Ông Xã Thần Bí

Chương 154: Chương 154: Chồng tôi muốn bỏ trốn, tôi phải đuổi theo giữ lại




Người nhân viên để lộ ra vẻ mặt như thế, hóa ra là gây tai nạn, phó tổng giám đốc cũng không có tình người quá đi mất, tổng giám sát Tô xảy ra tai nạn còn gọi cô ấy đến.

“Thế cô không sao chứ?”

“Không có vấn đề gì lớn, không phải hiện tại tôi vẫn có thể khỏe mạnh đi làm sao.”” Tô Ánh Nguyệt nở nụ cười hiếm thấy với nhân viên kia, rồi xoay người đi vào thang máy.

Cửa thang máy sau đó khép lại, nụ cười trên mặt Tô Ánh Nguyệt liền phai nhạt.

Cô dựa vào trên tường thang máy, khoanh tay trước ngực, trong ánh mắt lạnh lùng lại có một chút mơ hồ.

Chuyện của Trần Minh Tân làm trong lòng cô chồng chất nghi ngờ, cô luôn cảm thấy thái độ của anh ta có chút kỳ lạ, thêm vào đó phía Tô Nguyên Minh cũng bắt đầu gây khó dễ cho cô.

Tô Ánh Nguyệt nhắm mắt lại, nghe thấy một tiếng “”tinh””, mới mở mắt ra rồi từ trong thang máy ra ngoài.

Cô vừa về đến phòng làm việc, An Hạ đã ôm một chồng tài liệu bước đến: “”Ánh Nguyệt, hôm nay sao cậu không đi làm? Đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay tớ nhiều việc muốn chết rồi, ngay cả thời gian uống nước cũng không có, muốn bớt chút thời gian gọi điện cho cậu cũng không được.””

Sau đó An Hạ đặt đống tài liệu xuống, rất mất hình tượng mà thở hổn hển ngồi xuống ghế trước bàn làm việc của cô.

Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn An Hạ: “Tô Nguyên Minh muốn làm gì thế?”

Cuối năm vốn rất bận, cũng là chuyện bình thường, nhưng mà Tô Nguyên Minh làm những chuyện này, hiển nhiên có chút quá đáng.

Rất nhiều chuyện không nhất định phải hoàn thành ngay lập tức, nhưng anh ta vẫn khăng khăng sắp xếp phải hoàn thành vào thời gian này.

“Đương nhiên là muốn chèn ép cậu, tại danh tiếng của cậu trong công ty quá lớn rồi.”” An Hạ nói xong, đột nhiên tới gần Tô Ánh Nguyệt, thần thần bí bí nói: “Cậu có biết Tô Yến Nhi sắp về rồi không?”

“Không biết.” Tô Yến Nhi sắp về rồi hả?

Khi Tô Yến Nhi không ở Tô thị, bình thường Tô Ánh Nguyệt rất bận, nếu không phải An Hạ nhắc đến tên Tô Yến Nhi, thì cô thật sự hiếm khi chủ động nhớ tới cái người này.

An Hạ nằm trên mặt bàn, cằm gối lên cánh tay, cười hề hề rất bỉ ổi: “”Hì hì, có phải ngâm mình trong hũ mật với BOSS Trần hay không, nên quên mất người tên là Tô Yến Nhi rồi.””

Nhắc đến Trần Minh Tân, sắc mặt Tô Ánh Nguyệt hơi sa sầm xuống.

Thấy sắc mặt Tô Ánh Nguyệt khó coi, An Hạ trợn trừng mắt: “” Không phải chứ, cậu lại gây chuyện với BOSS Trần?””

“Con mắt nào của cậu trông thấy tớ gây sự với anh ta?” Tô Ánh Nguyệt có chút bất đắc dĩ, cô cảm thấy chuyện lần này, bản thân cô đã làm sai trước, nhưng còn có một nguyên nhân đó là tính tình của Trần Minh Tân rất khó đoán.

