Hai người xoay người lại trở về dọc theo con đường đó, lúc đi đến phía trước xe thì đã nhìn thấy có hai người trông như vệ sĩ đứng canh giữ ở bên cạnh xe.
Lúc nãy Tô Ánh Nguyệt với Trần Minh Tân đến đây cũng không mang theo bất kỳ người vệ sĩ nào.
Cho nên hai người vệ sĩ này chỉ có thể là của Lâm Hào Kiệt.
Cô quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân.
Thần sắc của Trần Minh Tân vẫn bình tĩnh y như cũ, tuyệt đối không hề hoảng hốt.
Trong đó có một người vệ sĩ lên tiếng nói trước: “Anh Trần, cô Trần.”
Có lẽ do nguyên nhân Tô Ánh Nguyệt với Trần Minh Tân đều là người của nước Z, bọn họ đều nói tiếng Anh, thái độ rất lịch sự.
Trần Minh Tân mặt không đổi sắc nhìn về phía người vệ sĩ kia: “Lâm Hào Kiệt đâu rồi?”
“Anh Trần.”
Lúc này, sau lưng của hai vệ sĩ đột nhiên truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
Giọng nói này chính là giọng nói phát ra của Lâm Hào Kiệt mà bọn họ vừa mới nhắc tới.
“Đã lâu không gặp.” Lâm Hào Kiệt đi đến gần, trên mặt vẫn mang theo nụ cười đúng mực, cả người lộ ra vẻ ưu nhã thong dong như lúc mà Tô Ánh Nguyệt mới vừa gặp.
Trong nháy mắt Tô Ánh Nguyệt cảm thấy hoảng hốt, nhất thời cô không thể phân rõ ràng được người đang đứng trước mặt cô chính là Phong Hải, người cậu có quan hệ máu mủ ruột thịt với cô hay là Lâm Hào Kiệt, người có thân phận quan trọng trong Grissy.
Nhưng mà cũng chỉ vỏn vẹn trong nháy mắt mà thôi.
Cô cũng chưa từng gặp Phong Hải thật sự, cho nên cô cũng không biết Phong Hải là một người như thế nào.
Đứng trước mắt cô, chỉ có một người là Lâm Hào Kiệt.
Biểu hiện của Lâm Hào Kiệt và cấp dưới của anh ta đều rất lịch sự, giống như là gặp một người bạn đã lâu không gặp.
“Gần đây vẫn luôn bận rộn công việc, cho nên dù biết là các người đã tới nước J rồi cũng không có thời gian dùng một bữa cơm với hai người.”
Ý cười ở trên mặt của Lâm Hào Kiệt vẫn không giảm, nói xong liền đem ánh mắt nhìn về phía của Tô Ánh Nguyệt.
“Cảm ơn anh Lâm đã luôn nhớ tới.” Trần Minh Tân chỉ lạnh lùng nói một câu như vậy liền dẫn Tô Ánh Nguyệt vào trong xe.
Lâm Hào Kiệt và hai vệ sĩ của anh ta cũng tránh sang một bên, dường như là từ lúc bắt đầu đã không có ý định muốn làm khó Trần Minh Tân với Tô Ánh Nguyệt.
Từ ở trong xe, Tô Ánh Nguyệt nhìn xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía Lâm Hào Kiệt đang đứng ở bên đường.
Trên mặt của anh ta vẫn còn mang theo ý cười, ánh mắt rơi vào vị trí Tô Ánh Nguyệt ngồi cạnh ghế lái.
Từ biểu cảm ở trên mặt đã nhìn không ra được vui buồn, càng không thể nào nhìn ra được thật tâm hay là giả dối.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại rơi vào trầm tư.
“Không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy.” Trần Minh Tân ở bên cạnh đang chuyên chú lái xe bỗng nhiên lại lên tiếng.
Suy nghĩ của Tô Ánh Nguyệt bị kéo lại.
Cô nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trần Minh Tân, sự bình tĩnh trên gương mặt của anh giống y như gương mặt vẫn luôn duy trì lấy nụ cười của Lâm Hào Kiệt, khiến cho người ta nhìn không thấy được một chút cảm xúc nào.
