Ông Xã Thần Bí

Chương 256: Chương 256: Cô còn mặt mũi gọi tôi à?




Càng không thích ba bữa cơm trong ngày đều là món Tây.

Cố Hàm Yên sống trong căn nhà ấy, cô cũng không thích nốt.

Nhưng cô lại không thể nói hết những chuyện này với Trần Minh Tân được.

Cô cảm thấy bây giờ mình đã thay đổi nhiều rồi.

Trước đây cô không phải là người như vậy, hiện tại, cô sẽ lo lắng nếu mình trải lòng với anh, có làm Trần Minh Tân thấy khó xử hay không, cũng lo lắng có phải bản thân mình đã đòi hỏi nhiều quá chăng.

Còn Cố Hàm Yên, Trần Úc Xuyên.

Mọi chuyện chồng chất lên nhau, đè nặng lên cô, khiến cho cô không sao thở nổi, khiến cô thay đổi, không còn giống với chính mình nữa.

“Nếu đã không muốn thì sao không nói cho anh biết những việc này?”

Trần Minh Tân hỏi cô, gương mặt anh lạnh lùng như băng tuyết, sự tức giận tích lũy trong ánh mắt, chực tuôn trào.

Mặc dù mọi khi cảm thấy bực mình, anh cũng sẽ nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, nhưng không có lần nào trông có vẻ đáng sợ như bây giờ.

Tô Ánh Nguyệt không khỏi run rẩy, quay đầu sang chỗ khác, không nhìn vào mắt anh nữa.

Nhưng Trần Minh Tân không có ý muốn bỏ qua cho cô, khó khăn lắm mới khơi gợi được đề tài này lên, nếu không nói cho rõ mười mươi thì anh sẽ không chịu thôi.

“Em chỉ...” Tô Ánh Nguyệt thấy bộ dạng nghiêm khắc của anh mà sợ hãi, lắp bắp nói không nên lời.

“Chỉ cái gì?”

Trần Minh Tân híp mắt, ánh mắt anh trở nên nguy hiểm.

Rồi tự mình lên tiếng tiếp lời: “Chỉ cảm thấy anh là đồ vô dụng, không thể điều tiết, không thể xử lý ổn thỏa chuyện này, phải để vợ mình chịu cảnh ấm ức, bấm bụng bỏ qua để giữ giữ cho thiên hạ thái bình!”

Giọng điệu của Trần Minh Tân hết sức nghiêm khắc, nhưng lời nói của anh lại làm Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc.

Gần như cô có thể thấy đỉnh đầu Trần Minh Tân bốc khói, nhưng bộ dáng đấy của anh lại làm Tô Ánh Nguyệt cảm thấy đáng yêu một cách lạ lùng.

Cô cầm đũa lên, chọc vào chén cơm rồi nói: “Em chưa từng nghĩ thế...”

Sao cô có thể nghĩ Trần Minh Tân là kẻ vô dụng cho được...

Trong lòng cô, Trần Minh Tân là một người không gì không làm được.

“Nếu em chưa từng nghĩ như vậy, thế thì tại sao lại dối lòng mà nói rằng “muốn trở về” kia chứ?” Giọng điệu của anh rất hùng hổ, phải hỏi cho ra ngô ra khoai mới chịu thôi.

Một Trần Minh Tân thế, làm cho Tô Ánh Nguyệt không chống đỡ nổi.

“Em...”

Cô từng muốn hiểu thêm về con người anh, nhưng đến khi gặp người thân của anh, cô mới biết rằng bản thân mình đúng là một người rất ích kỷ.

Thậm chí, sau khi biết tin anh và Cố Hàm Yên cùng đi gặp Trần Úc Xuyên, chuyện mà cô để ý hơn cả là Trần Minh Tân đi thăm Trần Úc Xuyên nhưng lại không dắt cô theo.

Cô vẫn canh cánh mãi chuyện này trong lòng.