Cô không biết anh đang nghĩ gì.

Anh không nghe cô giải thích, nhưng lại bằng lòng bế cô về phòng, còn nhân lúc cô ngủ rồi bóp chân cho cô.

“Vậy cậu nói tớ nghe một chút, biết đâu tớ có thể phân tích giúp cậu.”” An Hạ nháy mắt với cô, đối với chuyện của BOSS Trần và Tô Ánh Nguyệt cô ấy cảm thấy rất hứng thú.

Tô Ánh Nguyệt im lặng một lát, nói cho An Hạ nghe mọi chuyện từ đầu đến cuối, bao gồm cả chuyện trong công ty cô bị Huỳnh Tiến Dương dạy dỗ, cái đoạn vướng mắc kia cũng nói.

An Hạ nghe xong “Chậc chậc” hai tiếng, mắt hiện lên hình trái tim: “” BOSS Trần thật đáng yêu, còn dắt chó đi uống rượu, ha ha, có điều cũng thật đáng thương...””

An Hạ không có ý tốt mà cười ra tiếng.

Tô Ánh Nguyệt híp mắt, dáng vẻ kia có vài phần tương tự với BOSS Trần: “”Cậu cười nữa thử xem?””

An Hạ rụt cổ lại, tập trung suy nghĩ một lát: “”Cậu nói xem BOSS Trần chỉ gọi điện cho cậu có một lần, sau đó bị cậu cúp máy, cũng không gọi lại lần nữa à?””

“Đó là do Huỳnh Tiến Dương cúp đấy chứ.” Tô Ánh Nguyệt giải thích.

An Hạ liếc cô một cái: “Đồ óc heo, đương nhiên là cậu biết rõ đó là do Huỳnh Tiến Dương cúp máy, nhưng BOSS Trần thì không biết.””

“Nếu anh ấy mà biết cuộc điện thoại kia bị Huỳnh Tiến Dương cúp...” Hậu quả chắc chắn không thể tưởng tượng được.

“Nhìn xem, chính cậu cũng biết BOSS Trần không thể chịu đựng được nhất là chuyện gì, vì vậy ngay cả chuyện này cũng không dám nói cho anh ấy đúng không, biết đâu anh ấy cũng vì chuyện này mà lạnh nhạt với cậu.””

An Hạ khẽ gật gù, dáng vẻ rất chắc chắn.

“Sao có thể thế được? Anh ấy làm sao sẽ...”” Tô Ánh Nguyệt nói được nửa câu, đã dừng lại.

Có gì mà không thể.

Thói quen thường ngày của Trần Minh Tân đều là gọi ba cuộc điện thoại.

Mà tối hôm đó, cô cúp điện thoại của anh, liệu anh có thể đi thẳng đến công ty tìm cô không, đúng lúc nhìn thấy cô và Huỳnh Tiến Dương ở chung một chỗ?

Nghĩ đến điều này, trong lòng Tô Ánh Nguyệt chấn động mạnh.

Tối hôm qua, cuộc gọi của anh bị Huỳnh Tiến Dương cúp máy, sau đó cô ra khỏi Tô thị gọi lại cho Trần Minh Tân vẫn không liên lạc được...

Tuy rằng cảm thấy sự trùng hợp này có chút máu chó, nhưng mà càng nghĩ, lại càng cảm thấy có lý.

Từ trước đến nay Trần Minh Tân luôn là người tỉnh táo biết tự kiềm chế, không có chuyện vô duyên vô cớ tức giận, vì vậy An Hạ nói tình huống này, thật sự có khả năng lớn.

Tô Ánh Nguyệt rất khó tưởng tượng, nếu thật sự đúng như lời An Hạ, tối hôm qua Trần Minh Tân nhìn thấy cô và Huỳnh Tiến Dương trong phòng làm việc, tâm trạng anh thế nào.

Sự trùng hợp chết tiệt.

