Mặt Trần Minh Tân lập tức trầm xuống.
Tô Ánh Nguyệt cố giãy giụa mới nằm trở về trên giường, nói tiếp: “Anh đi đi.”
Bây giờ cô rất yếu, nói cũng cảm thấy quá mất sức, chỉ có thể hai từ một.
Vẻ mặt Trần Minh Tân lạnh lùng, để cái cốc trong tay qua một bên.
Một tay đỡ cô dậy đầy cưỡng ép, cũng không để ý tới sự giãy dụa của cô.
Một tay anh vòng qua sau gáy của cô, thò từ bên tai khác của cô xuống vị trí dưới cằm của cô, nắm lấy hàm dưới của cô, một tay khác cầm cốc nước đổ thẳng vào trong miệng cô.
“Anh.. ơ...”
Tô Ánh Nguyệt không có sức lực tránh thoát khỏi anh, chỉ có thể bị ép uống nước.
Đợi đến khi hết nửa cốc nước, Trần Minh Tân mới có lòng tốt bỏ qua cho cô, còn cầm khăn mặt lau nước tràn ra bên môi cô.
Tô Ánh Nguyệt bị anh cứng rắn đổ nước, cổ họng mới dễ chịu một chút, nhưng bắt đầu nổi nóng.
Đồng thời lại lập tức bùng nổ.
Cô xoay người ngồi dậy, cầm gối liền đập vào trên người anh: “Mẹ anh chứ, anh có bệnh thì đi uống thuốc đi, tới chỗ này của tôi nổi điên làm gì? Bởi vì lừa gạt tôi cho nên ban đêm không thể chợp mắt à? Anh lừa gạt tôi một lần cứu tôi một lần, hai hai coi như xong! Hai chúng ta hết nợ!”
Tô Ánh Nguyệt nói một tràng dài dường như hết sức, dựa vào đầu giường, trên trán cũng đổ mồ hôi.
Vẻ mặt Trần Minh Tân khó coi nhưng không nói chuyện.
Anh đặt mạnh cái cốc tới trên tủ đầu giường, mắt lạnh nhìn cô: “Tôi không đến, em liền chuẩn bị chết ở nhà đi.”
“Tôi thà chết ở nhà, cũng không muốn bị anh cứu một lần nữa, nợ ân tình là khó trả nhất.” Tô Ánh Nguyệt lại hét lên với anh.
Sắc mặt Trần Minh Tân vốn đã khó coi lại càng tệ hơn.
Tô Ánh Nguyệt thở hổn hển, nói chuyện quá mệt người.
Trần Minh Tân lại tức giận, không muốn nói chuyện.
Trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của cả hai.
Tô Ánh Nguyệt thừa nhận, cô nói lời này cũng do một phần tức giận. Nhưng cô không khống chế được bản thân, cô không biết nên đặt Trần Minh Tân ở vị trí nào để ở chung với anh.
Thứ cô có quá ít, cũng rất hiếm khi cầu mong xa vời, trong lòng chỉ có nguyện vọng đơn giản nhất, Trần Minh Tân là ngoài ý muốn.
Anh tự tiện xông vào thế giới của cô, sau đó lại tốt với cô từng chút một, ân cần chu đáo, là người đồng hành ấm áp trong cuộc sống, thong thả mà lại kiên định thẩm thấu vào trong cuộc sống của cô.
Kết quả, tất cả những điều này đều là dùng để lừa gạt cô, cô thậm chí không biết mục đích của anh là gì.
Thật lâu sau, Trần Minh Tân mới mở miệng: “Tôi hầm cho em nồi cháo để ở trong phòng bếp, em có thể tự mình dậy ăn được không?”
Tô Ánh Nguyệt quay đầu sang một bên không nhìn anh, Trần Minh Tân không nói thêm nữa.
Giống như kiên trì cũng cạn kiệt, anh chợt đứng lên và bắt đầu thay quần áo.
Giống như sau lần đầu tiên hai người ngủ với nhau, anh thay ở ngay trước mặt cô mà không hề e ngại.
Tô Ánh Nguyệt nhắm mắt lại không nhìn anh, dùng chăn che kín mình.
Cũng không lâu lắm, trong phòng đã trở nên yên tĩnh, khi cô thò đầu từ trong chăn ra lại có nghe tiếng đóng cửa, cho dù rất khẽ nhưng cô vẫn nghe thấy.
Cô ngồi ở trên giường và cười tự giễu mình. Quả nhiên những ngày đó Trần Minh Tân chỉ là biểu hiện bề ngoài, anh cũng không mấy kiên trì, lúc trước chỉ là giả vờ thôi.
Cô nằm trên giường một lúc, mới cảm thấy mình có chút sức lực, xuống giường đi tới phòng bếp.
Trong nồi có cháo, vẫn còn nóng.
Cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời mới vừa tờ mờ sáng, hóa ra cô đã ngủ lâu như vậy.
Hôm qua cô chỉ dính chút nước mưa, không ngờ lại bị cảm.
Quấy cháo trong nồi một lát, cô do dự một lúc vẫn múc một chén, cầm đến trên bàn ăn.
...
Chiếc xe Rolls Royce màu đen đỗ ở bên đường.
Trần Minh Tân tức giận xuống tầng, đi tới mở cửa xe và ngồi vào trong nhưng không nổi máy.
Anh từ từ hạ cửa kính xe xuống, móc ra điếu thuốc đốt, đưa tới bên môi và rít một hơi thật sâu.
Thời gian ở cùng với Tô Ánh Nguyệt, anh đã thành công đóng một người đàn ông cực tốt.
Không hút thuốc lá, không uống rượu ngoại trừ tăng ca thì không về muộn, nấu cơm làm việc nhà, mặt nào cũng đầy đủ, mọi chuyện đều chu đáo tới mức chính anh cũng sắp cho rằng anh đã cai thuốc lá rồi.
Hút liên tục mấy điếu thuốc xong, anh mới bình tĩnh lại được, ngẩng đầu lên và liếc nhìn lên tầng nơi có căn hộ của Tô Ánh Nguyệt, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Anh lại nghĩ đến câu nói kia của Tô Ánh Nguyệt: Tôi thà là chết ở nhà.