“Anh biết là em đang suy nghĩ cái gì ư?” Tô Ánh Nguyệt khẽ nhíu mày đánh giá Trần Minh Tân.
Cô có một trực giác cực kỳ mãnh liệt, cô cảm thấy là Trần Minh Tân đang che giấu cô một chuyện gì đó rất là lớn.
Trần Minh Tân hỏi lại: “Em có cái gì mà anh không biết chứ?”
Tô Ánh Nguyệt cũng không nói gì thêm nữa, những ngày nay ở nước J, vẻ ngoài thì bình tĩnh nhưng trên thực tế thì cuộc sống cũng khá ngột ngạt.
Mà Trần Minh Tân vốn chính là như vậy, có chuyện gì thì cũng sẽ không nói cho cô biết, tâm trạng của cô khó tránh khỏi có chút u ám.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Minh Tân vừa mới đi làm thì cô đã nhận được điện thoại của Lục Thời Sơ.
“Đã lâu không gặp nhau rồi, gần đây khẩu vị cũng không tốt cho lắm, không biết là có cơ hội ăn một bữa cơm trưa với em hay là không đây.” Giọng nói của Lục Thời Sơ vẫn ấm áp giống như trước đây, còn mang theo ý cười.
Mặc dù là Tô Ánh Nguyệt cảm thấy không thể hiểu được câu nói này của Lục Thời Sơ, nhưng mà cô vẫn mỉm cười trả lời: “Nếu như anh đang ở nước J, cùng nhau ăn một bữa cơm trưa là một chuyện rất đơn giản.”
“Vậy thì cứ quyết định đi, trưa ngày hôm nay cùng nhau ăn một bữa cơm.” Lục Thời Sơ nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
Tô Ánh Nguyệt kêu lên một tiếng với điện thoại: “A lô?”
Kết quả cũng chỉ nghe thấy âm thanh máy bận ở đầu dây bên kia điện thoại.
Sao cứ như vậy mà tắt điện thoại chứ?
Đúng rồi, Lục Thời Sơ vừa mới nói trưa ngày hôm nay cùng nhau ăn cơm.
Tô Ánh Nguyệt nghĩ đến cái gì đó mà kinh ngạc trừng lớn hai mắt.
Lục Thời Sơ đã đến nước J.
Cô vội vàng gọi điện thoại lại cho Lục Thời Sơ.
Điện thoại chỉ vang lên một tiếng thì Lục Thời Sơ đã nhận rồi.
Trong giọng nói của anh ta mang theo nụ cười thản nhiên: “Sao vậy?”
Tô Ánh Nguyệt vội vã hỏi: “Anh Thời Sơ, có phải là anh đã đến nước J rồi không?”
Lục Thời Sơ cũng không vòng vo với cô nữa, cho cô một câu trả lời khẳng định: “Đúng vậy.”
Tô Ánh Nguyệt với Lục Thời Sơ quyết định nơi gặp nhau rồi cũng cúp điện thoại.
Gần đây đám người Trần Minh Tân đều bận rộn, ở đây cô cũng không có một người bạn bè nào, nghe nói Lục Thời Sơ đến đây, trong lòng của cô đương nhiên vui vẻ không chịu được.
...
Sân bay quốc tế nước J.
Lục Thời Sơ cúp điện thoại, nhìn sang phía Lâm Tố Nghi đang đứng ngay thẳng ở một bên nhìn anh ta chằm chằm.
Anh ta hơi cau mày khó nhìn thấy được, không đợi anh ta mở miệng thì Lâm Tố Nghi đã chuyển mắt nhìn sang nơi khác: “Anh gọi điện thoại cho Ánh Nguyệt à?”
Ngoại trừ Tô Ánh Nguyệt thì cô ta chưa nhìn thấy anh ta đối xử với bất kỳ người nào mà lại có biểu cảm dịu dàng đến nỗi có thể nặn ra nước như thế này.