Trước giờ anh vẫn xem thương Cố Hàm Yên, nhưng nếu phải so sánh thì sự quan tâm anh dành cho Trần Úc Xuyên lại khiến cho Tô Ánh Nguyệt cảm thấy bất an.

Dục vọng chiếm hữu của con người là một thứ hết sức đáng sợ, cho dù đối phương chỉ là người thân của anh ấy mà thôi.

Bởi vì cô biết Trần Minh Tân quan tâm Trần Úc Xuyên đến mức nào, bởi thế cô mới không muốn làm khó anh, khiến anh bị mắc kẹt giữa cô và ông ngoại anh. Cô muốn giữ cho lòng mình thật bình tĩnh để đối diện với mọi việc.

Cũng không biết bởi vì cô che giấu không được kín kẽ, hay vì Trần Minh Tân quá thông mình, mà lại dễ dàng vạch trần nỗi lòng của cô.

Trần Minh Tân nhìn vẻ mặt đáng thương, trông tựa như sắp bật khóc đến nơi của cô, lòng anh mềm nhũn, nhưng giọng nói vẫn hùng hổ như cũ: “Sau này không được phép làm vậy nữa, bằng không sớm muộn gì anh cũng sẽ cho em biết tay!”

Hở...

Tô Ánh Nguyệt trố mắt nhìn anh.

Gì thế này!

Trần Minh Tân tiếp tục ăn cơm, chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn cô mà thong thả nói: “Còn nhìn nữa thì anh sẽ cho em biết tay ngay bây giờ đó.”

Cô có phải con nít đâu mà anh lại hù dọa cô như vậy chứ!

Cái đồ ấu trĩ!

Nhưng Tô Ánh Nguyệt không phải là con nít đó, sau khi nghe Trần Minh Tân nói dứt lời, vẫn ngoan ngoãn tiếp tục ăn cơm, không nhìn anh nữa.

Tần Ánh Nguyệt bị Trần Minh Tân uy hiếp nặng nề một chặp, tâm trạng đột nhiên trở nên tươi tỉnh.

Chỉ có điều, mới được yên vui có vài ngày thôi mà chuyện gì nên đến cũng đã kéo đến.

Vào buổi sáng sớm, Trần Minh Tân có một cuộc họp quan trọng nên phải lên công ty, bởi vậy trong nhà chỉ còn lại một mình Tô Ánh Nguyệt.

Trước khi anh đi làm đã dặn đi dặn lại, nhắc cô không được đi lung tung!

“Không được đi lung tung biết không, có việc gì gấp phải ra ngoài thì gọi điện cho anh!”

Vẻ mặt của Tô Ánh Nguyệt thành như vầy: ┐(´д`)┌

Nhưng vẫn yếu ớt trả lời anh: “Ừm.”

Cô luôn cảm thấy rằng bây giờ Trần Minh Tân hoàn toàn đối xử với cô như một đứa con nít vậy.

Mặc dù trong lòng cô nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời anh dặn, không bước chân ra khỏi nhà.

Chưa bao lâu sau, tiếng chuông cửa réo rắt vang lên.

Trần Minh Tân về nhanh đến thế ư?

Anh ta mang chìa khóa theo mà không biết tự đi mà mở, lại còn bấm chuông!

Chắc chắn là cái đồ gian thương xảo trá đó muốn kiểm tra coi cô có ở nhà hay không!

Tô Ánh Nguyệt bĩu môi, đi ra mở cửa.

“Trần Minh Tân, em nói này, anh có phải là đồ vô liêm...” sỉ không!

Lúc cô nhìn thấy rõ ràng người đứng trước cửa, hai chữ cuối tắc nghẹn giữa cổ họng cô, không nói nổi lên lời nữa.

Ánh mắt của cô nhanh chóng lướt qua người Trần Úc Xuyên, cùng với Cố Hàm Yên đang đứng bên cạnh ông ấy, khẽ gật đầu rồi cất tiếng chào hỏi: “Cháu chào ông Trần!”

“Hừ!”

