Ông Xã Thần Bí

Chương 149: Chương 149: Khiến anh đau lòng




“Anh…” Người đàn ông bị giẫm trên đất bị đau không nói ra lời, anh ta không ngờ Trần Minh Tân lại dám đánh người trên phố.

Chủ xe khác cũng lần lượt xuống xe lại đây.

Ban đầu có người còn nói giúp người đàn ông kia, sau đó khi bị ánh mắt Trần Minh Tân lướt qua lại không dám nói nữa.

Trần Minh Tân nhấc chân rời đi, lên xe viết một tờ chi phiếu vứt cho người đó rồi lái xe đi khỏi.

Người bị anh đạp một cái đó vốn cảm thấy mất mặt, muốn bò dậy nói vài câu.

Kết quả sau khi nhìn thấy mấy số không trên tấm chi phiếu, đứng lên điềm nhiên như không có chuyện gì, phủi bụi trên người rồi trở về xe.

Trong số người vây quanh cũng lại không có ai báo cảnh sát.

Trần Minh Tân đánh người xong, sự buồn bực trong lòng càng khó lắng xuống hơn, tuỳ tiện tìm một quầy rượu bên đường, anh đi vào cũng không quên dẫn Thịt Bò theo.

Trước đó Thịt Bò vẫn luôn say xe cho nên đi đường có chút lảo đảo.

Không chút ngoài ý muốn, Trần Minh Tân dẫn một chú cún theo bị người gác cửa chặn lại.

Trần Minh Tân nhìn người gác cửa một cái rồi đi thẳng vào trong, rút thẻ vứt lên quầy bàn lễ tân: “Một phòng bao.”

Nhân viên lễ tân nhìn thấy tấm thẻ đen số lượng có hạn toàn cầu, lập tức cho người tìm phòng bao cho anh.

Trần Minh Tân dẫn Thịt Bò vào, cũng không ai dám nói một câu.

Anh gọi một loạt rượu, Thịt Bò ngồi xổm bên cạnh nhìn anh.

Trần Minh Tân uống một ngụm, quay đầu nhìn nó rồi lấy một cốc rượu, rót rượu vào cốc đặt trước mặt Thịt Bò.

Thịt Bò tò mò đưa lưỡi ra liếm vài cái sau đó xiêu xiêu vẹo vẹo, dường như muốn đi tới cọ cọ vào người Trần Minh Tân, nhưng đi được hai bước lại lùi hai bước, ngã xuống lại bò dậy…

Trần Minh Tân nhìn nó rồi đưa tay bế đặt lên ghế sofa, trong mắt có sự ôn hoà hiếm thấy, giọng nói trầm thấp dịu dàng mang theo vài phần khác thường: “Thì ra cô ấy nói nuôi chó là ý này.”

Chí ít chó sẽ không ăn cây táo rào cây sung, chỉ cần bạn đối xử tốt với nó, nó cũng không chạy theo người khác.

Không giống người phụ nữ kia…

Đúng là, không có lương tâm mà!

Trần Minh Tân nghĩ tới đây, đôi mắt đen trầm xuống, anh lại mở một chai rượu nửa, ngửa cổ rót vào.

“Ngao…ooo” Thịt Bò hình như có chút khó chịu, cọ cọ trên ghế sofa, muốn tới gần Trần Minh Tân.



Khi Tô Ánh Nguyệt tỉnh lại, trong tầm mắt là một mảnh trắng xoá.

Hoảng hốt một lát, cô ngửi thấy mùi nước khử trùng trong phòng, quay đầu nhìn thiết bị y tế bên cạnh mới phát hiện mình đang ở bệnh viện.

Đúng rồi, Trần Minh Tân.

Tô Ánh Nguyệt gắng sức bò dậy từ trên giường, thấy trong phòng không có ai, trên người mình mặc đồng phục bệnh nhân.

Cô rút kim tiêm đang cắm trên mu bàn tay ra, chân trần bước xuống giường, đúng lúc có y tá đẩy cửa đi vào.

Y tá rất trẻ, thấy Tô Ánh Nguyệt tỉnh lại thì hỏi: “Cô tỉnh rồi à?”

“Chào cô, điện thoại tôi đâu?” Tô Ánh Nguyệt hỏi y tá, bây giờ cô đang sốt ruột muốn gọi cho Trần Minh Tân.

“Trong tủ đầu giường của cô ấy, nhưng đã hết pin rồi, lúc trước có người gọi cho cô, tôi đã nghe giúp cô, có lẽ anh ấy đang trên đường tới đây, cô không để ý chứ?”

Giọng y tá có phần xin lỗi, khi cô gái bệnh nhân xinh đẹp này hôn mê, đúng lúc có người gọi điện tới.

Người gọi tới nghe thấy cô gái xảy ra tai nạn xe cộ, giọng điệu lại trở nên sốt ruột, nghĩ có lẽ là bạn bè khá thân thiết, y tá bèn nói địa chỉ cho anh ta, nói địa chỉ xong thì điện thoại cô hết pin.

