Người hầu nghe thấy lời nói của Tô Ánh Nguyệt, quay đầu lại liếc nhìn người đàn ông đó, rồi quay lại nhìn Tô Ánh Nguyệt, vẻ mặt có chút lúng túng nói: “Cô Tô, đây là Cậu Tước Dẫn.”
Cậu Tước Dẫn?
Tô Ánh Nguyệt khẽ cau mày, quay lại nhìn người đàn ông được gọi là “Cậu Tước Dẫn“.
Trong khi Tô Ánh Nguyệt đang nhìn anh ấy, người đàn ông đó cũng đang nhìn Tô Ánh Nguyệt.
Anh nói bằng tiếng nước Z không chuẩn: “Quả nhiên là đúng như lời đồn, Cô Tô là một... một người đẹp không gì sánh được“.
Giọng điệu của anh giống như rất nhiều người nước ngoài học nói tiếng nước Z, mang theo một loạt những giọng điệu kỳ lạ. Khi đang nói liền ngập ngừng dừng lại, chỉ ra rằng anh thực sự không quen thuộc với thành ngữ này, nhưng lại muốn thể hiện nó trước mặt cô một chút.
Tiếng nước Z là một ngôn ngữ khó học, anh ta lại cứ phải nói thành ngữ, chỉ để thể hiện trí thông minh phi thường của mình.
Tô Ánh Nguyệt khóe miệng giật giật, nở một nụ cười, với vẻ mặt lạnh lùng và xa cách: “Ngài quá khen rồi“.
Khi cô theo Trần Úc Xuyên đến lâu đài, ngoại trừ người hầu ra nghênh đón, còn có những hậu bối của gia tộc Mogwyn, nhưng Tô Ánh Nguyệt cũng giống như hầu hết mọi người, đối với khuôn mặt người nước ngoài trăm mặt như một, cô không hề chú ý đến điều này. Trần Úc Xuyên cũng không giới thiệu với cô, vì vậy cô không biết ai là ai.
Cô không biết những người đó có ngầm kiểm tra lai lịch của mình hay không, nhưng trong ba ngày cô đến Lâu đài Morgwyn, ngoài những người hầu đang phục vụ cô, không có một ai trong gia đình Morgwyn đến tìm cô.
Hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
“Ngài?” Người đàn ông lặp lại những lời của Tô Ánh Nguyệt, rồi anh ta cười lớn như thể anh ta đã nghe thấy một điều thú vị.
Ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt nổi lên một tia cảnh giác.
Anh ta dường như nhìn thấy được sự cảnh giác trong ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt, anh ta nhịn cười, mở rộng vòng tay và nói: “Cô Tô, xin chào, tôi là Trần Tước Dẫn, tôi đến đây theo sự phân phó của Minh Tân, cô có lẽ nên gọi tôi một tiếng cậu.”
Nữ giúp việc ở bên cạnh thốt lên với sắc mặt lúng túng: “Cậu Tước Dẫn, Cô Tô cô ấy...”
Trần Tước Dẫn nghe thấy vậy, chỉ ngẩng đầu lên và mỉm cười với người giúp việc, sắc mặt của người giúp việc đó ửng đỏ lên và không nói gì.
Cậu?
Cổ họng Tô Ánh Nguyệt nghẹn lại một chút, người này là cậu của Trần Minh Tân?
Cậu Tước Dẫn? Trần Tước Dẫn?
Cậu của Trần Minh Tân, em trai của Trần Lê, con trai của Trần Úc Xuyên?
Bề ngoài trông rất trẻ? Cảm giác như bằng tuổi Trần Minh Tân vậy.
Trần Tước Dẫn dường như hài lòng với sự ngạc nhiên trên khuôn mặt Tô Ánh Nguyệt, anh ta đưa tay ra và đặt tay lên ngực, tư thế của anh ta cực kỳ tao nhã và cao quý: “Vâng, tôi là đứa con thứ tư của Bá tước Trần Úc Xuyên. Tên tiếng nước Z là Trần Tước Dẫn. “
Tô Ánh Nguyệt từ sự ngạc nhiên trở lại bình thường, khẽ gật đầu và nói: “Ngài Trần, xin chào, tôi có thể hỏi ngài vài điều không?”
Cô chỉ mới đến lâu đài Mogwynn, Trần Úc Xuyên lại cứ bám lấy cô, cô không biết gì hết về tất cả mọi chuyện, cũng không thể gọi một người đàn ông đột nhiên xuất hiện là cậu, mặc dù anh ta thực sự có thể là cậu của Trần Minh Tân.
Trần Úc Xuyên luôn muốn kiểm soát Trần Minh Tân, muốn Trần Minh Tân tiếp quản gia đình Mogwynn, chưa nói gì đến việc Trần Minh Tân không có ý định chiếm lấy gia đình Mogwynn, những người trong gia đình Mogwynn sẽ để Trần Úc Xuyên sắp xếp như vậy?
Tất nhiên đáp án là phủ định, vì vậy cô không thể chắc chắn liệu Trần Tước Dẫn đem ý tốt theo đến tìm cô hay không.
“Người dân của nước Z nhìn thấy người thân của họ, đều khách khí như vậy sao?” Trần Tước Dẫn trên khuôn mặt vẫn nở nụ cười, khuôn mặt tuấn tú của anh ta trông đẹp như thể người bước ra từ bức tranh sơn dầu vậy, cả người anh ta đều rạng rỡ và trong sáng.