“Anh trai của cô đang trên đường đến đây đón cô, chúng ta cứ tách ra ở chỗ này đi.” Trong giọng nói của Lục Thời Sơ mang theo chút vội vã.
Tô Ánh Nguyệt biết sự vội vã trong giọng nói của anh ta là bởi vì Tô Ánh Nguyệt.
Nhìn như Lục Thời Sơ đối xử với bất kỳ ai cũng tốt, nhưng mà trong lòng của Lâm Tố Nghi hiểu rất rõ, bởi vì anh ta đối xử với người nào cũng tốt nên ngược lại khiến cho người ta có cảm giác ở giữa đó có một vách ngăn, cảm thấy có một loại cảm giác lạnh nhạt tránh xa người nghìn dặm.
Trong mắt của anh ta, dường như chỉ có Tô Ánh Nguyệt là ngoại lệ...
Lâm Tố Nghi không tự chủ mà nắm chặt hai tay của mình lại, mím chặt môi, sau một lát lại thả ra, biểu cảm mang theo chút cố chấp: “Không bằng thì anh đến nhà của tôi ở đi, anh của tôi đã chuẩn bị cho tôi một chỗ ở rất tốt, anh...”
Lục Thời Sơ đánh gãy lời của cô ta: “Cảm ơn, tôi xin nhận ý tốt của cô bằng cả tấm lòng, trưa nay tôi có hẹn rồi, tôi đi trước đây.”
Giọng điệu của anh ta vẫn lịch sự và xa lạ như cũ, nói xong thì cũng lôi kéo lấy vali đi về một hướng khác.
Lâm Tố Nghi cắn môi, không cam lòng đuổi theo: “Nếu như sức khỏe của tôi lại xảy ra vấn đề gì nữa thì làm sao bây giờ? Nếu như mà anh ở lại nhà của tôi, lỡ sức khỏe của tôi lại xảy ra vấn đề gì nữa, có anh ở đó thì tôi sẽ...”
“Còn cần tôi phải nhắc nhở cô bao nhiêu lần nữa hả? Sức khỏe của cô chỉ cần nghỉ ngơi cho thật tốt thì sẽ không có chuyện gì cả, trừ phi là chính cô không muốn sống nữa, không tự giày vò bản thân thì cũng sẽ không có vấn đề gì.”
Sắc mặt của Lục Thời Sơ trở nên nghiêm túc, giọng nói cũng có chút nghiêm khắc.
Lời ở phía sau Lâm Tố Nghi còn chưa nói hết đã bị nghẹn ở trong cổ họng, ánh nước nhấp nháy ở đáy mắt, lại không nói ra được một chữ nào.
Mà Lục Thời Sơ đã sớm xoay người lại nhanh chân đi khỏi, bước chân vội vàng chứng minh anh ta nóng vội biết bao nhiêu.
Lâm Tố Nghi đứng nguyên tại chỗ, đáy mắt hiện lên sự tức giận.
Tô Ánh Nguyệt có cái gì tốt chứ, rõ ràng cũng đã lấy chồng sinh con rồi, lại khiến cho Lục Thời Sơ cứ lưu luyến không quên như thế này.
Cô ta có chỗ nào không bằng với Tô Ánh Nguyệt chứ?
Trước kia sức khỏe của cô ta không tốt, bây giờ sức khỏe của cô ta cũng đã không có vấn đề gì lớn, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì còn có thể giống như người khác mà sống thêm mấy chục năm nữa.
Càng quan trọng hơn là cô ta yêu Lục Thời Sơ một lòng một dạ.
Ngay cả nhìn cô ta nhiều thêm một chút mà anh ta cũng chưa từng nhìn... trong mắt của anh ta không có cô ta!
“Tố Nghi.”
Có người kêu cô ta ở phía sau lưng, cô ta nhanh chóng quay đầu lại đã nhìn thấy Lâm Hào Kiệt đang bước từng bước lớn đi về phía bên này, sự giận dữ trong đáy mắt liền biến mất ngay lập tức, trên mặt mang theo ý cười: “Anh.”