Tô Ánh Nguyệt nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh, nhìn đôi mắt rõ ràng của anh, cô chợt hiểu rõ ý anh muốn nói gì, trên mặt tái nhợt liền ửng đỏ.
Cô sưng mặt lên nhưng nói không ra lời.
“Nói đi, em trả thế nào?”
Anh còn cười được!
Tô Ánh Nguyệt đạp anh một cái rồi chạy thoát thân, vừa vặn trước mặt chính là trạm xe buýt, cô chạy vội tới và nhảy lên xe buýt.
Để lại Trần Minh Tân co chân đứng tại chỗ, vẻ mặt khó hiểu.
Nam Sơn do dự một lát, vẫn đi tới: “Ông chủ, ngài không sao chứ...”
Trần Minh Tân liếc mắt nhìn anh ta: “Anh còn nhiều chuyện nữa thì trở về nước Mỹ đi!”
“Vâng.” Tính tình ông chủ đúng là càng lúc càng tệ, rõ ràng là mợ chủ chọc giận ông chủ, ông chủ lại trút giận lên anh ta.
...
Xe buýt đi rất chậm, chậm đến mức có thể nhìn thấy rõ cảnh vật phía ngoài cửa sổ.
Trong đầu Tô Ánh Nguyệt đang rối bời.
Xe buýt đến trạm dừng, đối diện vừa vặn có một cửa hàng của công ty sửa chữa.
Cô theo dòng người xuống xe, đi tới cửa hàng đối diện, giọng nói đặc biệt bình tĩnh: “Giúp tôi đổi cửa.”
Cô bán hàng lịch sự lại kiên nhẫn hỏi cô: “Xin hỏi cô cần dạng cửa gì? Khi nào cô có thời gian rảnh để chúng tôi...”
“Tôi cần lại cửa kiên cố nhất, chắc nhất, muốn đổi luôn bây giờ!” Tô Ánh Nguyệt lạnh giọng ngắt lời cô ta, trong mắt dường như cũng có sương lạnh tản ra.
Cô bán hàng có hơi khó xử: “Thật ngại quá, công nhân lắp đặt thiết bị của chúng tôi...”
Tô Ánh Nguyệt móc ra một tờ và vỗ thẳng vào trên quầy: “Giá gấp mười lần.”
Cái này phải cảm ơn Trần Minh Tân giúp cô tìm lại ví tiền, nhưng anh không biết xấu hổ như vậy, cô nhất định phải đổi cửa mới yên tâm.
Tên lường gạt không biết xấu hổ.
...
Tô Ánh Nguyệt đứng ở chỗ cửa, nhìn công nhân vây quanh khung cửa, đổi cánh cửa cho cô.
Những tiếng “cạch cạch, cốc cốc” vang vọng hành lang.
Hàng xóm đối diện mở cửa, nổi giận mở miệng: “Mới sáng sớm ra mà đổi cửa cái gì chứ!”
Tô Ánh Nguyệt khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng nhìn sang, giọng nói bình tĩnh mà nghiêm lại: “Bây giờ anh tốt nhất nên đóng cửa đi vào trong, nếu không tối hôm nay tôi còn muốn mở cửa bật nhạc buồn đấy.”
“Cô...” Hàng xóm trợn tròn mắt, dường như không ngờ rằng người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại không nói đạo lý.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa đối diện bị đóng lại.
Tô Ánh Nguyệt đứng ở cửa, vẻ mặt vẫn tái nhợt không có sắc máu.
Từ khi biết thân phận của Trần Minh Tân đến bây giờ đã hơn mười ngày, Trần Minh Tân không cho cô một lời giải thích nào, cô cũng không hỏi.
Nhưng một góc trong trái tim cô thật ra đã sụp đổ.
Cô cảm ơn anh đã cứu cô trong lúc nguy hiểm, nhưng anh cố ý lừa gạt cô là sự thật.
Ân tình và lừa dối là hai chuyện khác nhau, cô không thể lại ở cùng với anh nữa.
Những người công nhân cho rằng Tô Ánh Nguyệt bất mãn vì bọn họ làm quá chậm, vì vậy lại tăng nhanh tốc độ lắp cửa cho cô.
“Thưa cô, xong rồi.”
“Cảm ơn.” Tô Ánh Nguyệt nói xong liền đóng cửa lại.
Mấy người công nhân đứng ngoài cửa nhìn nhau. Người khách này rốt cuộc có thỏa mãn không vậy?
Cửa đóng lại, trong căn hộ vô cùng yên tĩnh.
Tô Ánh Nguyệt đi tới tủ rượu lấy một chai rượu vang, đi một nửa đường mới nhớ tới đây là do Trần Minh Tân mua về lần trước, cô xoay người lại ném vào trong thùng rác, không liếc nhìn thêm nữa.
Cô dễ dàng lấy được lon bia từ trong tủ lạnh ra, uống liền ba lon liền cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, nhưng lý trí vẫn tỉnh táo.
Điện thoại để ở bên cạnh lại đổ chuông, Tô Ánh Nguyệt quay đầu liếc nhìn. Đó là một số xa lạ.
Số này gọi tới nhiều lần nhưng lần nào cô cũng không nghe máy.
Nó làm cho cô không khỏi thấy phiền.
Cô đứng dậy mở cửa. Nam Sơn đứng ở cửa đang gọi điện thoại cho cô liền sửng sốt: “Mợ chủ...”
“Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy.” Tô Ánh Nguyệt không hề khách sáo chặn lại, cũng không cho anh ta bước vào: “Anh tới thật đúng lúc, chờ đấy.”
Vẻ mặt của cô vẫn rất lạnh lùng làm Nam Sơn rất tự giác không dám vào trong.