Lời anh ta đang nói trên miệng, nhưng chuyển động của cánh tay lại không hề chậm.
Khi Tô Ánh Nguyệt phản ứng lại, cô bị nắm lấy bởi cánh tay của Trần Tước Dẫn.
Trái tim Tô Ánh Nguyệt thắt lại và lạnh lùng nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”
Trần Tước Dẫn dường như cảm thấy biểu hiện của cô rất thú vị, anh ta lại thu tay lại và đẩy Tô Ánh Nguyệt về phía người anh, Tô Ánh Nguyệt không tránh được mà đụng vào người anh.
Chiều cao của anh ta không thấp hơn Trần Minh Tân, Tô Ánh Nguyệt ngay lập tức đụng vào ngực anh ta, đụng đến mũi cô thấy đau.
Cô nghiến răng: “Tôi cũng không biết rằng một quý ông ở đất nước J sẽ có hành động vô lý như vậy khi nhìn thấy một người phụ nữ.”
Trần Tước Dẫn nhướn mày, trong sự tao nhã lại đem thêm một chút côn đồ, anh ta nhìn chằm chằm vào Tô Ánh Nguyệt vài giây, rồi mới lên tiếng: “Cô...”
“Buông cô ấy ra!”
Lúc này, một giọng nam đột nhiên phát ra từ bên kia hành lang.
Âm thanh ngày càng gần hơn, có chút vội vã cho thấy sự căng thẳng của người phát ra câu nói đó.
Tô Ánh Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn, cô sững sờ chỉ sau một cái liếc mắt, cô ngây người nhìn vào dáng người cao lớn quen thuộc bước nhanh tới.
Người đàn ông đó nhanh chóng đến gần.
Anh đưa tay ra kéo Tô Ánh Nguyệt khỏi tay của Trần Tước Dẫn, đưa cô ra sau lưng mình và nhìn Trần Tước Dẫn với một tư thái chiếm hữu, giọng nói lạnh lùng: “Không nghe thấy lời nói của tôi à? Tôi bảo buông cô ấy ra!”
Với sự lạnh lùng của Trần Minh Tân, Trần Tước Dẫn dường như không cảm thấy đủ là một chút, anh ta đưa tay ra và nụ cười trên khuôn mặt ngày càng nồng nhiệt hơn: “Minh Tân, lâu rồi không gặp.”
Tô Ánh Nguyệt đứng sau lưng Trần Minh Tân, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, vừa hay lại nhìn thấy hành động này của Trần Tước Dẫn, trong lòng cô bất chợt có chút nhạc nhiên, sau đó liền ngẩng đầu lên nhìn Trần Minh Tân.
Cô thấy sắc mặt của Trần Minh Tân cứng lại, lại cảm thấy cơ thể anh cử động một chút, nhưng vẫn không thoát khỏi vòng tay của Trần Tước Dẫn.
Cái ôm này của Trần Tước Dẫn rất ngắn ngủi, nó hoàn toàn là một cái ôm lịch sự.
Tuy nhiên, Tô Ánh Nguyệt đứng đằng sau Trần Minh Tân, lại cảm thấy cơ thể anh đang cứng đờ lại.
Tô Ánh Nguyệt có một chút bối rối. Mối quan hệ giữa Trần Minh Tân và Trần Tước Dẫn, rốt cuộc là tốt hay xấu?
Trần Tước Dẫn vẫn mỉm cười: “Dù sao thì cậu cũng đã ở đây rồi, tôi sẽ không làm phiền cuộc gặp gỡ của hai người nữa, tám giờ tối nay, chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau, chỗ cũ.”
Không biết đó có phải là ảo ảnh của Tô Ánh Nguyệt hay không. Cô luôn cảm thấy rằng, bộ dạng của Trần Tước Dẫn, khiến cô nhớ đến những đứa trẻ đã thành công trong bộ phim trò chơi khăm.
Anh ta có vẻ rất đắc ý.
Còn Trần Minh Tân, người đang đứng trước mặt cô, đang tỏa ra áp suất không khí thấp.
Lúc này, Trần Minh Tân quay lại, kéo cô và đi về phía phòng: “Chúng ta đi vào.”
“Này, anh...” Tô Ánh Nguyệt bị anh ta buộc phải đi vào trong, không thể không liếc nhìn một cái.
Vừa liếc mắt thì cô lại thấy Trần Tước Dẫn nháy mắt với mình.
Tô Ánh Nguyệt sững người trong giây lát, khoảnh khắc tiếp theo cô cảm thấy người đàn ông nắm tay mình chặt hơn một chút.
Cô bị Trần Minh Tân đẩy vào, cánh cửa phòng đóng sầm lại.
Tô Ánh Nguyệt chuẩn bị quay đầu lại, Trần Minh Tân - người đứng đằng sau cô lại ôm chặt lấy cô.
Anh thì thầm: “Mấy ngày qua, sống thế nào?”
Anh nghiêng đầu nói với Tô Ánh Nguyệt, hơi nóng phả vào tai cô, cô không thể nhịn được mà rụt cổ lại: “Rất... rất tốt.”
Trần Minh Tân lặp lại một lần nữa, ngữ điệu kèm theo một chút nguy hiểm khó hiểu: “Rất tốt?”