“Không sao, cảm ơn cô.” Tô Ánh Nguyệt lắc đầu rồi xoay người kéo tủ đầu giường ra, tìm được điện thoại trong đó.

Điện thoại hết pin, đến khởi động cũng không lên được.

Y tá thấy cô đi chân trần xuống giường, có chút lo lắng nói: “Cô mau nằm lên giường đi, mặc dù cô đã tỉnh nhưng tôi vẫn phải gọi bác sĩ trực ban tới khám cho cô nữa.”

Tô Ánh Nguyệt thử vài lần vẫn không mở được điện thoại, cô có phần thất vọng hỏi y tá: “Phiền cô rồi, bây giờ là mấy giờ?”

“Bây giờ à, đã hơn mười hai giờ rồi.” Y tá treo bình truyền nước ở đầu giường chỉ còn lại một chút xuống tầng dưới rồi lại thêm một bình lên: “Cô mau lên giường nằm đi, còn phải truyền một bình nữa.”

Đã hơn mười hai giờ rồi…

Tô Ánh Nguyệt không chú ý y tá nói gì, trong lòng rối bời: “Cô có thể cho tôi mượn sạc điện thoại một lát không?”

“Được, cô đợi chút.” Y tá là thực tập mới tới, thái độ vô cùng tốt, nói xong liền ra ngoài.

Không lâu sau, cô ấy và bác sĩ đi vào, còn mang theo sạc điện thoại tới cho cô.

“Không có vấn đề gì lớn, vết thương trên trán rất mờ, vài ngày nữa sẽ khỏi, ngày mai có thể ra viện rồi.”

Bác sĩ nói xong thì ra ngoài.

Tô Ánh Nguyệt sạc điện thoại, sau khi mở máy phát hiện trên màn hình điện thoại không có cuộc gọi nhỡ nào, đến một cuộc cũng không có.

Mặc dù Trần Minh Tân sẽ tức giận, nhưng không giận đến mức này chứ? Muộn như này cô không về nhà, đến một cuộc anh cũng không gọi cho cô…

Khi Tô Ánh Nguyệt đang ngẩn người thì có người đẩy cửa đi vào.

Hơi thở người tới hơi không ổn định, thấy Tô Ánh Nguyệt ngồi trên giường bệnh, bước nhanh về phía cô, giọng điệu vội vàng: “Ánh Nguyệt, em không sao chứ?”

Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn, lại là Huỳnh Tiến Dương.

Cô đã lười che giấu sự chán ghét với Huỳnh Tiến Dương, lạnh mặt nhìn anh ta: “Anh đến làm gì?”

“Nghe nói em xảy ra tai nạn xe cộ, anh rấ lo lắng.” Huỳnh Tiến Dương trực tiếp xem nhẹ ngữ khí ác liệt của cô, đi tới trước giường, trong giọng nói mang theo sự lo lắng.

Tô Ánh Nguyệt không để ý anh ta, tiếp tục gọi cho Trần Minh Tân.

Người đàn ông hẹp hòi này, muộn như vậy không gọi cho cô, cũng không đi tìm cô.

Có bản lĩnh thì cứ đừng nhận điện thoại của cô, đợi đến ngày mai cô về nhà nói cho anh, tối nay cô xảy ra tai nạn xe cộ nhỏ, cho anh đau lòng chết!

Huỳnh Tiến Dương thấy Tô Ánh Nguyệt không để ý đến mình, mặc dù trên mặt có chút không nén được giận nhưng lại thấy rất rõ cô đang gọi cho ai.

Huỳnh Tiến Dương hỏi cô: “Trần Minh Tân đâu? Sao anh ta không đến?”

“Không cần anh lo, anh mau đi đi, thấy anh ở đây, vết thương của tôi sẽ chỉ trở nên nặng thêm thôi, bác sĩ nói tôi phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Lực chú ý của Tô Ánh Nguyệt đều đặt trên điện thoại, khi nói những lời này, đầu cũng không ngẩng lên.

Huỳnh Tiến Dương chỉ cho rằng chuyện mình làm trước đây khiến cô tức giận, thấy cô vẫn ổn không xảy ra vấn đề gì lớn nên không ở lại lâu nữa, quyết định về trước rồi mai lại đến.

Tô Ánh Nguyệt họ theo thói quen của Trần Minh Tân trước đây, gọi liên tiếp ba cuộc, không có ai nghe thì sẽ không gọi nữa.

Nhưng cả đêm ngủ không ngon, khi sắp ngủ cô lại cảm thấy điện thoại vang lên, nhưng mở mắt lấy qua nhìn thì lại không có cuộc gọi nào, mọi thứ chỉ là ảo giác của cô.

Cô cứ ngơ ngơ ngác ngác như vậy cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, cô tỉnh dậy làm xong thủ tục mới nhớ ra tối qua mình đâm vào xe khác.

Cô hỏi y tá: “Hôm qua không phải tôi đâm vào người khác sao? Người trên xe đó thế nào rồi”?

“Người trên chiếc xe đó không sao, sau khi chủ xe đưa cô đến đây có chuyện rồi đi luôn, có để lại số điện thoại.” Ý tá nói xong, lấy số điện thoại đưa cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.