuốc cho Trần Minh Tân: “Không ngờ lại có thể gặp được anh Trần ở đây.”

Trần Minh Tân đưa tay khước từ: “Tôi không hút, cảm ơn.”

Vẻ mặt tổng giám đốc Hàn đầy nghi hoặc, không phải mấy ngày trước khi cùng bàn bạc vẫn hút sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.