Ông Xã Thần Bí

Chương 507: Chương 507: Luôn muốn cô khuất phục trước




“Thật sao?” Tô Ánh Nguyệt giương mắt nhìn về phía Trần Minh Tân: “Chỗ nào nhìn ra được như vậy?”

Cô và Trần Úc Xuyên chung sống hài hòa chỗ nào? Trước đó ở công ty, bọn họ chỉ thiếu một chút liền xé mặt đi lên.

Kể cả bây giờ chẳng qua cũng chỉ là duy trì mặt ngoài bình tĩnh mà thôi.

Trần Úc Xuyên không chính diện vạch mặt với cô thì cô cũng liền mừng rỡ duy trì mặt ngoài bình tĩnh, gọi ông ta một tiếng “Ông ngoại“.

Trần Minh Tân nghe cô nói thế cũng chỉ cười mà không nói thêm cái gì, chỉ là vẻ mặt kia giống như lộ ra một tia hiểu rõ.

Tô Ánh Nguyệt thấy anh không nói lời nào, liền mở miệng hỏi anh: “Sao vậy?”

“Không có gì, đi thôi, anh đưa em về công ty.” Trần Minh Tân nói xong liền kéo cái ghế ra đứng dậy.

Tô Ánh Nguyệt nhìn anh chằm chằm mấy giây mới chậm rãi đứng lên.

Trần Minh Tân bế Trần Mộc Tây ra khỏi ghế trẻ em đặt xuống dưới đất một tay dắt bé một cái tay khác vươn ra nắm tay Tô Ánh Nguyệt đi ra ngoài.

Tô Ánh Nguyệt nhắm mắt theo đuôi đi sau lưng anh, ánh mắt rơi vào trên bóng lưng thẳng tắp của anh có chút xuất thần nhưng chỉ chốc lát sau đã lên tiếng nói: “Anh buông em ra đi.”

Trần Minh Tân dừng bước chân lại, lúc quay đầu nhìn về phía cô, đôi lông mày đẹp mắt hơi nhíu lại: “Sao thế?”

Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn về phía anh, trong mắt không có chút cảm xúc dư thừa nào, nhỏ giọng nói với anh: “Em nhớ sáng nay chúng ta mới cãi nhau, đến bây giờ chuyện kia cũng chưa giải quyết xong cho nên anh buông tay của em ra đi.”

Cô nói xong còn nhìn xuống tay đang bị anh nắm lấy.

Bàn tay của anh ấm áp mà khô ráo mang theo một tầng vết chai mỏng, được anh nắm tay cô sẽ có một loại cảm giác an tâm rất quen thuộc.

Nhưng cô cũng không quên, buổi sáng lúc ở nhà bởi vì chuyện của người giúp việc hai người còn chưa nói chuyện xong anh đã trực tiếp vung tay rời đi.

Đó cũng không phải là đức tính tốt, cô không thể để chuyện này xảy ra lần nữa.

“Anh cho rằng đó chỉ là một chuyện nhỏ nhưng em lại cảm thấy là chúng ta đang cãi nhau à.” Trần Minh Tân hơi cụp mắt đen xuống, vẻ mặt khó lường.

“Cho nên bây giờ em muốn về công ty trước.” Tô Ánh Nguyệt rút tay ra khỏi tay của anh, nhìn Trần Mộc Tây cười nói: “Mộc Tây, đi cùng mẹ.”

Trần Mộc Tây đang tò mò ngửa đầu nhìn hai người, nghe Tô Ánh Nguyệt nói như vậy liền vội vàng buông lỏng tay Trần Minh Tân ra, kéo tay Tô Ánh Nguyệt lại sau đó cũng không quên quay đầu lại hướng Trần Minh Tân nói: “Ba, hẹn gặp lại.”

Trần Minh Tân nhíu chặt lông mày, rất rõ ràng là đang nổi giận.

Trước khi cơn giận của anh kịp bùng phát Tô Ánh Nguyệt đã nắm tay Trần Mộc Tây rời đi.

Hai tay Trần Minh Tân không tự chủ nắm chặt lại, cô gái này... Vì một người giúp việc mà cũng phải cãi nhau giận dỗi với anh sao?

Rất tốt.

Ánh mắt anh khẽ biến trong một cái chớp mắt, sau đó liền gọi một cuộc điện thoại về nhà: “Sa thải người giúp việc nấu cháo sáng hôm nay đồng thời sau này tôi không muốn nhìn thấy cô ta ở thành phố Vân Châu một lần nào nữa.”

Nói xong, sắc mặt hung ác nham hiểm cúp điện thoại.

...

Tô Ánh Nguyệt trở lại công ty, trái lo phải nghĩ lại cảm thấy chuyện này thật sự đúng là một chuyện nhỏ mà thôi.

Cô bởi vì chuyện này mà giận dỗi với Trần Minh Tân thì hình như hơi chuyện bé xé ra to.

Trần Minh Tân người kia vốn chính là ăn mềm không ăn cứng, cô càng như vậy Trần Minh Tân chắc chắn lại càng nổi giận.

Nhưng rõ ràng anh là người cố tình gây sự trước thì vì sao luôn luôn muốn cô cúi đầu trước?

Được rồi, tính tình kia vẫn chưa từng thay đổi, cô còn có thể trông cậy vào anh có thể thay đổi sao?

Tô Ánh Nguyệt không yên lòng ở công ty chờ đợi đến trưa, vừa đến lúc tan việc liền mang theo Trần Mộc Tây về nhà.