Trần Úc Xuyên lạnh lùng liếc mắt nhìn cô rồi đi thẳng vào trong nhà.

Cố Hàm Yên dìu ông ta, ánh mắt tỏ ra vẻ khinh thường, cô ta đi theo Trần Úc Xuyên, trông bộ dạng hết sức ngoan ngoãn!

Cánh bảo vệ đứng bên ngoài cửa, đợi đến khi Trần Úc Xuyên và Cố Hàm Yên đã vào nhà mới đóng cửa lại.

Trong nhà cô có thêm hai người, khiến cho không gian chật hẹp này trông càng có vẻ đơn sơ hơn.

Quần áo trên người Trần Úc Xuyên và Cố Hàm Yên còn đắt đỏ hơn cả căn chung cư của cô nữa, đến nỗi bọn họ đứng ở đây, rõ ràng không khớp với nơi này một chút nào.

Trần Úc Xuyên vừa vào nhà đã đưa mắt nhìn quanh một vòng, lông mày ông ta càng lúc càng nhíu chặt, bày tỏ sự chê bai trong im lặng.

Vẻ mặt Cố Hàm Yên giống ông ta như đúc.

Tô Ánh Nguyệt lặng lẽ đi rót hai ly nước.

“Ông Trần, mời ông dùng nước!”

Tô Ánh Nguyệt đặt ly nước trước mặt Trần Úc Xuyên, rồi đưa ly nước còn lại qua chỗ Cố Hàm Yên.

Cố Hàm Yên nở nụ cười khó hiểu, cô ta cầm ly nước lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, gương mặt vẫn còn giữ nguyên nụ cười.

Trong lòng Tô Ánh Nguyệt thấy căng thẳng, vẻ mặt của Cố Hàm Yên...

Trần Úc Xuyên cầm ly nước trước mặt lên, nhưng không uống mà dời nó sang một bên, chiếc ly đập xuống mặt bàn, phát ra tiếng “cạch” rồi vỡ tan thành từng mảnh.

Trần Úc Xuyên lập tức rống lên ngay: “Cô còn mặt mũi gọi tôi ư?”

Mặc dù Tô Ánh Nguyệt đã có sự chuẩn bị nhưng không ngờ đến Trần Úc Xuyên lại làm như vậy, cô nhìn cái ly vỡ vụn ấy, bàn tay siết chặt lại trong vô thức.

Đây là lý do vì sao từ trước đến nay, cô vẫn không gọi Trần Úc Xuyên bằng hai tiếng “ông ngoại”

Gọi một người không hề hy vọng cô làm cháu dâu mình là ông ngoại thì chỉ tự chuốc nhục vào người mà thôi.

Trần Úc Xuyên nghe cô gọi mình là ông ngoại sẽ thấy không vui, mà cô cũng không cam tâm gọi ông ta như thế.

“Nếu như ông đến đây để tìm Trần Minh Tân thì bây giờ anh ấy đã lên công ty rồi ạ.” Tô Ánh Nguyệt khẽ ngẩng đầu nhìn Trần Úc Xuyên, phớt lờ câu hỏi khi nãy của ông ta.

Cứ coi như chưa nghe thấy gì hết vậy.

Tiếng hít thở của Trần Úc Xuyên trở nên nặng nề, rõ ràng ông ta đang cố gắng dằn cơn giận trong lòng mình xuống: “Hôm nay tôi đến đây là để tìm cô.”

“Không biết ông tìm cháu làm chi?”

Gương mặt Tô Ánh Nguyệt có vẻ bình tĩnh, tất nhiên cô biết rằng Trần Úc Xuyên đến đây là để tìm mình, sở dĩ cô hỏi như thế chẳng qua là để Trần Úc Xuyên nói thẳng vào chuyện chính mà thôi.

Trần Úc Xuyên cười lạnh, ném một thứ lên chiếc bàn trước mặt, Tô Ánh Nguyệt vừa mới nhìn lướt qua, sắc mặt chợt thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.