Nhớ lại nguồn gốc của đôi dép dành cho đàn ông này, Tô Ánh Nguyệt ngẩn người trong chốc lát rồi nhặt lên ném vào trong thùng rác, sau đó đi rửa tay rồi rót cho Trần Minh Tân ly nước: “Cái đó...”
“Ra ngoài mua đồ thôi.” Trần Minh Tân ngắt lời cô, tỏ vẻ hoàn toàn không muốn nghe cô giải thích.
Tô Ánh Nguyệt dằn mạnh ly nước xuống phát ra tiếng động mạnh, không muốn nghe sao? Cô mới là người không muốn giải thích!
Tiếng động khiến cho Trần Minh Tân giương mắt nhìn cô, cả ánh mắt lẫn vẻ mặt của anh đều không có cảm xúc, ngay cả chớp mắt cũng không càng khiến cho Tô Ánh Nguyệt cảm thấy bị chèn ép bởi một sức mạnh vô hình.
Loại cảm giác này chỉ xuất hiện khi ở cùng với ông nội.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt sinh ra một cảm giác quái dị, luôn cảm thấy Trần Minh Tân là một người không hề đơn giản chút nào, không biết chọc vào anh ta là phúc hay là họa nữa.
Nhưng hiện tại, kết hôn cùng anh rõ ràng là sự chọn lựa đúng đắn nhất, có thể là bởi vì giữa hai người từng ở cùng một đêm nên cũng hơi quen thuộc... Nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn cảm thấy khó chịu và lúng túng.
So với Tô Yến Nhi, hiển nhiên là anh vẫn giống người tốt hơn, bởi vì buổi sáng hôm đó, anh đã giúp cô đuổi đám phóng viên đi.
Trong lúc cô còn đang thất thần thì Trần Minh Tân đã ra tới cửa và mang xong giày, đôi mắt sâu hút nhìn thẳng vào cô, giọng nói đã trở nên mất kiên nhẫn: “Tô Ánh Nguyệt.”
Tô Ánh Nguyệt đột nhiên bừng tỉnh, cầm lấy cái túi xách rồi đi.
Trần Minh Tân đẩy xe đẩy đi bên cạnh cô, lần lượt đi đến từng khu vực mà anh muốn mua, chỉ chốc lát sau đã chọn xong đồ.
Cốc, bàn chải đánh răng, dép...
Sau khi chọn xong đồ thì đến quầy trả tiền.
“Quẹt thẻ.”
Nhân viên thu ngân do dự nhìn hai tấm thẻ được chìa ra trước mặt, cuối cùng vẫn tỏ vẻ hâm mộ cầm lấy tấm thẻ của Trần Minh Tân.
Chẳng phải anh không có tiền sao? Thôi bỏ đi, đàn ông cũng thích thể diện mà.
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh rồi cất thẻ của mình lại.
Khi quay trở lại xe, Tô Ánh Nguyệt mới hỏi anh: “Lúc trước anh ở đâu? Cần đến đó lấy quần áo về không?”
“Không cần.” Trần Minh Tân vừa lái xe vừa trả lời cô.
Chỉ chốc lát sau thì ngừng lại trước lối vào một trung tâm mua sắm.
Tô Ánh Nguyệt ngước nhìn thì thấy đây là nơi chuyên bán những trang phục của các thương hiệu cao cấp, nổi tiếng quốc tế, chỉ bốc đại một món cũng có giá lên đến năm chữ số, rẻ nhất cũng phải mấy triệu.
Tô Ánh Nguyệt hơi lo khi sờ vào ví tiền của mình, cô vừa mới trở về nước, căn nhà đó là do cô mua bằng số tiền tiêu vặt mà cô đã thắt lưng buộc bụng mới có được.
Thật ra ban đầu khi cô đến nhà họ Tô, Tô Thành cũng đối xử với cô rất tốt, cho tới bây giờ chưa từng bạc đãi cô về phương diện ăn mặc, nhưng về sau bởi vì Tô Yến Nhi làm khó dễ nên Tô Thành càng ngày càng ghét cô.
Tiền tiêu vặt của cô luôn ít hơn Tô Yến Nhi, các kiểu quần áo mới theo mùa luôn được đưa đến chỗ của Tô Yến Nhi trước, cô ta lựa xong rồi mới đến lượt cô.
So với gia đình bình thường mà nói thì mấy chục triệu tiền tiêu vặt hàng tháng cũng không hẳn là ít, nhưng đối với một gia đình có địa vị hiển hách như nhà họ Tô ở thành phố Vân Châu mà nói thì quả đúng là sơ sài.
Khi hai người vào trung tâm mua sắm, vì ngoại hình đều bắt mắt nên thu hút rất nhiều sự chú ý.
Thậm chí còn có một vài bà cô và các cô gái nhà giàu, bắt đầu xì xào bàn tán.
“Anh chàng đó là con nhà ai vậy? Từ trước đến nay chưa từng gặp…”
“Không biết nữa nhưng đẹp trai quá…”
“Không thấy bên cạnh anh ta còn một cô gái sao! Thân hình và mặt mũi vừa nhìn đã biết là là cái loại chuyên đi quyến rũ rồi, không ngờ anh ta lại đi thích cái loại đó!”
Quyến rũ?
Tô Ánh Nguyệt sờ mặt mình, xinh đẹp cũng là một cái tội sao?
Đúng là không ăn được nho nên tặc lưỡi chê nho chua mà.
Cô đi sát vào Trần Minh Tân, khoác tay anh ra vẻ thân mật, cất giọng ngọt muốn chảy nước: “Chồng ơi, người ta hơi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một xíu.”
“Vậy cô cứ ngồi đây mà nghỉ, tôi đi một mình cũng được.” Trần Minh Tân nghiêm nghị, trong đáy mắt xẹt qua một tia khoái trá.
“...” Đàn ông cái kiểu gì vậy! Ngay cả ý của cô mà cũng không hiểu sao?
Tô Ánh Nguyệt ưỡn ngực nụ cười trên mặt biến mất, liếc xéo anh một cái, nhưng lại không buông tay ra mà nói: “Có mệt mỏi đi nữa cũng phải đưa chồng đi mua quần áo chứ.”
Mặc dù chỉ là một tờ giấy chứng nhận trên danh nghĩa nhưng cũng là chồng của Tô Ánh Nguyệt này.
“Ánh Nguyệt?”
Đúng lúc này có một giọng nói kinh ngạc vui mừng vang lên.
Tô Ánh Nguyệt ngước nhìn thì thấy một bóng dáng quen thuộc, dường như cô ngay lập tức buông cánh tay của Trần Minh Tân ra.