“”Tớ chỉ thuận miệng đoán thôi, trong tiểu thuyết đều viết như vậy, không có chuyện gì làm sao viết thành sách được.”” An Hạ thấy sắc mặt Tô Ánh Nguyệt thay đổi, cẩn thận mở miệng hỏi cô: “” Chẳng lẽ thật sự bị tớ đoán trúng à?””

“Có lẽ...là đúng?” Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt có chút đờ đẫn.

Nếu như tình huống thật sự như vậy, cô phải giải thích thế nào đây?

Cô và Huỳnh Tiến Dương rõ ràng không có chuyện gì cả!

An Hạ: “...”

“”Tổng giám sát Tô, những văn kiện này đều cần cậu xem qua, trợ lý nhỏ như tớ đây cần phải đi làm việc của mình rồi.””

An Hạ vỗ bàn đứng dậy, mặc dù hiếu kỳ chuyện giữa BOSS Trần với Tô Ánh Nguyệt, nhưng mà ̣loại chuyện hiểu lầm này, cô cũng không tiện đưa ra ý kiến cùi bắp.

“...” Tô Ánh Nguyệt nhìn An Hạ chạy mất, dơ tay lên bóp trán.

Thở dài, ánh mắt nhìn lên chồng văn kiện thật dày trước mặt, lạnh lùng cười một tiếng, sắp không còn chồng nữa, còn xem văn kiện cái quỷ gì.

Nghĩ như vậy, Tô Ánh Nguyệt đứng dậy cầm lấy túi xách đi ra ngoài.

Vừa bước đến cửa, đã nhìn thấy Tô Nguyên Minh đang đi tới trước mặt cô.

“Cô lại muốn đi đâu?” Trước đó Tô Nguyên Minh chỉ nghe thấy có người nói Tô Ánh Nguyệt đã đến công ty, vừa mới chuẩn bị sang đây nhìn xem, kết quả anh thấy điều gì đây?

Tô Ánh Nguyệt không chỉ dám cúp điện thoại, lại còn dám coi nhẹ chức quyền của anh, thật sự chỉ đến dạo vài vòng lại đi ngang sân khấu muốn đi? Coi ông là cái gì chứ?

“”Chồng tôi muốn chạy trốn, tôi phải chạy theo giữ lại.”” Tô Ánh Nguyệt thản nhiên nói một câu, rồi xoay người đi về phía thang máy.

Ngược lại mấy nhân viên xung quanh đang im lặng đi ngang qua, trong long đều vang lên cùng một câu: Uầy, tổng giám sát Tô kết hôn rồi?

Ngay tức khắc Tô Nguyên Minh nghẹn lời: “Cô...”

Đây là lý do vớ vẩn gì.

“Đối với đàn ông mà nói, sự nghiệp là quan trọng nhất, còn đối với phụ nữ mà nói, sự nghiệp cho dù tốt, thì chồng vẫn rất quan trọng, vì vậy tôi đi tìm chồng mình trước, làm phiền chú cho tôi xin nghỉ một ngày, nếu như thật sự không được thì coi như nghỉ ốm, tối hôm qua tôi vừa mới bị tai nạn nhỏ đấy, nếu không tin có thể đến phòng giám sát xem lại camera.””

Tô Ánh Nguyệt vừa nói, vừa chỉ lên trên trán mình vẫn còn băng một mảnh băng gạc.

Tô Nguyên Minh tức giận trợn mắt không nói nên lời, cả người cô vẫn toàn vẹn, khỏe mạnh đứng đây nói lung tung, còn nói là bị tai nạn xin nghỉ ốm?

Tô Ánh Nguyệt cũng mặc kệ Tô Nguyên Minh phản ứng thế nào, xách túi lên nhanh chóng rời khỏi, vẫn không quên vẫy tay với những nhân viên đi ngang qua: “” Tất cả mọi người phải chăm chỉ làm việc nhé””

Nhân viên xung quanh: Hôm nay tổng giám sát Tô thật hay cười!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.