Cô nghĩ sau khi về nhà cô sẽ nhỏ nhẹ khuyên Trần Minh Tân vài câu thì chắc là anh cũng có thể nghe vào.

Mặc dù cô cảm thấy việc này là anh không đúng nhưng cũng là vì lập trường của Trần Minh Tân và cô không giống nhau chứ không phải là chuyện này không thể giải quyết được, cho nên cô cảm thấy chuyện này thật sự có thể giải quyết.

Sau khi cô dừng xe xong lại nhìn quanh trong ga-ra một chút phát hiện chiếc xe Bentley Trần Minh Tân bình thường hay đi cũng không có ở trong ga-ra, điều này nói rõ Trần Minh Tân vẫn chưa về.

Trong lòng Tô Ánh Nguyệt không khỏi suy tư, ngón tay không tự chủ gõ lên trên tay lái.

Dù thế nào cũng sẽ không phải tăng ca chứ?

“Mẹ.”

Tận đến khi Trần Mộc Tây ngồi ở phía sau bất mãn gọi cô một tiếng, cô mới hồi phục tinh thần lại.

“Đến rồi đến rồi, chúng ta xuống xe thôi.” Tô Ánh Nguyệt vội vàng trả lời bé một tiếng, sau đó mở cửa xe đi xuống bế Trần Mộc Tây ra khỏi ghế trẻ em phía sau.

Mặc dù đã đoán được Trần Minh Tân chưa về nhưng lúc cô trở lại trong biệt thự vẫn đi hỏi thăm người giúp việc một chút.

“Tiên sinh vẫn chưa về.”

Nhận được câu trả lời giống như trong dự liệu từ chỗ người giúp việc, Tô Ánh Nguyệt liền đưa Trần Mộc Tây đi lên trên lầu tắm rửa.

Cô vừa tắm cho Trần Mộc Tây vừa hỏi bé: “Mộc Tây ngủ một mình có sợ không?”

Trần Mộc Tây đang chơi với một con vịt nhỏ màu vàng nổi trên mặt nước, trên mặt còn đọng lại mấy giọt nước, nghe thấy Tô Ánh Nguyệt hỏi như vậy đôi mắt to tròn chớp hai lần, nhìn Tô Ánh Nguyệt một chút, nói ra: “Không sợ.”

Bé nói xong lại cúi đầu xuống chơi với con vịt nhỏ màu vàng kia.

Tô Ánh Nguyệt lại cùng bé nói hai câu gì nhưng bé không phải “Ừ” thì chính là “À” hiển nhiên là tất cả tinh thần đều dồn hết vào con vịt vàng nhỏ trong tay căn bản không hề nghe Tô Ánh Nguyệt nói.

Trần Mộc Tây vẫn còn quá nhỏ, có đôi khi nói chuyện cùng bé thì bé có thể chăm chú nghe nhưng có đôi khi trong tay bé đang chơi đồ chơi hoặc là trông thấy chuyện thú vị thì căn bản sẽ không để ý đến cô.

Trẻ con tinh thần và thể lực không đủ nên không thể giống như người lớn có thể chuyên tâm được nhưng lại đối với cái gì cũng tò mò, cho bé một khối rubic là bé có thể chơi cả ngày được.

Bởi vì bị hơi nóng hun lấy nên khuôn mặt nhỏ của Trần Mộc Tây hơi đỏ lên, lúc Tô Ánh Nguyệt không nói chuyện với mình bé liền cầm lấy con vịt nhỏ màu vàng thì thầm nói không ngừng, miệng nhỏ vểnh lên.

Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy thế cảm thấy rất đáng yêu, không nhịn được hôn bé một cái.

Sau đó, cô lại nghiêng đầu nhìn về phía Trần Mộc Tây: “Bảo bối, thơm mẹ một cái nào.”

Trần Mộc Tây quay đầu lại hôn “Bẹp” một cái lên trên mặt cô.

Mặc dù Trần Mộc Tây thơm cô khiến trên mặt Tô Ánh Nguyệt dính nước bọt nhưng đáy lòng cô lại là mềm thành một đoàn, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Sau đó, cô vừa làm cho bé một cái bong bóng xà phòng lớn vừa nói: “Bảo bối, mẹ thương lượng với con một chuyện này có được hay không?”

Trần Mộc Tây đang chuyên chú chơi với con vịt nhỏ nên đương nhiên không để ý tới cô.

Tô Ánh Nguyệt cũng mặc kệ bé có đang nghe hay không, nói tiếp: “Đợi lát nữa ba về đến nhà con liền đi tới ôm bắp đùi của ba sau đó thơm ba một cái được không?”

Con trai chủ động thơm anh, anh hẳn là sẽ vui vẻ đúng không?

Anh vui vẻ thì tâm tình sẽ tốt, tâm tình mà tốt thì có thể hảo hảo cùng cô nói chuyện một chút, nửa đường sẽ không vung tay rời đi nữa đúng không?

Cũng không biết Trần Mộc Tây nghe có hiểu hay hiểu, lúc này lớn tiếng đáp: “Vâng.”

Mặc dù Tô Ánh Nguyệt đã nghĩ sẵn trong đầu là chỉ chờ Trần Minh Tân trở về sẽ nói chuyện cùng anh như thế nào nhưng cô lại không ngờ ràng mãi cho đến khi cô và Trần Mộc Tây ăn cơm tối xong rồi mà Trần Minh Tân vẫn chưa trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.